- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
- Chương 233: Tình Chi Sở Khởi, Nhất Vãng Nhi Thâm (tình yêu không biết bắt đầu từ đâu, nhưng cứ sâu đậm dần)
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 233: Tình Chi Sở Khởi, Nhất Vãng Nhi Thâm (tình yêu không biết bắt đầu từ đâu, nhưng cứ sâu đậm dần)
Ngay lập tức, bóng dáng kia buông tôi ra, bị tôi đâm một kiếm ngã xuống mặt đất hiện ra nguyên hình, quả nhiên là lão đông tây thối Lăng Trọng không biết xấu hổ này!
Âm binh xung quanh lập tức đi lên vây công Lăng Trọng, lại cũng không phải là đối thủ của lão gia hỏa. Mấy ngày không thấy, tu vi của hắn còn cao thâm hơn lúc vừa mới sống lại, hơn nữa, ở trong còn kèm theo ma khí Cửu Châu!
Chỉ thấy một con âm binh bị một tia ma khí quỷ dị trong cơ thể của Lăng Trọng nhảy ra xâm lấn, nháy mắt hành động của hắn đã mất đi khống chế, múa may trường kiếm tấn công về phía tôi, bị quỷ thị vệ khác chặn lại.
Con quỷ bị ma khí xâm lấn kia, cơ thể run rẩy như động kinh, trong chớp mắt đã phồng to vài lần, hiện ra hình thái của quỷ binh.
Quỷ binh lại là hình thành như thế này!
Hắn tấn công về bốn phía chúng tôi, tôi linh hoạt tránh thoát công kích, nhảy ra sau lưng hắn, kiếm thế lôi cuốn một ngọn lửa Bàn Phượng chém ra, thiêu sạch sẽ.
“Mẹ…” Bạch Diễm chạy tới.
“Mẹ không sao, Bạch Diễm nói cho mọi người, đừng để ma khí xâm lấn!”
“Vâng!” Bạch Diễm lập tức dùng pháp lực nói với tất cả quỷ, tuy giọng nói của hắn non nớt, nhưng Minh Cung chỉ có hắn là một trẻ, tất cả mọi người biết đây là con trai của Minh Vương đang nói chuyện, mức độ đáng tin cực cao.
Có ý thức cảnh giác, quỷ lại bị ma khí khống chế ít đi chút, cũng giảm bớt tình huống chỉ tăng không giảm của quỷ binh ngoài Minh Cung.
Mặc Hàn đột nhiên dùng một đại chiêu đánh Linh Bắc Phong ngã xuống mặt đất, hắn quay đầu lại nhìn quỷ binh tàn sát bừa bãi trên quảng trường Minh Cung. Nhíu mày lấy ra Minh Vương Lệnh.
Minh Vương Lệnh chỉ về phía Linh Bắc Phong, trong miệng Mặc Hàn niệm quyết, dưới thân Linh Bắc Phong đã xuất hiện một vực sâu thật lớn.
Linh Bắc Phong muốn bò dậy, Mặc Hàn lại dùng một kiếm thế đánh hắn trở về, nháy mắt Linh Bắc Phong bị vực sâu cắn nuốt không thấy.
Vực sâu kia lại không có biến mất như vậy, ngược lại không ngừng mở rộng, gần như muốn bao trùm toàn bộ quảng trường Minh Cung lại.
Các quỷ binh không hiểu tránh né, lún vào trong đó sau rất nhanh xuống rơi, biến mất ở bên trong vực sâu.
Tất cả quỷ nhìn thấy như vậy, rối rít xua đuổi những quỷ binh mình đánh không lại đó lùi về phía vực sâu. Rất nhanh, trường hợp trên quảng trường Minh Cung đã bị khống chế được.
Mặc Hàn chém ra vài đạo kiếm thế, quỷ khí tràn ngập đầy trời ở gần đấy, thu thập không ít quỷ binh. Hắn chạy về đến bên người tôi, Lăng Trọng giao thủ đánh ngang tay với tôi lại thấy không ổn, vội vàng lui về sau, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Hồng Quỷ một bên gϊếŧ ra một chưởng đánh vào bên trong vực sâu.
“Phụ thân ——” Lăng Tuyền Ki đang giao chiến với Mặc Uyên thấy thế hét lên một tiếng, bỏ lại Mặc Uyên chạy về phía Lăng Trọng.
Quỷ binh đã bị thu thập không sai biệt lắm, thấy Lăng Tuyền Ki sẽ nhào vào bên trong vực sâu, Mặc Uyên ở phía sau muốn giữ chặt nàng, Mặc Hàn đóng cửa vực sâu lại.
Lăng Tuyền Ki thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống mặt đất, cũng may Mặc Uyên kịp thời đuổi tới giữ nàng lại.
“Bốp ——”
Trở tay không kịp, Lăng Tuyền Ki quay người lại tát lên trên mặt của Mặc Uyên.
Mày Mặc Hàn hơi nhíu lại, em trai nhà mình bị đánh, hắn khẳng định không vui.
Mặc Uyên lập tức cũng không vui, từ nhỏ hắn không ai quản, Mặc Hàn lại luôn luôn nhường hắn, nào bị ai tát bao giờ, trừ Lăng Tuyền Ki ra.
“Ngươi phát điên cái gì!” Mặc Uyên rống lên.
Vốn dĩ Lăng Tuyền Ki bởi vì Mặc Uyên tuyển phi vẫn nổi nóng, hơn nữa vừa rồi quá lo lắng cho Lăng Trọng, mới nhất thời khó thở động thủ. Hiện tại bị Mặc Uyên quát, nàng phản ứng đến ngơ ngẩn.
Hồng Quỷ từ không trung chậm rãi trở xuống đến bên người Lăng Tuyền Ki, thấy nàng và Mặc Uyên giằng co, khẽ gọi một tiếng: “Tuyền Ki đại nhân…”
“Bốp ——”
Lăng Tuyền Ki trở tay tát hắn một cái.
Hồng Quỷ lẳng lặng ăn đánh, Lăng Tuyền Ki đã cứu hắn, cho nên hắn vẫn luôn đều rất cảm kích Lăng Tuyền Ki. Hiện tại, hắn làm trò trước mặt Lăng Tuyền Ki bỏ đá xuống giếng cha nàng, Hồng Quỷ cảm thấy bị đánh cũng không quá.
Tinh Bác Hiểu lại nhìn không được: “Tuyền Ki đại nhân, Hồng Quỷ không làm sai! Hắn cũng là chức trách!”
“Bổn tiểu thư nói hắn sai chính là sai!” Lăng Tuyền Ki cả giận nói.
“Sai cái gì mà sai!” Mặc Uyên càng tức giận hơn: “Người đaau! Nhốt nghịch đảng này lại cho ta!”
“Mặc Uyên ngươi dám!”
“Dựa vào cái gì không dám! Hồng Quỷ!”
Hồng Quỷ do dự một chút, Mặc Uyên tức giận, phất tay cuốn lên một bộ xiềng xích trên tay Bạch Vô Thường trói tay của Lăng Tuyền Ki lại: “Dẫn đi!”
“Mặc Uyên ——” Lăng Tuyền Ki còn muốn nói gì đó, lại một chữ cũng không nói nên lời, bị Bạch Vô Thường tận trung cương vị công tác đè lại.
“Đại nhân, là nhốt ở nơi nào?” Vẻ mặt Bạch Vô Thường mộng bức hỏi.
Mặc Uyên nhìn Lăng Tuyền Ki, có chút do dự, Mặc Hàn vừa mới cấm ngôn Lăng Tuyền Ki nói: “Địa ngục tầng mười một.”
Trực tiếp vào địa ngục, lúc này Mặc Hàn nói là thật.
Lăng Tuyền Ki phản kháng lợi hại hơn, nhưng xiềng xích của Bạch Vô Thường là pháp bảo đỉnh cấp, sau khhi trói lên, cho dù phạm nhân muốn phản kháng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở nơi đó.
Mặc Uyên có chút không đành lòng: “Đại ca…”
“Hả?” Mặc Hàn nhìn về phía hắn: “Không phải ngươi nói nhốt lại sao?”
Mặc Uyên không nói gì, Dạ Tế Ngôn ngậm một nụ cười nhàn nhạt đi tới, từ từ nói: “Xem ra bàn tay kia đánh không đau.”
Sắc mặt Mặc Uyên khó coi một chút, hừ lạnh một tiếng với Dạ Tế Ngôn, cuối cùng nhìn Lăng Tuyền Ki, không vui đi vào bên trong Minh Cung.
Lăng Tuyền Ki bị mang đi, Mặc Hàn phân phó Hồng Quỷ giải quyết tốt hậu quả, dẫn tôi và Bạch Diễm cũng muốn trở về. Đi được hai bước, tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất nghiêm trọng: “Linh Anh Quyết đâu!”
Sau khi tôi và Lăng Trọng đánh nhau, nàng đã biến mất!
Mặc Hàn thả ra quỷ khí tìm tòi mọi nơi một phen, không có phát hiện: “Đại khái là thừa dịp loạn chạy trốn.”
Tai họa để lại ngàn năm.
Mặc Uyên một con quỷ ngồi ở cạnh hồ sen trong hoa viên, duỗi tay che lại mặt mình vừa mới bị Lăng Tuyền Ki đánh, tấm lưng kia có vẻ vừa tịch mịch lại vừa đáng thương.
Dạ Tế Ngôn vẫn luôn đi theo chúng tôi tiến vào thở dài: “Hỏi thế gian, tình ái là chi. Lúc tiểu nha đầu kia ở đây cũng không thấy Mặc Uyên có bao nhiêu để ý nàng, hiện tại người ta đi rồi, hắn lại một mình ở chỗ này than ngắn thở dài.”
Hắn nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng sao nghe vào tôi lại cảm thấy Dạ Tế Ngôn là đang vui sướиɠ khi người gặp họa.
“Anh còn nhớ rõ Nhược Thủy của anh không?” Tôi hỏi, thấy trên mặt cười nhạt của Dạ Tế Ngôn thành công cứng đờ.
Hắn ngừng ba giây sau rồi nói: “Ta với Tình Nhu là trong sạch.”
“Ngươi là con sông đã đen như vậy, muốn trả lại trắng sáng?” Tôi chế nhạo một câu: “Cũng không nói các người không trong sạch.”
Dù sao có một số quỷ tra, thì sẽ có sông tra.
Mặc Hàn đi ra phía trước, Mặc Uyên gọi hắn một tiếng, trầm ngâm một hồi lâu, mở miệng hỏi: “Đại ca, thích một người là cảm thụ gì? Như ngươi đối xử với Mộ Tử Đồng này.”
Đây thông thường là một tra nam muốn bắt đầu quay đầu là bờ kinh điển, tôi cảm thấy nên phân tích cho Mặc Uyên về chuyện vủa hắn và Lăng Tuyền Ki thì tốt hơn.
Người có tình sẽ thành người nhà, quỷ có tình cũng không thể cô độc sống quãng đời còn lại nha!
Mặc Hàn nhắc tới chuyện này, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong xinh đẹp: “Lúc nào cũng muốn nhìn thấy nàng, muốn chia sẻ mỗi một chuyện với nàng, muốn cho nàng tất cả mọi thứ, cho dù là làm chuyện gì, đầu tiên nghĩ đến đều là nàng.”
Mặc Hàn quay đầu lại, ánh mắt nhu tình kia dừng ở trên người tôi, tim tôi đập như nai con chạy loạn.
Dạ Tế Ngôn làm như khinh thường khẽ hừ một tiếng: “Lão phu lão thê…”
“Mẹ mới không già! Mẹ mới hơn hai mươi tuổi!” Bạch Diễm nghe không nổi nữa.
Mặc Hàn cũng nói: “Mộ Nhi của bổn tọa hào hoa phong nhã.”
Dạ Tế Ngôn không chơi nổi, bóng dáng tiêu tán trở về bên trong Minh Hà.
Tôi đi lên trước, thấy Mặc Uyên còn đang trầm tư, hỏi: “Có phải Lăng Tuyền Ki đi rồi, không bỏ được nàng xuống hay không?”
“Sao có thể!” Mặc Uyên đánh chết cũng không nhận.
“Vậy anh một con quỷ ở chỗ này bi thương cái gì?” Tôi lại hỏi.
“Bổn tọa đang tự hỏi nên đối phó Lăng Trọng như thế nào!” Vẻ mặt Mặc Uyên chính khí.
Tôi và Mặc Hàn còn có Bạch Diễm, ba người ai cũng đều không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, cuối cùng nhìn Mặc Uyên mất tự nhiên quay người đi.
“Được rồi! Ta thừa nhận còn không được sao!” Em trai ngốc từ bỏ giãy giụa.
Kế tiếp là lời trẻ con không nên nghe, tôi bảo Bạch Diễm đi tìm Dạ Tế Ngôn chơi.
Mặc Uyên thở dài, nói: “Thật ra ta cũng không quá thích nàng như thế nào…” Sợ chúng tôi không tin, hắn bổ sung nói: “Ít nhất những cảm nhận đại ca ta nói đó, ta hoàn toàn không có!”
“Mỗi người yêu một người biểu hiện đều không giống nhau, anh có cảm nhận gì với Lăng Tuyền Ki?” Tôi hỏi.
Mặc Uyên cẩn thận suy nghĩ một phen, nói: “Chỉ cảm thấy trở về Minh Cung có thể nhìn thấy nàng khá tốt…… Nhưng, nàng mặc kệ ta ở bên ngoài chơi, ta càng cao hứng! Ta cảm thấy ta hẳn chỉ là quen thuộc sinh hoạt ba ngàn năm này mà thôi…”
Mặc Uyên đây là muốn trong nhà hồng kỳ không ngã gia ngoại cờ màu phiêu phiêu ( ý nói người vợ ở nhà không phản đối chồng ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ), tâm thái tiêu chuẩn tra nam.
“Vậy nếu Lăng Tuyền Ki trở về, anh có thể toàn tâm toàn ý đối tốt nàng chứ?” Tôi hỏi.
Mặc Uyên cười nhạo một tiếng: “Sao có thể! Nhiều nữ quỷ chờ ta đi sủng hạnh như vậy!”
Tôi thưởng cho hắn một cái lườm, không muốn nói nữa.
Lúc này Mặc Uyên lại buồn rầu nhìn về phía Mặc Hàn: “Đại ca, sao ngươi làm được mỗi ngày không buồn chán với Mộ Tử Đồng?”
Mặc Hàn duỗi tay ôm tôi đứng ở bên cạnh vào trong lòng hắn, để tôi ngồi ở trên đùi hắn, ôm thật chặt: “Tình chi sở khởi, nhất vãng nhi thâm.”
Mặt của tôi lại đỏ bừng lần nữa.
Vẻ mặt Mặc Uyên bị nhồi ân ái, không vui đứng lên, hóa thành một làn khói nhảy vào nhánh sông Minh Hà. Không biết là đi tìm Dạ Tế Ngôn hay là đi tìm Bạch Diễm.
Mặc Hàn ôm tôi: “Mỗi người yêu biểu hiện khác nhau, vậy Mộ Nhi biểu hiện là cái gì?”
“Cũng giống anh.” Trong lòng tôi ngọt ngào: “Cũng muốn mỗi ngày đều thấy Mặc Hàn, phát hiện chuyện gì thú vị, muốn nói cho Mặc Hàn trước. Cho dù là làm chuyện gì, đều sẽ muốn ở bên Mặc Hàn.”
“Chúng ta cùng đi làm chút chuyện chỉ có chúng ta có thể làm đi.” Mặc Hàn ghé đến bên tai tôi thì thầm nói.
Ửng đỏ trên mặt tôi mới nhạt xuống lập tức lại tăng lên, bị Mặc Hàn trực tiếp ôm vào bên trong mặc ngọc, lăn lộn một phen.
Mãi cho đến giờ cơm chiều, Bạch Diễm đói bụng tìm chúng tôi ở khắp Minh Cung, Mặc Hàn mới thả tôi đi ra ngoài.
Khi cơm chiều, Hồng Quỷ đã giải quyết tốt hậu quả công việc đều an bài thỏa đáng. Hắc Bạch Vô Thường cũng tới tìm Mặc Hàn báo cáo tình huống, tôi lại nhân tiện hỏi bọn họ tình huống của Lăng Tuyền Ki.
Suy xét đến đó là vợ trước của Mặc Uyên, tuy bị Mặc Hàn đánh vào bên trong địa ngục, nhưng ai cũng đều không có khắt khe với nàng. Tìm người đóng nhà tù vip cho nàng, càng không có gia hình, vậy thì tôi an tâm rồi.
Chẳng qua thấy cảm xúc của Hồng Quỷ có chút trầm xuống, chắc chắn hiện tại là hắn tương đối rối rắm.
Bạch Diễm quấn lấy tôi muốn đi xem nhị thẩm của hắn, Lăng Tuyền Ki đối xử với hắn không tồi, tiểu gia hỏa cũng là có cảm tình với Lăng Tuyền Ki.
Nghĩ lấy tốc độ của tôi đi một chuyến đến địa ngục, trở về cũng không tính là muộn, sau khi nói với Mặc Hàn một tiếng thì dẫn Bạch Diễm đi thăm Lăng Tuyền Ki.
Ai ngờ, Mặc Hàn lại kiên trì bồi chúng tôi cùng đi.
Rất nhanh người một nhà đã đến địa ngục, tôi lại cảm thấy chính mình đã tới nơi này.
“Mộ Nhi.” Mặc Hàn gọi tôi một tiếng, kéo tôi suy nghĩ sắp đi xa lại.
Tôi buột miệng thốt ra hỏi: “Trước kia có phải em đã tới nơi này hay không?” Cảm giác vẫn là đã tới không lâu trước đây.
Mặc Hàn lại nói: “Tới nơi này làm cái gì? Nơi này là địa ngục.”
Cũng đúng, tôi tới địa ngục làm gì? Nhất định là nhớ lầm.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, ta mang các nàng xuống.” Mặc Hàn dẫn chúng tôi tiến vào cửa địa ngục, rất nhanh đã đi tới tầng địa ngục mười một giam giữ Lăng Tuyền Ki.
“Em và Bạch Diễm đi vào, anh ở bên ngoài chờ chúng em đi.” Tôi nói.
Thật ra trong lòng Lăn Tuyền Ki có chút sợ Mặc Hàn, hơn nữa, lại là Mặc Hàn nhốt nàng vào. Hiện tại tôi dẫn theo Mặc Hàn tới thăm tù, dựa vào tính tình tâm cao khí ngạo kia của Lăng Tuyền Ki, không chừng cho rằng tôi đi vào bỏ đá xuống giếng xem thảm trạng của nàng.
Mặc Hàn cũng không kiên trì, sau khi tìm tiểu quỷ đáng tin cậy dẫn chúng tôi tiến vào, một mình hắn chờ ở bên ngoài.
Tôi đang muốn đi vào, bỗng nhiên Mặc Hàn ngăn cản chúng tôi.
“Sao——” Đang muốn mở miệng, Mặc Hàn che kín miệng tôi và Bạch Diễm, dẫn chúng tôi tránh vào một chỗ.
Một bóng đen đi vào từ chỗ xinh đẹp chúng tôi vừa mới đứng, tiểu quỷ đi ở phía trước vốn dẫn đường cho chúng tôi bị bóng đen kia đánh bất tỉnh trên mặt đất, rất nhanh trong phòng giam đã truyền đến một mùi hương ngọt ngào.
“Đây là mùi gì?” Tôi dùng khẩu hình hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn truyền âm lại: “Quỷ Sinh Mộng Tử.”
“Đó là cái gì?”
Bỗng nhiên, Bạch Diễm ôm cánh tay tôi ngã xuống, nằm ở trong lòng tôi rồi ngủ, tôi dần đoán được vài phần Quỷ Sinh Mộng Tử kia là thứ gì.
“Mông hãn dược?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn khẽ gật đầu, tôi vội che kín miệng mũi, Mặc Hàn lại ý bảo tôi không có việc gì: “Chỉ có hữu hiệu với quỷ thể, nàng là người sống, không sao.”
Vậy là tốt rồi.
Thấy bộ dáng của Mặc Hàn cũng không có việc gì, tính kháng dược của Minh Vương đại nhân thật mạnh.
“Là ai đang cướp ngục?” Tôi hỏi.
“Đến cửa chờ sẽ biết.” Hiển nhiên Mặc Hàn đã biết là ai.
Tôi ngoan ngoãn làm theo, không trong chốc lát, đã thấy Hồng Quỷ ôm Lăng Tuyền Ki cũng hôn mê đi ra.
Thì ra là hắn!
Nhìn thấy chúng tôi, Hồng Quỷ kia vốn có tật giật mình sắc mặt lập tức đen lại: “Mặc… Mặc Hàn đại nhân!”
Mặc Hàn không nói, Hồng Quỷ lại áy náy nhìn về phía tôi: “Phu nhân…”
“Cướp ngục?” Tôi hỏi.
Hắn giãy giụa gật đầu, thật không hổ là quỷ Mặc Hàn dạy ra, chính là thật thà, ngược lại làm tôi không biết nên nói tiếp như thế nào.
Hồng Quỷ ôm Lăng Tuyền Ki, bùm quỳ trên mặt đất, bất đắc dĩ lại rối rắm tới cực điểm: “Phu nhân… Tuyền Ki đại nhân đã cứu ta, ta không thể… Không thể thấy chết mà không cứu!”
“Nàng đã chết?” Mặc Hàn lạnh giọng hỏi.
Hồng Quỷ lập tức nghẹn lời: “Không có…”
Ngày thường con quỷ này cùng Lăng Tuyền Ki, diễu võ dương oai, lúc này lại có vẻ càng đáng thương hơn.
“Đại nhân, chờ Tuyền Ki đại nhân tỉnh lại, ta sẽ hoàn toàn nhất đao lưỡng đoạn với Lăng gia! Năm đó là Tuyền Ki đại nhân đưa ta vào huyết trì, ta mới có thể sống sót! Hiện giờ… Đại nhân, ta không muốn làm một con quỷ vong ân phụ nghĩa!”
Có chí khí!
Nhưng việc này tôi không làm chủ được.
Mặc Hàn vẫn không nói gì.
Hồng Quỷ lại nói: “Mặc Hàn đại nhân… Chỉ cần có thể cứu Tuyền Ki đại nhân ra, sau hôm nay, ân oán của ta với Tuyền Ki đại nhân cũng thanh toán xong! Tội cướp ngục, ta cũng nguyện ý gánh vác!”
Hắn đây là đang nói điều kiện với Mặc Hàn đi.
Mặc Hàn quay người nhìn về một chỗ: “Ngươi cảm thấy sao?”
Mặc Uyên từ từ đi ra ngoài, trong tay còn cầm một con quỷ bị hắn đánh ngất, là Tinh Bác Hiểu.
Hắn ném Tinh Bác Hiểu đến bên cạnh Hồng Quỷ, không biết có phải ảo giác hay không, Tinh Bác Hiểu thấy Lăng Tuyền Ki trong lòng Hồng Quỷ, trong mắt hiện lên một tia ghen tuông.
Gian tình a gian tình…
“Mười tám tầng địa ngục còn chưa có chuyện phạm nhân trốn đi, ngươi lại cho ta mở đầu!” Mặc Uyên tức giận dỗi Hồng Quỷ một câu.
Hồng Quỷ chột dạ trầm ngâm.
Tinh Bác Hiểu nói: “Đại nhân, Hồng Quỷ cũng là vì báo ân… Dù sao đại nhân cũng tưởng cứu…”
“Ai nói bổn tọa muốn cứu Lăng Tuyền Ki?” Mặc Uyên lập tức phản bác: “Bổn tọa là tới bắt các ngươi đàn nội ứng này!”
“Đại nhân! Chúng ta không phải nội ứng!” Hai con quỷ trăm miệng một lời vội vàng biện giải.
“Hừ!” Mặc Uyên hừ lạnh: “Một con cung cấp quỷ sinh mộng chết, một con tới cửa cướp ngục, còn nói không phải!”
“Quỷ Sinh Mộng Tử là ta mua từ chỗ Tinh Bác Hiểu, hắn không biết ta muốn làm gì! Đại nhân, tất cả tội đều là một con quỷ ta làm!” Hồng Quỷ gấp không chờ nổi muốn bối nồi.
Tinh Bác Hiểu vội ra đoạt nồi: “Kế hoạch là ta nghĩ! Quỷ Sinh Mộng Tử cũng là ta chủ động cung cấp!”
“Câm miệng!” Mặc Uyên rống với bọn họ: “Ngay cả chút tâm tư này của các ngươi ta còn không biết?” Ánh mắt bực bội của hắn xẹt qua hai nam quỷ, cuối cùng dừng ở trên người Lăng Tuyền Ki một lát, đá cầu tới chỗ tôi.
“Mộ Tử Đồng ngươi xem đi.”
Muốn thả người cứ việc nói thẳng, còn một hai phải kéo theo tôi.
Tôi với Mặc Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, hỏi Hồng Quỷ: “Có phải lần này thả Lăng Tuyền Ki, lần sau bắt được nàng, ngươi cũng sẽ không động lòng trắc ẩn hay không?”
“Vâng!” Hồng Quỷ kiên định nói.
“Vậy đi thôi.”
Tôi nhanh chóng đáp ứng, Hồng Quỷ ngây ra một lúc, vẫn là Tinh Bác Hiểu dùng cánh tay chọc hắn một chút, hắn mới phản ứng lại.
Thấy Mặc Hàn và Mặc Uyên đều không có dị nghị, Hồng Quỷ nhanh chóng cảm tạ một lần, bảo đảm sau khi mình tiễn Lăng Tuyền Ki đi nhất định trở về chịu phạt, vui vẻ đi rồi.
Tinh Bác Hiểu không ngừng nhìn về phía hắn rời đi, tôi lại nói: “Muốn đi thì đi, đừng lại ở chỗ này gây trở ngại cho Mặc Uyên đại nhân nhà các ngươi.”
Tinh Bác Hiểu lên tiếng, cũng vui vẻ đi.
Mặc Uyên cắt một tiếng: “Ta cái gì? Quỷ chính là ngươi thả chạy.”
“Anh muốn tôi thả quỷ, tôi dám không thả?” Tôi tức giận hỏi lại.
Mặc Uyên kiên quyết không thừa nhận: “Ai nói ta muốn thả quỷ?”
“Anh không chịu thả sẽ trực tiếp để Mặc Hàn xử lý, mà không phải điểm danh muốn tôi tới quyết định.” Về chút tâm tư này tôi còn không rõ ràng sao.
Mặc Uyên vẫn không thừa nhận, sau khi đánh thức toàn bộ quỷ hôn mê, từng quỷ chửi một trận, xì hơi như tiểu hài tử.
Bạch Diễm chưa thấy được Lăng Tuyền Ki, tỉnh lại có chút mất mát. Mặc Hàn dẫn chúng tôi trở về, nhìn chỗ sâu trong địa ngục kia, tôi vẫn cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó đang gọi tôi đi qua.
“Bên trong có cái gì?” Tôi nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được nữa hỏi ra.
Ánh mắt Mặc Hàn đen tối nhìn một cái, nói: “Một ít âm linh bị phạt mà thôi.”
Phải không…
“Em muốn đi xem.”
“Không được.” Mặc Hàn không chút do dự từ chối, hắn rất ít khi từ chối tôi.
“Vì sao?”
“Mộ Nhi, nghe lời, trường hợp bên trong quá máu tanh, nàng sẽ sợ hãi, Bạch Diễm còn ở đây.”
Cũng đúng, không thể để Bạch Diễm nhìn thấy những hình ảnh máu tanh đó, tôi vẫn nên đi theo Mặc Hàn trở về. Trên đường, hình ảnh một con khổng tước nhiễm máu thường hiện lên ở trong đầu tôi, còn có một quả trứng sắp bị vỡ…
“Đúng rồi, Lăng Trọng đã chết, Lăng Tuyền Ki nên làm cái gì bây giờ?” Tôi hỏi, ba ngàn năm Lăng Tuyền Ki này làm Minh Hậu, gây thù chuốc oán không biết bao nhiêu.
Mặc Hàn lại nói: “Lăng Trọng không chết.”
“Cái gì!” Tôi kinh ngạc: “Không phải bị vực sâu cắn nuốt sao! Sao lại còn sống?”
“Đó là vực sâu đi thông đến tử địa Minh giới, ta đưa bọn họ tạm thời phong ấn tại nơi đó. Chẳng qua số lượng quá nhiều, không bao lâu bọn họ có thể đột phá phong ấn.” Mặc Hàn nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi buồn rầu đi lên: “Hơn nữa, Linh Bắc Phong đưa quỷ binh từ nơi đó tới cửa Minh Cung như thế nào.”
“Những quỷ binh đó là hắn dùng ma khí trực tiếp xâm lấn âm linh phụ cận chế tạo ra.” Mặc Hàn nói: “Ta đã phân phó Dạ Tế Ngôn vây quanh tử địa, hắn sẽ ngăn đám người và ma khí Linh Bắc Phong lại.”
“Vậy quỷ binh thì sao?”
“Đã phái âm binh đi canh giữ, tất cả quỷ binh đột phá phong ấn đều sẽ bị đánh chết.” Giọng của Mặc Hàn trầm xuống vài phần: “Chẳng qua, cũng có không ít tu sĩ Linh giới không ở trên Sổ Sinh Tử đều đứng ở phía Linh Bắc Phong.”
Tu sĩ thoát khỏi sinh tử rất ít, từ trước đến nay đều là cách phi thăng chỉ có hai ba bước. Trừ phi thăng thành tiên, bọn họ luôn rất ít lâm vào đại sự gì, sao lần này đứng ở phía Linh Bắc Phong?
Mặc Hàn giải thích nói: “Dù sao Linh Bắc Phong là linh chủ danh chính ngôn thuận. Hơn nữa, những tu sĩ đó chậm chạp không thể đột phá phi thăng, thọ nguyên gần, sau khi chết cho dù tiến vào Minh giới, tu vi cũng sẽ đại ngã, chi bằng đi theo Linh Bắc Phong bác một phen.”
“Nhưng tên của bọn họ không phải biến mất ở trên Sổ Sinh Tử thượng? Sao còn sẽ chết?” Tôi không hiểu.
“Sổ Sinh Tử tồn tại, là vì Minh giới có thể thao tác sinh tử, cân bằng các giao diện. Tu sĩ tu luyện đến trình độ kia, sẽ cho bọn hắn một cơ hội thành tiên, bởi vậy tên sẽ biến mất ở trên sổ sinh tử. Tuy nhiên, chỉ cần chưa thành tiên, thọ nguyên sẽ có một ngày kết thúc.”
Tôi dần ý thức được một chuyện: “Vậy đây là phải đánh giặc?”
Mặc Hàn gật đầu, nắm chặt tay của tôi, hỏi: “Sợ sao?”
“Có anh ở đây, sợ cái gì?” Hắn che chở ở lòng bàn tay, tôi có cái gì phải sợ.
Mặc Hàn khẽ hôn tôi một cái, nói: “Không sợ thì tốt, ta suy nghĩ thật lâu, không yên tâm nàng và Bạch Diễm đơn độc ở bên trong Minh Cung, vẫn là muốn mang theo các nàng đi tiền tuyến.”
“A! Anh muốn đích thân ra ngựa?” Tôi có chút kinh ngạc.
Mặc Hàn gật đầu, nhíu mày: “Tu vi của Linh Bắc Phong và Lăng Trọng đại trướng, Mặc Uyên có thể đối phó Lăng Trọng, lại không nhất định có thể thu thập Linh Bắc Phong, ta muốn tự đi.”
Ánh mắt hắn lại dừng ở trên người Bạch Diễm chơi đùa với Tiểu Bạch ở phía trước: “Đến lúc đó Bạch Diễm cũng đi, tuy hắn còn nhỏ, nhưng làm nhi tử của ta, có một số việc vẫn nên học.”
Ánh mắt kia, như là một phụ thân tràn đầy kỳ vọng và tín nhiệm với hài tử của mình.
Chương 234: Có thê tử như nàng, phu quân còn đòi hỏi gì
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi nói việc này cho Bạch Diễm, tiểu gia hỏa phất cánh tay tỏ vẻ một mình hắn có thể đánh mười tên!
Không hổ là con trai của tôi và Mặc Hàn!
Sau khi Mặc Hàn giao Sổ Sinh Tử cho Mặc Uyên, chia binh với Mặc Uyên làm hai đường. Mặc Hàn mang theo một phần âm binh đi đến chỗ tử địa, Mặc Uyên đi thu thập các tu sĩ bạo động Linh giới.
Còn có một phần binh lực để ở Minh Cung, phòng ngừa có quỷ nhân cơ hội ra làm yêu.
Tôi với Bạch Diễm đứng ở phía trên thành lâu Minh Cung, giờ phút này trên quảng trường rộng lớn Minh Cung, quân đội âm binh trật tự đứng ở Minh giới.
Mặc Hàn đứng ở bên người tooioi, hắn thậm chí không cần nói thêm cái gì, những âm binh đó chỉ cần nhìn thấy hắn, sẽ đều sĩ khí ủng hộ.
Đây chính là phong phạm của vương một giới đi.
“Đại ca, chơi chết tôn tử Linh Bắc Phong này!” Mặc Uyên ở một bên nghiến răng nói.
“Nhất định.” Mặc Hàn nghe thấy tên này đã lạnh mặt.
Mặc Uyên lại nói: “Ta đi cũng chơi chết những lão bất tử đó Linh giới! Tên biến mất ở trên Sổ Sinh Tử, thật đúng là cho rằng Minh giới chúng ta không có biện pháp với bọn họ! Quá coi trọng mình!”
“Mọi chuyện cẩn thận.” Mặc Hàn dặn dò một câu, Mặc Uyên tỏ vẻ không thành vấn đề.
Duyệt binh xong, Mặc Hàn dắt tay của tôi, mang theo Bạch Diễm đi xuống cửa thành.
Tùy hầu dời tới cốt mã, Mặc Hàn đưa tôi và Bạch Diễm ra sau lưng Tiểu Bạch, tự mình khoác khôi giáp mới kia, hai mắt cốt mã sáng ngời có thần
Đây chính là một tọa kỵ khác của hắn—— Cốt Mã Cửu U Hồng Liên.
Toàn thân cốt mã đen nhánh, chỗ chân lại lóe ra ngọn lửa màu đỏ, mỗi lần đi một bước, cốt vó ngựa đặt xuống phát ra một đóa ma trơi u liên màu đỏ. Một đóa một đóa dần dần biến lớn, cho đến khi xuất hiện liên tục chín đóa sau, mới lại xuất hiện một đóa tiểu hồng liên lần nữa, rồi lại bắt đầu cái luân hồi này.
Cốt mã như vậy ra đời với Hồng Liên Nghiệp Hỏa bên trong địa ngục, tương truyền toàn bộ Minh giới không vượt qua ba con. Mặc Hàn và Mặc Uyên đều thuần phục một con, còn một con đến nay không có tung tích.
Nhưng, nhìn toàn thân cốt mã kia chỉ có bộ xương, ngồi lên nhất định cứng đến hoảng, khẳng định không thoải mái bằng lông mềm của Tiểu Bạch.
Mặc Hàn ý bảo xuất phát, toàn bộ quân đội mênh mông cuồn cuộn chia binh làm hai đường, đi về hai phía khác nhau.
Trừ tôi ra, tướng sĩ nơi này đều là quỷ, đi đường đều là lướt đi, tốc độ hành quân rất mau.
Mặc Uyên mang theo quân đội rất nhanh không thấy bóng dáng đâu, tốc độ của chúng tôi cũng không chậm. Trên đường lại đóng quân ngay ngắn, chờ đến biên cảnh tử địa, quân đội khổng lồ gần như liếc mắt một cái không nhìn thấy biên giới.
Những âm binh này đều tự mang nấm mồ, chờ tới doanh địa dựng trại đóng quân, đã thấy bọn họ theo hàng ném cái gì đó xuống mặt đất, một đám đất như màn thầu đã xuất hiện như vậy.
Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ doanh địa đều giống như nghĩa trang.
Nấm mồ như vậy thứ nhất là để âm binh nghỉ ngơi, thứ hai là có thể vì bọn họ bổ sung pháp lực, thật sự là âm linh ở nhà chuẩn bị lương phẩm như gϊếŧ người cướp của.
Cũng may Mặc Hàn biết tôi sẽ không nguyện ý ngủ loại mộ địa này, hắn trực tiếp mang theo một căn nhà tam tiến tam xuất ra, để tôi tìm nơi không bằng một quyển sách đặt tòa nhà mô hình xuống, tòa nhà kia biến đổi theo tâm ý của hắn, mãi cho đến khi đủ cho chúng tôi ở.
Tòa nhà này chia làm hai phần, phía trước là Mặc Hàn dùng để làm công, phía sau còn lại là để người một nhà chúng tôi sinh hoạt hằng ngày.
Căn cứ đóng quân hội báo, tình huống chỗ tử địa đã không ổn định như vậy, nếu không phải mấy ngày hôm trước Minh Hà đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ sớm đã có ma khí xâm lấn đến đây.
Chỉ là, Minh Hà ngăn cản ma khí, lại luôn có quỷ binh có thể xông tới, tuy đóng quân đã chặn quỷ binh, nhưng mình cũng tổn thất không ít.
Thống lĩnh đóng quân nơi này là ông chú quỷ thoạt nhìn rất đáng tin, lúc còn sống, hẳn cũng là mãnh tướng của một quốc gia.
“Minh Vương đại nhân, thứ cho mạt tướng nói thẳng, cũng không phải là mạt tướng trốn tránh trách nhiệm, những quỷ binh đó khác với quỷ binh đột phá phong ấn ngày trước. Trước kia những cái đó đều là quân lính tản mạn, không đáng sợ, lúc này ngược lại như là đều có tổ chức!”
“Bổn tọa biết.” Vẻ mặt của Mặc Hàn lạnh nhạt, khẳng định hắn đã phỏng đoán ra: “Linh Bắc Phong đang điều khiển chúng nó.”
“Nhưng… Vì sao quỷ binh lại bị điều khiển?” Con quỷ kia không rõ.
“Quỷ binh là do ma khí Cửu Châu xâm lấn âm linh mà hình thành, trong cơ thể Linh Bắc Phong có ma khí Cửu Châu.” Mặc Hàn lời ít mà ý nhiều giải thích: “Minh Hà là bổn tọa phái đến đây phòng ngừa Linh Bắc Phong bắt quỷ binh phân chia ở đây.”
Con quỷ kia nghe vậy phái người lấy một cái sa bàn đến, bên trên bắt chước tình huống địa thế của tử địa, còn có thể theo dõi phân bố quỷ binh theo thời gian thực. Mỗi một cái điểm đỏ, đại biểu cho một con quỷ binh đã giải trừ phong ấn.
Vốn dĩ, bên trên mỗi khi xuất hiện một loại điểm đỏ này, quân đội đóng tại tử địa sẽ phái quỷ đi xử lý.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này tới nay, không ngừng có quỷ binh giải trừ phong ấn, điểm đỏ bên trên chằng chịt đã không kịp giải quyết.
May mà chủ tướng tử địa là lão soái kinh nghiệm chinh chiến sa trường phong phú, thấy tình thế không đúng, lập tức mở ra kết giới Mặc Hàn lưu tại tử địa, chặn những quỷ binh đó.
“Đại nhân, lúc này là muốn hoàn toàn xử lý hết quỷ binh sao?” Con quỷ kia hỏi có chút do dự.
Mặc Hàn trầm giọng: “Một tên không giữ!”
Sao trước kia nghe hình như Mặc Hàn cũng không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy đâu?
Hắn và các tướng lĩnh an bài bố trí quân đội, những quỷ tướng lãnh xử lý quỷ binh đó đều có thể nắm chắc, mấu chốt ở chỗ Linh Bắc Phong và Lăng Trọng.
“Nơi có nhiều quỷ binh nhất hẳn chính là nơi của Linh Bắc Phong, không bằng chúng ta trực tiếp công kích nơi đó, xông thẳng vào hang ổ?” Một con quỷ đề nghị.
Mặc Hàn nhìn địa phương tương ứng trên sa bàn, hỏi Bạch Diễm đứng ở bên cạnh hắn: “Bạch Diễm, con nói đi?”
Tiểu gia hỏa chu miệng, buồn rầu nói: “Vậy không phải người xấu sẽ lập tức bị chúng ta phát hiện sao? Sẽ không ngu ngốc vật chứ!”
Tôi nhìn thấy khóe miệng Mặc Hàn hơi cong lên một độ cong người ngoài không dễ phát hiện, lại hỏi Bạch Diễm: “Vậy con cảm thấy Linh Bắc Phong sẽ ở nơi nào?”
Bạch Diễm ghé vào cạnh sa bàn cẩn thận nghiên cứu một phen, chỉ vào một chỗ phía Tây Nam nói: “Ba ba, con cảm thấy hắn hẳn là trốn ở chỗ này!”
Quỷ binh bên kia cũng không nhiều, thậm chí còn ít hơn chỗ khác một ít.
Có quỷ đưa ra dị nghị, Bạch Diễm giải thích nói: “Ít điểm đỏ là ít quỷ binh giải trừ phong ấn, Linh Bắc Phong có thể tùy thời cởi bỏ phong ấn của các quỷ binh! Cho nên điểm đỏ nhiều cũng không thể đại biểu cái gì!”
“Tử địa phía Tây Nam tới gần Hàn Uyên, âm linh tầm thường đều không thể tới gần, Linh Bắc Phong sẽ chọn nơi đó sao?” Lại có quỷ hỏi.
“Chính là ai cũng đều không đi được mới an toàn nha! Nếu hắn bị thua chạy trốn, ai cũng đều không thể tưởng được hắn sẽ chạy đi đâu, nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất!” Bạch Diễm nói có lý có theo: “Hơn nữa, các ngươi xem, thực lực của quỷ binh bên kia đều là trung đẳng thiên thượng nhiều, không phải lợi hại nhất, cũng không phải yếu nhất. Ta đoán nha, Linh Bắc Phong khẳng định là đặt lợi hại nhất tới nơi nào rồi!”
Ngón tay nhỏ mập của hắn chỉ về một con quỷ suy đoán nơi ẩn thân của Linh Bắc Phong: “Chờ âm binh chúng ta đi qua, hắn sẽ giải trừ phong ấn của những quỷ binh lợi hại nhất đó! Đây là một bẫy rập!”
Những con quỷ đó lập tức không nói gì, một đám hai mặt nhìn nhau, đều đang suy nghĩ lời Bạch Diễm nói.
Trầm mặc như vậy lại làm Bạch Diễm không được tự nhiên, chạy đến trước mặt Mặc Hàn có chút sợ hãi hỏi: “Ba ba, con nói sai rồi sao…”
“Nói rất đúng.” Mặc Hàn sờ đầu nhỏ của hắn, lại nhìn về phía quỷ tướng lãnh khác: “Còn có dị nghị gì?”
“Không có!” Chúng quỷ trăm miệng một lời, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Diễm, coi khinh với tiểu hài tử đã biến mất, thay thế chính là có thêm phần kính nể.
Mặc Hàn lại hỏi Bạch Diễm: “Bạch Diễm, nếu là con, sẽ đối ứng như thế nào?”
“A…” Bạch Diễm suy nghĩ: “Ba ba, chúng ta làm bộ trúng kế, sau đó trên thực tế đi phá nát hang ổ chân chính của hắn, được không?”
Ánh mắt Mặc Hàn kêu một câu khen ngợi, lại hỏi những lão quỷ đó: “Ý các ngươi sao?”
“Tiểu công tử nói rất có đạo lý!”
“Không sai, chúng ta tương kế tựu kế với hắn!”
……
Lập tức các lão quỷ cũng khen Bạch Diễm không dứt miệng, lòng tôi rất tự hào.
Mặc Hàn an bài quỷ đi dương đông kích tây, để một bộ phận quỷ làm bộ đi công kích Linh Bắc Phong cho bẫy rập, tự mình mang theo một bộ phận binh lực khác đi huỷ hoại hang ổ của Linh Bắc Phong.
Tôi vốn định đi với hắn, nhưng Mặc Hàn không đồng ý, để tôi ở đại bản doanh, còn để lại một phần tâm phúc bảo vệ tôi.
Chẳng qua, hắn lại dẫn Bạch Diễm lên chiến trường, mỹ kỳ danh rằng bồi dưỡng nhi tử từ nhỏ.
Âm binh rất nhanh đã xuất phát, tôi vừa lo lắng cho cha con bọn họ, vừa lặng lẽ lấy ra Thông Thiên Kính Bạch Diễm để lại cho tôi.
Nhìn qua Thông Thiên Kính, tôi có thể nhìn thấy phong tư của Mặc Hàn và Bạch Diễm ở trên chiến trường.
Mặc Hàn không cần đề, khẳng định là lợi hại nhất, Bạch Diễm cũng không thể kém hơn cha hắn, cầm chủy thủ Huyền Xà cho, thu thập một đợt lại một đợt quỷ binh.
Đúng lúc này, tôi cảm ứng được ngoài cửa sổ truyền đến một hơi thở không thuộc về âm linh, vội vàng cảnh giác.
Thu Thông Thiên Kính lại, tôi hóa ra trường kiếm, thả nhẹ bước chân sờ soạng tới cửa. Tiếng bước chân mỏng manh ngoài cửa không ngừng tăng lớn, đánh giá người nọ muốn vào ửa, tôi cầm trường kiếm tấn công về phía người nọ.
Tuy người nọ ngoài ý muốn, nhưng vẫn linh hoạt né tránh, tôi lại muốn tấn công tới, người nọ lại gọi tôi: “Đồng Đồng! Là ta!”
Tôi nhìn hắn một cái, lúc này mới nhận ra tới, hắn là Tề Thiên.
Với Tề Thiên, ký ức của tôi cũng không có khôi phục, nhưng mà xem ký ức của Mặc Hàn, Tề Thiên cũng không phải là người xấu, tôi cẩn thận thu kiếm.
“Sao lại là anh?” Tôi tò mò hỏi.
“Không phải Lãnh Mặc Hàn không ở đây, ta trộm lại đây nhìn xem ngươi sao!” Tề Thiên nhắc tới tên Mặc Hàn thì rụt cổ lại, bộ dáng như rất sợ hãi.
Trước kia không phải hắn luôn tranh cãi với Mặc Hàn sao? Sao lại sợ hãi Mặc Hàn như vậy?
Tôi khó hiểu, đoán chừng là Tề Thiên sợ bị quỷ khác phát hiện, sau khi đặt một kết giới ở cửa, kéo tôi vào phòng: “Đồng Đồng, ngươi thế nào rồi?”
Giọng nói của hắn đầy quan tâm, cũng không có vẻ dối trá, tôi nói đúng sự thật: “Khá tốt, ăn đến no, ngủ rất ngon.” Chính là hiện tại có chút lo lắng cho Mặc Hàn và Bạch Diễm ở trên chiến trường.
Tề Thiên ưu thương thở dài, ngồi vào ghế trên bên cạnh, áy náy xin lỗi với tôi: “Đồng Đồng, rất xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì?” Tôi không hiểu, ở trong trí nhớ của Mặc Hàn, tôi gần như không có gặp qua vẻ ảo não mà Tề Thiên nhảy nhót lung tung như tôn hầu tử từng có như vậy.
“Lúc ngươi đi theo Đại Bàng, ta đã không ngăn cản ngươi… Haiz…” Hắn lại áy náy thở dài một hơi.
Tôi càng thêm không hiểu: “Tôi và Đại Bàng đi? Đi nơi nào?”
“Đi niết bàn!” Tề Thiên nói xong thì sốt ruột: “Lần trước Hoàng Ngạo Tình sống lại, Lãnh Mặc Hàn ngăn cản, khi đó hai anh em bọn họ không giúp đỡ Hoàng Ngạo Tình đối phó ngươi và Mặc Hàn, ta cho rằng bọn họ từ bỏ kế hoạch với ngươi, không nghĩ tới… Haiz!”
Hắn càng nói càng hối hận: “Nếu khi đó ta và ngươi cùng đi thì tốt rồi, Đại Bàng cũng sẽ không không kiêng nể gì như vậy, ngươi cũng sẽ không chịu thống khổ kia.”
Rốt cuộc hắn đang nói cái gì vậy?
“Đồng Đồng, rất xin lỗi, về sau ta vẫn luôn không nói kế hoạch của Khổng Tuyên bọn họ với ngươi và Lãnh Mặc Hàn, thứ nhất là sợ các ngươi không tin ta; thứ hai, ta cho rằng Khổng Tuyên và Đại Bàng sau khi Hoàng Ngạo Tình sống lại thất bại, đã từ bỏ ý tưởng dùng ngươi sống lại những trứng Bàn Phượng đó, không nghĩ châm ngòi ly gián mới tốt. Không nghĩ tới, bọn họ chỉ là che giấu rất sâu!”
Hắn nhìn phía tôi, ánh mắt kia mang theo một tia may mắn cùng nghĩ mà sợ: “Cũng may ngươi đã trùng sinh! Lúc ấy ta cho rằng pháp lực của ngươi đều bị rút cạn, đã thật sự muốn chết…”
“Đồng Đồng, ngươi có biết hay không, đoạn thời gian ngươi biến thành trứng đó, Lãnh Mặc Hàn giống như phát điên, phái âm binh diệt Động Thiên Phúc Địa và Kim Đỉnh Tuyết Sơn. Ngay cả ta đều thiếu chút nữa bị hắn đánh chết đâu! Cũng may ta kịp thời trốn đi Thang Cốc… về sau ngươi cần phải khuyên nhủ hắn, tính tình của con quỷ kia càng ngày càng táo bạo!”
Lòng của Mặc Hàn từ trước đến nay như giếng cổ không gợn sóng, cũng là vì tôi xảy ra chuyện, hắn mới có thể bạo nộ đi.
Lòng tôi lập tức nặng nề, quyết tâm về sau nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, không để Mặc Hàn lo lắng cho tôi.
“Đồng Đồng?” Thấy tôi thật lâu không nói, rốt cuộc Tề Thiên dừng dong dài: “Ngươi sao vậy?”
“A? Không có việc gì.” Tôi có lệ một câu.
Tề Thiên bĩu môi lại nói: “Nhưng Khổng Tuyên và Đại Bàng cũng thật là hạ thủ được với ngươi. Vì vũ tộc, hai con chim thật đúng là không tiếc tất cả, nhìn lầm bọn họ!”
Lại nghe thấy hai cái tên này lần nữa, trong nháy mắt đầu tôi đau một chút, khổng tước nhiễm máu kia lại xuất hiện ở bên trong đầu tôi lần nữa, huyết mạch trong cơ thể như phải phá tan thứ gì đó trong đầu tôi.
Trong nháy mắt thân thể của tôi muốn ngã quỵ, Tề Thiên tay mắt lanh lẹ đỡ tôi: “Đồng Đồng! Ngươi làm sao vậy?”
“Đau đầu…”
“Đau đầu?” Tề Thiên có chút buồn bực, hắn rót linh khí vào trong cơ thể tôi tra xét một phen, không trong chốc lát nhíu mày nói: “Đồng Đồng, sao trên người của ngươi có phong ấn?”
“Phong ấn gì?” Tôi kỳ quái nói.
Tề Thiên lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, không cẩn thận tra còn không phát hiện được đâu, ngươi cũng không biết sao?”
Tôi lắc đầu, hoàn toàn không biết gì cả.
Tề Thiên tự hỏi nửa ngày, nói: “Bằng không, ta cởi bỏ cho ngươi? Ngươi đau đầu, ta thấy chính là do phong ấn kia.”
Nói xong, cũng không đợi tôi gật đầu, trên tay Tề Thiên đã ngưng tụ một đoàn pháp lực, nóng lòng muốn thử đánh vào trong cơ thể tôi, nhằm vào phong ấn kia.
Một tia quỷ khí tinh thuần phát ra ở nơi đó, trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên không ít hình ảnh, tôi lập tức hiểu được đó là phong ấn gì.
Đó là Mặc Hàn dùng để phong ấn ký ức của tôi với Đại Bàng và Khổng Tuyên.
Cảm ứng bên trong huyết mạch với bọn họ trong nháy mắt làm tôi khổ sở không thể hô hấp, qua một hồi lâu mới hoãn lại.
Tề Thiên ngây ngốc nhìn tôi, rốt cuộc ý thức được hắn giống như làm chuyện xấu: “Đồng Đồng, kia không phải là Lãnh Mặc Hàn phong ấn đi?”
Tôi gật đầu, Tề Thiên vỗ một cái tát lên trên trán mình: “Xong rồi! Làm hỏng chuyện của hắn rồi, thế nào lão quỷ kia cũng phải gϊếŧ chết ta! Ta phải đi thôi! Đúng rồi, Đồng Đồng, ngươi đi với ta không?”
Tôi lắc đầu, Tề Thiên vội vàng chạy trốn, mới cởi bỏ kết giới muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên trốn ra phía sau tôi: “Đồng Đồng, ngươi nhất định phải bảo vệ cho ta!”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Mặc Hàn ôm Bạch Diễm đi vào, Bạch Diễm ghé vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ không bình thường.
“Bạch Diễm làm sao vậy?” Tôi vội tiến lên hỏi.
“Xông lên nhanh bị tính kế, thương thế không ngại, dưỡng mấy ngày sẽ tốt.” Mặc Hàn nói, ánh mắt trấn an tôi, dừng ở trên người Tề Thiên, biến thành dao nhỏ sắc bén.
Tôi đau lòng ôm Bạch Diễm, tiểu gia hỏa ngọt ngào ngủ, nhưng không có vẻ thống khổ gì.
“Sao lại bị tính kế?” Tôi lại hỏi, dám tổn thương Bạch Diễm, nhất định phải làm tên kia trả giá đại giới!
“Hài tử vẫn là nhỏ chút, tâm tính không ổn định, giai đoạn trước sau đại toàn thắng nên thiếu cảnh giác, lúc truy kích bị Linh Bắc Phong tính kế.” Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ duỗi tay xoa cái trán của Bạch Diễm.
Thì ra là như vậy, cũng may Bạch Diễm không sao.
“Vậy mấy ngày nay đừng mang Bạch Diễm lên chiến trường nữa, hắn còn nhỏ, không hiểu đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi.” Tôi luyến tiếc nhi tử bị thương ra trận.
“Tự nhiên.” Mặc Hàn cũng vậy: “Về sau lại từ từ dạy hắn.”
Tề Thiên trốn ở phía sau tôi làm đà điểu, thấy chúng tôi ai cũng không nhắc tới hắn, bịt tai trộm chuông muốn đi ra ngoài, bị một ánh mắt của Mặc Hàn trừng đứng ở tại chỗ.
Tề Thiên chỉ có thể xấu hổ chào hỏi với hắn: “Mặc Hàn… Đã lâu không gặp! Ta… Ta đến xem Đồng Đồng! Đưa cho nàng chút đồ ăn!” Hắn nói xong lấy một đống đồ ăn vặt từ trong không gian tùy thân của mình ra: “Đồng Đồng, ngươi từ từ ăn ha! Ta đi trước!”
Hắn bay như muốn chạy trốn, bóng dáng của Mặc Hàn hơi hóa thành sương mù muốn đuổi theo, bị tôi kịp thời bắt được: “Thôi…”
“Mộ Nhi.” Mặc Hàn có chút không cam lòng.
“Thôi, hắn cũng không phải cố ý, về sau lại có chuyện như vậy, hắn cũng khẳng định không dám không nói với chúng ta.” Tôi nói.
“Về sau quyết không được như vậy!” Mặc Hàn trịnh trọng sửa đúng tôi, tôi gật đầu.
Ở dưới tôi kiên trì, Mặc Hàn tạm thời thả Tề Thiên một con ngựa.
Tôi để Bạch Diễm còn ngủ ở trên giường nội thất, đắp chăn cho hắn, Mặc Hàn cũng đi đến.
“Mộ Nhi.” Hắn ôm lấy tôi từ phía sau: “Thật xin lỗi.”
Lòng tôi hơi trầm xuống, muốn giả tạo cảnh thái bình: “Xin lỗi chuyện gì? Chuyện Bạch Diễm bị thương, em biết anh cũng không muống, đều là hắn quá nóng vội.”
“Ta biết Tề Thiên giải khai phong ấn cho nàng, thật xin lỗi.” Trước nay Mặc Hàn đều là có một nói một có hai nói hai như thế này, chưa bao giờ giả câm vờ điếc với tôi.
Ta cái mũi mạc danh có điểm tắc.
“Mộ Nhi, không cần không để ý tới ta, nếu nàng thật sự muốn bọn họ tự do như vậy, ta thả bọn họ là được.” Mặc Hàn chủ động lui bước, tim tôi lại càng khó chịu.
“Mặc Hàn… Em không có không để ý tới anh… Em không biết vì sao, lúc tỉnh lại đã nhận định hai huynh trưởng này… Em biết anh làm tất cả đều là vì tốt cho em, Em biết! Em đều biết! Trước nay em đều không có trách anh…”
“Nàng sẽ nhớ rõ bọn họ, là bởi vì lực lượng huyết mạch trong cơ thể. Khổng Tuyên bọn họ đã tính toán, chỉ sợ cũng là lợi dụng tia huyết mạch chi lực này, dùng nàng tới bảo toàn vũ tộc.” Mặc Hàn nhắc tới chuyện này cắn răng vô ý thức: “Mộ Nhi, ta không muốn nàng bị bọn họ lợi dụng, trong chuyện này, nàng bị lực lượng huyết mạch chi phối mới là thống khổ nhất.”
“Chỉ là, huyết mạch chi lực so với ta đoán còn cường hãn hơn, Mộ Nhi, đừng làm khó dễ, ta thả bọn họ.” Hắn nhẹ nhàng hôn khóe mắt tôi một chút, như chỉ cần tôi mạnh khỏe, thế gian này điên đảo đều không đáng sợ.
“Mặc Hàn…” Tôi ôm hắn, huyết mạch trong cơ thể kêu gào muốn tôi đồng ý, nghĩ Mặc Hàn đối xử với tôi rất tốt, tôi lại chậm rãi lắc đầu: “Anh hy vọng em vui vẻ, em cũng hy vọng anh vui vẻ…”
Khổng Tuyên đã từng nói, bọn họ ở đó, tức giận của Mặc Hàn mới có thể biến mất, bọn họ rời đi, tuy tôi sẽ không bị huyết mạch chi lực khống chế mà làm khó khăn, nhưng Mặc Hàn… Hắn vì tôi làm nhiều như vậy, tôi không nên cô phụ tâm ý của hắn.
“Mộ Nhi…” Mặc Hàn hơi kinh ngạc.
Có lẽ là đã nhận ra ý nghĩ của tôi, huyết mạch trong cơ thể càng làm tôi khó chịu hơn, tôi mạnh mẽ ổn định tia không khoẻ này, tiếp tục nói: “Anh không muốn thả… Vậy không thả… Anh vẫn luôn tôn trọng suy nghĩ của em, em cũng tôn trọng suy nghĩ của anh…”
Khó chịu, phi thường khó chịu… Kinh mạch trong cơ thể như bị dung nham nóng cháy chảy qua, khiến tôi gần như muốn hòa tan.
Đây chính là trừng phạt vi phạm huyết mạch chi lực sao?
Tôi cảm giác mình lại không cúi đầu sẽ bị cổ lực lượng này hòa tan lần nữa.
“Chỉ là… Đổi bọn họ từ Âm Sơn đến nơi khác… Được không? Mấy ngày nay bọn họ đã thừa nhận thống khổ, khẳng định cũng thống khổ hơn em ngay lúc đó…” Nói xong mấy câu nói đó, tôi mới cảm giác không khó chịu như vậy.
“Được.” Mặc Hàn không chút do dự đáp ứng, hắn ôm tôi, hôn thật mạnh một cái: “Mộ Nhi, có thê tử như nàng, phu còn cần gì nữa!”
Có người chồng như anh, em mới là hạnh phúc nhất.
Chống cự huyết mạch chi lực đã tiêu hao không ít pháp lực của tôi, tôi ôm Mặc Hàn, bất tri bất giác đã ngủ, còn nằm mơ.
Trong mộng, là tộc Bàn Phượng đã từng ở phía trên không trung Cửu Châu tự do bay lượn, là vũ tộc ở thời kỳ thượng cổ đứng ở đỉnh huy hoàng của vạn vật.
Tôi nặng nề nhắm hai mắt, rời khỏi cảnh trong mơ làm tâm tình tôi nặng trĩu này.
Phong ấn của Mặc Hàn làm tôi tạm thời thoát khỏi khống chế huyết mạch chi lực ở đoạn thời gian kia, cũng cho tôi bình tĩnh lại tự hỏi mình chuyện niết bàn.
Tôi là tâm đầu huyết của Hoàng Ngạo Tình, lúc trước Hoàng Ngạo Tình muốn pháp lực trong tâm đầu huyết là tôi này sống lại những trứng Bàn Phượng đó.
Hiện giờ, mặc kệ những trứng Bàn Phượng đó sống lại thành công hay không, tôi vẫn sẽ làm chuyện tôi nên làm.
Nói cách khác, tôi hoàn thành số mệnh vì tôi vốn là một giọt tâm đầu huyết, hiện giờ, tôi không hề thiếu vũ tộc cái gì. Tôi nên có cuộc sống của mình, mà không phải đến nay đều bôn ba vì vũ tộc, bị bán còn giúp bọn họ đếm tiền.
Chỉ là, huyết mạch chi lực trong cơ thể lại làm tôi càng thêm khó chịu.
Thật hy vọng có thể thoát khỏi.
Sợ Mặc Hàn biết lại lo lắng cho tôi lần nữa, tôi cũng không dám nói chuyện này cho hắn.
Bạch Diễm vẫn luôn ngủ đến ngày hôm sau mới tỉnh lại, tỉ mỉ kỹ càng nói chuyện xảy ra ở trên chiến trường với tôi, cuối cùng bĩu môi: “Mẹ, bọn họ nói dối! Rõ ràng nói đuổi theo bọn họ sẽ đầu hàng, con đều đuổi theo bọn họ! Kết quả bọn họ chẳng những không đầu hàng, còn thật nhiều người đánh con! Thật xấu!”
Tiểu tử ngốc, binh bất yếm trá!
Tôi và Mặc Hàn theo thứ tự phân tích đúng và sai ngay lúc đó cho Bạch Diễm một lần, tiểu gia hỏa nghe được rất nghiêm túc, tỏ vẻ về sau hắn nhất định không thể phạm sai lầm! Còn phải dạy dỗ Linh Bắc Phong một chút!
“Đúng rồi, trên chiến trường có Lăng Trọng không?” Tôi hỏi, cũng không biết hiện tại Lăng Tuyền Ki thế nào.
Bạch Diễm lắc đầu.
Bỗng nhiên, ngoài đại bản doanh truyền đến hơi thở của quỷ binh, Bạch Diễm muốn báo thù, đầu tàu gương mẫu tiến lên, tôi sợ hắn có nguy hiểm, vội đuổi theo.
Lúc đuổi tới, Mặc Hàn đã thu thập hết quỷ binh.
“Sao lại thế này?” Thủ tướng tử địa Hàn Dương Vũ lập tức đưa tới vừa mới một con quỷ sinh tồn ở tử địa dò hỏi tình huống, không nghĩ tới con quỷ binh kia lại là âm binh bên này biến thành.
“Đại nhân, ma khí vượt qua Minh Hà…” Hàn Dương Vũ khϊếp sợ.
Mặc Hàn khẽ nhíu mày, phân phó bọn họ tìm ra ma khí gần đó, mang theo tôi và Bạch Diễm bay nhanh đi tìm Dạ Tế Ngôn.
Mới đến bờ Minh Hà, đã thấy bên cạnh Minh Hà không biết khi nào có thêm một con sông thanh triệt, lại là Nhược Thủy!
Hắc y muội tử đã đánh nhau với Dạ Tế Ngôn, vừa đánh còn vừa mắng, nội dung đại khái chính là: Dạ Tế Ngôn ngươi con sông phụ lòng này! Ngươi ở bên ngoài Cửu Châu bị thương, lão nương tâm tâm niệm niệm ngươi lâu như vậy, vết thương tốt lên ngươi lại không báo bình an! Còn làm ta lo lắng!
Dạ Tế Ngôn bị nàng cuốn lấy hoàn toàn, đoán chừng chính là bởi vậy mới có sơ sẩy, để ma khí đối diện qua sông.
Bờ sông bên kia không ngừng có ma khí muốn nhập cư trái phép lại đây, tuy Minh Hà chặn hơn phân nửa, nhưng vẫn có cá lọt lưới.
Mặc Hàn rút kiếm tiêu diệt toàn bộ ma khí nhập cư trái phép lại đây, lại tiến lên tách Dạ Tế Ngôn và Nhược Thủy ra.
“Có ma khí xâm lấn doanh địa âm binh.” Mặc Hàn nói.
“Xin lỗi.” Dạ Tế Ngôn nói xin lỗi không hề có thành ý, một lòng một dạ tất cả đặt ở trên người Nhược Thủy.
“Linh Bắc Phong dẫn ngươi đến đây?” Mặc Hàn lại hỏi.
Hắc y muội tử hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên! Hôm nay ta nhất định phải thu thập con sông phụ lòng này!”
Nàng lại muốn tới động thủ, Mặc Hàn thấy Dạ Tế Ngôn chỉ thủ chứ không tấn công, không chỉ có lãng phí thời gian, hơn nữa thật sự là ném mất mặt Minh giới bọn họ.
Ở trước khi dạ tế ngôn muốn đánh trả phòng thủ, Mặc Hàn vung một kiếm thế mạnh mẽ đi, lập tức đánh Nhược Thủy trở về giữa sông một lần nữa.
“Lãnh Mặc Hàn!” Sắc mặt Dạ Tế Ngôn không tốt, muốn đi xem xét tình huống của Nhược Thủy, bị tôi tiến lên ngăn cản.
“Không phải các anh trong sạch sao?” Tôi cười hỏi.
“Vậy thì như thế nào như? Cũng không đến mức đường đường làm Minh Vương khi dễ một nữ tử yếu ớt như Tình Nhu đi!” Dạ Tế Ngôn nói hiên ngang lẫm liệt."
Tôi lườm hắn một cái: “Rõ ràng là anh đểu với người ta, hiện tại lại đổi thành người tốt.”
“Ai nói ta đểu!” Dạ Tế Ngôn đánh chết không nhận.
“Vậy vì sao người nọ há mồm ngậm miệng lại nói anh là sông phụ lòng?”
Dạ Tế Ngôn lập tức không nói gì, trầm mặc nửa ngày, hắn quay đầu đi chỗ khác. Che giấu xấu hổ nổi lên kia, lẩm bẩm một câu: “Dù sao chính là không đểu.”
“Vậy cuối cùng ngươi nói cho rõ ràng, vì sao lúc trước còn ân ái với ta, lúc sau lại trốn tránh ta? Là bởi vì ta có phải hay không!” Hắc y muội tử lại lần nữa từ Nhược Thủy dâng lên: “Bởi vì ta xuất hiện, quấy rầy các ngươi có phải hay không!”
Dạ Tế Ngôn khó xử không nói.
Hắc y muội tử càng thêm tức giận, nắm tay kia trực tiếp nắm kêu rắc rắc: “Dạ Tế Ngôn! Ngươi nói rõ ràng cho ta! Ngươi yêu, là ta hay là nàng!”
Dạ Tế Ngôn khó xử nhìn nàng, lại vẫn không mở miệng.
Hắc y muội tử không nhận được câu trả lời, bỗng nhiên thay đổi, bạch y muội tử hơi mang vài phần hưng phấn rồi lại khổ sở đi ra.
“Tế Ngôn…” Nàng nhút nhát sợ sệt gọi một tiếng, như có lời gì đó muốn nói với Dạ Tế Ngôn. Lại sợ mình nói nhiều, sợ Dạ Tế Ngôn ghét bỏ nàng ồn ào.
Yêu đến hèn mọn lại cẩn thận.
Nhớ tới Mặc Hàn sủng tôi lên trời, tôi không khỏi càng thêm đồng tình với muội tử này. Đồng thời, có chuyện cũng làm tôi bối rối thật lâu —— vì sao Nhược Thủy lại có hai nhân cách?
Tôi lặng lẽ hỏi Mặc Hàn một chút, Mặc Hàn cũng không biết nguyên nhân.
Bạch y muội tử thấy Dạ Tế Ngôn xoay người đi, trong mắt thất vọng rối tinh rối mù. Nghe được vấn đề của tôi, vẫn hiền lành cười với tôi, nói: “Đại khái là bởi vì ta quá yếu đi.”
Tôi khó hiểu, bạch y muội tử nói: “Lòng ta mềm, người khác nói cái gì đều sẽ hỗ trợ, đại khái chính là như vậy…” Nàng áy náy nhìn Dạ Tế Ngôn: “Mới xuất hiện một ta khác đi, một ta cường thế khác.”
Là như thế này sao? Tôi vẫn cảm giác kỳ quái.
Cơ thể của Dạ Tế Ngôn khẽ hơi giật giật, muốn xoay người lại, lại bị hắn cưỡng bách ổn định.
Bạch y muội tử càng thêm thương cảm: “Ta còn động không được nên khóc… Ta thật sự quá yếu… Đều là ta không tốt… Thật xin lỗi… Tế Ngôn… Thật xin lỗi…”
“Tình Nhu!”
Rốt cuộc Dạ Tế Ngôn lại nhịn không được, xoay người lại chặn ngang bạch y muội tử đang vô cùng tự trách.
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người hắn, Dạ Tế Ngôn lặng im, rõ ràng cũng có chuyện muốn nói, lại đánh chết không nói.
“Không phải là anh có nỗi khổ tâm chứ?” Tôi không nhịn được hỏi.
Dạ Tế Ngôn không lên tiếng chặn ngang tôi, bạch y muội tử kinh hô: “Tế Ngôn, ngươi có nỗi khổ gì? Sao ngươi lại có nỗi khổ tâm? Ngươi nói cho ta được không? Ta có thể chia sẻ giúp ngươi! Ta làm không được, nàng nhất định có thể!”
Mày của Dạ Tế Ngôn đều đã nhíu thành chữ xuyên 川, rốt cuộc, ngay cả Mặc Hàn đều nhìn không được: “Có chuyện thì nói, không muốn nói bổn tọa sẽ đưa nàng trở về, thật phiền phức!”
Hắn hơi nâng trường kiếm lên, Dạ Tế Ngôn giơ tay chặn: “Ta tự xử lý.”
Hắn đi ra phía trước, đi đến trước mặt bạch y muội tử, vẻ mặt áy náy: “Tình Nhu… Thật xin lỗi…”
Khuôn mặt muội tử sửng sốt chính là vì hắn tới gần mà đỏ bừng.
Dạ Tế Ngôn hơi nhắm mắt nói: “Là bởi vì ta cách ngươi quá gần, hơi thở u minh trong Minh Hà cảm nhiễm ngươi, mới có thể xuất hiện một ngươi khác…”
Mọi người đều giật mình.
Dạ Tế Ngôn nâng tay lên, dừng ở trên mặt Tình Nhu, lưu luyến khẽ vỗ về: “Nên nói xin lỗi là ta.”
Bạch y muội tử ngơ ngác, Dạ Tế Ngôn càng thêm áy náy: “Ta không biết nên đối mặt với ngươi như thế nào, chỉ có thể né tránh rất xa, lại…”
Muội tử dần hồi thần, ôm lấy Dạ Tế Ngôn: “Không có việc gì Tế Ngôn, ngươi không cần né tránh! Là ta không tốt… Đều là ta không tốt… Là ta cảm nhiễm hơi thở u minh mà thay đổi, không liên quan đến ngươi…”
“Tình Nhu…” Dạ Tế Ngôn thở dài một tiếng, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Trở về đi.” Hắn bỗng nhiên nói.
Bạch y muội tử ngẩn người, ngoan ngoãn gật đầu, nàng dị thường không nỡ buông Dạ Tế Ngôn ra, lau nước mắt ở khóe mắt, đi từng bước thối lui về Nhược Thủy phía sau.
Lúc đi ngang qua bên người tôi, nàng cười hiền lành với tôi: “Cảm ơn ngươi, để ta biết tâm ý của Tế Ngôn.”
Không khách khí, đều là Dạ Tế Ngôn quá ngu ngốc.
Chỉ là, không biết cứ như vậy, hắc y muội tử nên làm cái gì bây giờ.
“Ngươi phải cẩn thận chút.” Muội tử bỗng nhiên lại nói với tôi: “Bọn họ dẫn ta đến đây, tuy nói là để ta tìm Tế Ngôn báo thù, nhưng ta cũng nghe trộm được bọn họ nói chuyện, mục đích của bọn họ là ngươi.”
Tôi không hiểu: “Là ta? Ai nói?”
Muội tử xin lỗi lắc đầu: “Xin lỗi, ta không nghe rõ là ai nói, ta chỉ nghe thấy một câu này.”
Nàng nhìn Dạ Tế Ngôn một cái cuối cùng, bóng dáng hóa thành hơi nước, rơi vào trong sông biến mất không thấy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
- Chương 233: Tình Chi Sở Khởi, Nhất Vãng Nhi Thâm (tình yêu không biết bắt đầu từ đâu, nhưng cứ sâu đậm dần)