Chương 232: Mặc Uyên thất tình

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Bạch Diễm chơi với Mặc Uyên không vui, lại chạy về tới bên người chúng tôi. Nghe được chúng tôi nói, tiểu gia hỏa dựa đến bên người tôi hỏi: “Mẹ, lúc mẹ niết bàn, nhị thẩm cũng ở đấy, có phải lúc ấy nàng trộm đi Niết Bàn Hỏa của mẹ hay không?”

Tôi đã không nhớ rõ tình huống ngay lúc đó, mày của Mặc Hàn bởi vì nhớ tới những chuyện không vui đó mà nhíu chặt lại, thấy tôi muốn biết, hắn lại nói: “Hẳn là khi đó.”

“Sao nàng lại biết em niết bàn?” Tuy Niết Bàn Hỏa bá đạo, nhưng Bàn Phượng khi niết bàn là yếu ớt nhất, sẽ không nói cho người ngoài nơi và thời gian niết bàn. Tôi với Lăng Tuyền Ki, hẳn là cũng chưa đến trình độ làm bạn với nhau đi.

Mặc Hàn lại nói: “Nàng bị……” Hắn nói ý thức được cái gì đó, nhìn tôi một cái, sửa lại miệng: “Trước khi nàng niết bàn, ta không ở bên cạnh, nàng sợ ta có nguy hiểm đã thông báo cho Mặc Uyên một tiếng, lúc ấy Lăng Tuyền Ki cũng ở đó, nên đến đây với Mặc Uyên.”

Mặc Hàn chưa nói xong câu nói kia, tôi đã cảm thấy là tôi bị ai đó mang đi. Đáng tiếc một chút ấn tượng mình cũng không có, bằng không là có thể đoán được Mặc Hàn đang lừa tôi cái gì.

Đoàn người trở về Minh Cung, bởi vì Lăng Trọng lại sống, Mặc Hàn có không ít chuyện phải đi xử lý. Tôi chăm sóc cho Bạch Diễm, nhân tiện hỏi tiểu gia hỏa tình cảnh khi tôi niết bàn.

Bạch Diễm lại nhớ rõ, còn phóng hình ảnh cho tôi nhìn.

Phía trên tế đàn Động Thiên Phúc Địa, một bóng ảnh con Bàn Phượng màu ngân bạch suy yếu nằm ở bên trên. Niết Bàn Hỏa bá đạo lay động, Mặc Hàn muốn phóng ngọn lửa vào trong, lại bị Mặc Uyên kéo lại.

“Đại ca ngươi bình tĩnh một chút! Đó là Niết Bàn Hỏa của Bàn Phượng! Cho dù là ngươi cũng sẽ bị thương!”

“Tránh ra! Mộ Nhi! Mộ Nhi! Đừng ngủ!”

Phượng hoàng màu ngân bạch giật giật, rồi lại không có động tĩnh, hư ảnh phượng hoàng dưới cột tế trói một bóng người, đó là tôi đã mất đi ý thức.

Cuối cùng Mặc Hàn mạnh mẽ đẩy Mặc Uyên ra bay vào trong ngọn lửa, Mặc Uyên lại ngăn lại lần nữa, Lăng Tuyền Ki cũng ngăn cản hắn.

Bạch Diễm bị Mặc Hàn vây ở trong kết giới sốt ruột rối tinh rối mù, nhưng lại không có cách nào.

Mắt thấy quỷ khí của Mặc Hàn mạnh mẽ văng ra giữ chặt Mặc Uyên và Lăng Tuyền Ki, kéo một con khổng tước bị trọng thương từ một bên bay tới, ngã xuống mặt đất.

“Đồng Đồng đang niết bàn, ngươi chặn ngang nàng niết bàn, nàng sẽ không có biện pháp trùng sinh… Nàng sẽ chết…”

Trong nháy mắt, Mặc Hàn an tĩnh lại, hắn dừng quỷ khí cuồng bạo lại, nôn nóng lại vô cùng lo lắng nhìn tôi, cảm nhận được hơi thở của tôi tản ra ở bốn phía dần dần ngưng thật, mới tin lời Khổng Tuyên nói.

Hắn lẳng lặng canh giữ ở một bên, nhìn hư ảnh phượng hoàng bao phủ tôi dần thu nhỏ lại, nhìn lông đuôi thằng phượng hoàng trên người tôi dần dần buông ra, thân thể của tôi và hư ảnh của phượng hoàng đều tan rã, cuối cùng ở trong tro tàn biến thành một quả trứng lóe ánh sáng mờ nhạt.

Lúc này Mặc Hàn mới thật cẩn thận tiến lên, duỗi tay khẽ vuốt quả trứng của tôi, đầu ngón tay bị nhiệt độ tàn lưu ở trên trứng bỏng rát. Hắn hồn nhiên không thấy, chỉ dùng mọi thứ khả năng đi cảm ứng sinh mệnh trong trứng.

Hình ảnh có chút mờ mịt và mơ hồ, đây là chỗ tầm mắt Bạch Diễm đã thấy, nghe tiếng khóc nức nở của hắn, tim tôi cũng co rút đau đớn.

Khổng tước trọng thương bên cạnh giật giật, sau khi áy náy nhìn Mặc Hàn và trứng tôi, muốn đưa một quả trứng khác xuống dưới tế đàn để bảo vệ, chợt bị một lưỡi dao gió đánh tới chặn ngang.

“Tất cả vũ tộc đều phải thừa nhận thống khổ trả giá đại giới vì Mộ Nhi!”

“Đồng Đồng có thể trùng sinh!” Khổng tước vội nói.

“Nhưng thống khổ nàng trải qua không phải là giả! Mặc Uyên, tất cả vũ tộc, một người cũng không lưu!” Mặc Hàn phất tay, quỷ khí ngập trời bao phủ ở phía trên Động Thiên Phúc Địa.

Bỗng nhiên, dưới tế đàn xuất hiện một vực sâu, bên trong vực sâu, vô số quỷ hồn bò ra, đó là điên cuồng công kích với vũ tộc Động Thiên Phúc Địa.

“Lãnh Mặc Hàn! Ngươi bình tĩnh chút! Đồng Đồng nàng…”

“Bổn tọa không cần bình tĩnh, chỉ cần Mộ Nhi!” Mặc Hàn lạnh giọng chặn ngang Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên! Đúng rồi! Hắn tên là Khổng Tuyên! Trong đầu tôi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại nhìn về phía một quả trứng khác một bên, đó là Đại Bàng!

Trong đầu bên trong có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch như muốn phá vỡ, như tôi đi qua mười tám tầng địa ngục, vì sao ở lúc niết bàn tôi lại bị lông đuôi của phượng hoàng cột vào phía trên tế đàn, vì sao tế đàn nhiều trứng Bàn Phượng như vậy đều tỏa ra hơi thở của tôi…

Như lập tức muốn đi ra từng lớp sương mù, bỗng nhiên tôi nghe được có người đang gọi tôi.

“Mộ Nhi.”

Tôi từ trong trí nhớ của Bạch Diễm bừng tỉnh, bóng dáng của Mặc Hàn đã đi đến trước mặt tôi, ngón tay lạnh lẽo của hắn khẽ vuốt mặt của tôi, nhíu mày hỏi: “Sao khóc?”

Tôi khóc sao?

Tôi duỗi tay lau, trên mặt lại thật sự ướt dầm dề tất cả đều là nước mắt.

“Em không sao… Mặc Hàn, lúc em niết bàn, thật xin lỗi… Khiến anh lo lắng rồi… Thật xin lỗi…”

Nghe nói là cái này, còn tưởng rằng tôi bị cái gì ủy khuất Mặc Hàn thoáng yên lòng.

“Đồ ngốc, nói cái gì vậy, nàng là thê tử của ta, không lo lắng cho nàng, ta còn lo lắng cho ai?” Hắn kiên nhẫn giúp tôi lau khô nước mắt trên mặt, nhìn tôi và Bạch Diễm nắm chặt tay, nói: “Nhìn thấy ký ức của Bạch Diễm?”

Tôi gật đầu, hình như Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ: “Muốn biết cái gì hỏi ta là được, Bạch Diễm còn nhỏ, lúc nhìn lại ký ức, nhất thời không nắm chắc được, rất có khả năng sẽ truyền tình cảm của hắn cho nàng. Em xem, đây không phải là chọc cho nàng khóc.”

Nước mắt là không tự giác chảy xuống, không chỉ là bởi vì chịu ảnh hưởng tâm tình lúc Bạch Diễm nhìn thấy tôi chết đi, còn bởi vì ta nhìn thấy tâm tình ngay lúc đó của Mặc Hàn, khổ sở không kiềm chế được.

Bạch Diễm kéo ngón tay của tôi, bò vào trong lòng tôi cũng vươn tay béo, học bộ dáng của Mặc Hàn non nớt lau nước mắt cho tôi: “Mẹ không khóc, mẹ còn sống, con rất vui vẻ!”

“Mẹ cũng vui vẻ!” Có chồng và con trai như vậy, còn sống thật tốt!

Bên trong ký ức, toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Mặc Hàn, đều quên đi xem Lăng Tuyền Ki. Chẳng qua, xem lại vẫn luôn không thấy nàng, đoán chừng là bị quỷ khí của Mặc Hàn văng ra, thấy ai cũng đều không chú ý đến nàng, Lăng Tuyền Ki thuận thế trộm Niết Bàn Hỏa của tôi.

“Mặc Hàn… Lúc em nhìn thấy niết bàn, bị phượng hoàng dùng lông đuôi trói lại. Em biết cái dây thừng kia, bên trên có pháp trận và chấp niệm của các phượng hoàng, có thể ức chế pháp lực, vì sao em niết bàn lại bị trói chặt?”

Trong mắt Mặc Hàn hiện lên không vui, càng nhiều hơn là đau lòng với tôi, hắn tự hỏi một phen, mới chậm rãi nói: “Bởi vì bọn họ cần pháp lực trong cơ thể nàng.” Hắn nói chuyện tôi là tâm đầu huyết của Hoàng Ngạo Tình, không nghĩ tới Khổng Tuyên và Đại Bàng sẽ xấu như vậy.

Chỉ là, vì sao sâu trong nội tâm có một giọng nói đang biện giải cho bọn họ, nói cho tôi bọn họ cũng là không có cách nào, nói cho tôi đây là số mệnh của tôi.

Thật là kỳ quái.

Giọng nói của Mặc Hàn lại vang lên lần nữa, tôi quyết định không thèm nghĩ những chuyện lung tung rối loạn đó. Tôi có người chồng đẹp trai lại quan tâm tôi như vậy, còn có con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện thế kia, nên muốn cách chút thị phi này thật xa, người một nhà thành thật kiên định sinh hoạt.

Bạch Diễm la hét muốn đến hoa viên chơi, tôi và Mặc Hàn dẫn hắn đi, khi đi ngang qua sau điện, nhìn thấy Hồng Quỷ quỳ gối ở trước mặt Mặc Uyên thỉnh tội. Không biết hắn nói gì đó, Mặc Uyên chợt giận dữ, một chân đá văng hắn.

Hồng Quỷ bị đá đến ngã xuốnng mặt đất, lại bò dậy lần nữa, quỳ gối ở trước mặt Mặc Uyên, chờ Mặc Uyên đá chân thứ hai của hắn.

Mặc Uyên bị tức giận đến không muốn nói chuyện, trực tiếp xoay người bỏ đi. Đi ngang qua chúng tôi chỉ đơn giản chào hỏi, đi được hai bước, hắn lại lui về nói với tôi: “Đại tẩu, ta tuyển phi chuẩn bị thế nào?”

Thiếu niên, anh thật sự muốn sao!

“Còn chưa bắt đầu chuẩn bị…” Tôi ngượng ngùng nói.

Mặc Uyên bất mãn lườm tôi một cái: “Nhanh lên! Minh Cung nên có nhiều nữ quỷ chút Đúng rồi, lần này ngươi nhớ rõ tính luôn nữ nhân Linh giới vào đi! Nơi đó tốt xấu gì cũng coi như là một phần tử của Minh giới chúng ta!”

Không biết nữ tu sĩ Linh giới đã biết chuyện này là buồn hay là vui…

Mặc Uyên phủi tay chạy lấy người, đầu gối Hồng Quỷ xoay người, quỳ xuống với chúng tôi.

“Thuộc hạ nguyện từ đi chức trách đại thống lĩnh cấm quân Minh Cung, xin Mặc Hàn đại nhân trách phạt!” Hắn vô cùng áy náy nói.

“Tự mình đi lãnh bản tử.” Mặc Hàn nhìn hắn đặt lệnh bài thống lĩnh cấm quân ở trên mặt đất, lạnh nhạt nói.

Hồng Quỷ có chút ngoài ý muốn, Mặc Hàn dẫn theo tôi và Bạch Diễm đi qua hắn.

“Hồng Quỷ làm sao vậy?” Tôi không rõ.

“Lăng Tuyền Ki sống lại Lăng Trọng do quỷ âm linh, phần lớn đều là hắn đi bắt.” Mặc Hàn nói.

Tôi kinh ngạc: “Vậy sao hắn…” Kia không phải là đồng đảng của Lăng Tuyền Ki sao! Trách không được Mặc Uyên tức giận như vậy!

“Lúc trước Lăng Tuyền Ki thường xuyên bị thương, nhờ ăn âm linh chữa thương nên để hắn đi bắt.” Mặc Hàn lại rất tin tưởng Hồng Quỷ.

Nhưng tôi nhớ rõ Lăng Tuyền Ki là cô cô của Hồng Quỷ, Lăng Trọng chính là nhị đại gia của Hồng Quỷ…

Khi nói chuyện đã tới chỗ hoa viên, Bạch Diễm muốn tôi bồi hắn câu cá, tôi cũng không tự hỏi những nhàn tâm đó.

Lúc này Tinh Bác Hiểu tới cầu kiến.

Vào phòng, hắn đã trịnh trọng quỳ xuống với Mặc Hàn: “Đại nhân, ta nghe nói Lăng Trọng lại sống!”

Thời gian người một nhà đoàn tụ bị chặn ngang Mặc Hàn tỏ vẻ không cao hứng, không nói chuyện.

Tinh Bác Hiểu lại nói: “Tuy Hồng Quỷ hắn là người Lăng gia, nhưng đại nhân cũng biết, mẫu thân hắn chính là chết ở Lăng gia, nếu…”

“Nếu là tới vì cầu tình cho Hồng Quỷ thì trở về đi.” Mặc Hàn chặn ngang hắn, thấy Tinh Bác Hiểu còn muốn nói, Mặc Hàn hỏi: “Cướp đoạt tử hồn với Thẩm Phán Tư, tự mình đưa hồn phách người sống ra, một trận bản tử là nặng?”

“Không!” Tinh Bác Hiểu vội nói, đây chính là rất nhẹ rồi.

“Bổn tọa bởi vì Lăng Trọng sống lại mà trách cứ hắn?” Mặc Hàn lại hỏi.

“Không có…”

“Vậy ngươi tới làm gì?”

Tinh Bác Hiểu lập tức không nói nên lời.

Nghẹn nửa ngày, miệng lưỡi khéo léo như Tinh lão bản không lời gì để nói, ngượng ngùng cáo lui chạy lấy người.

Nhìn bóng dáng hắn, tôi bỗng nhiên nhớ tới một cái thành ngữ —— quan tâm sẽ bị loạn.

Hắn và Hồng Quỷ quả nhiên có gian tình!

Nhưng, Mặc Hàn xử lý Hồng Quỷ thật là có chút nhẹ, không khỏi làm tôi lo lắng: “Mặc Hàn, anh thật sự không sợ Hồng Quỷ cũng là cái đinh Lăng Trọng an bài sao?”

Dù sao Lăng Tuyền Ki làm phu thê ba ngàn năm với Mặc Uyên đều phản bội!

Mặc Hàn như là nhớ tới chuyện cũ năm xưa gì đó, vừa giúp Bạch Diễm đỡ cần câu, vừa nói với tôi: “Mộ Nhi, nàng có biết lần đầu tiên ta nhìn thấy Hồng Quỷ, là ở nơi nào không?”

Sao tôi có thể biết, tất nhiên là lắc đầu.

Mặc Hàn nói: “Là Huyết Trì.”

Tôi từ từ nghe hắn nói tiếp.

Thi ra, mẹ Hồng Quỷ vốn là hoa khôi bậc nhất thời đó, loại bán nghệ không bán thân này. Cuối cùng bị cha hắn chuộc thân cưới vào Lăng gia làm thϊếp. Phụ thân hắn là con vợ cả phân gia Lăng gia, tuy là con vợ cả, nhưng là bởi vì phân gia, xa không thể so với Lăng gia chân chính.

Sau khi gả vào Lăng gia làm thϊếp, ngày tháng của mẹ Hồng Quỷ lập tức từ công chúa biến thành hầu gái. Cha hắn đã có vợ cả chính phòng, còn có không ít cơ thϊếp, mẹ Hồng Quỷ vừa vào cửa, những nữ quỷ qua trạch đấu bốn lục cấp đó một đám biến đổi phương pháp tra tấn bà.

Mẹ của Hồng Quỷ bởi vì bộ dạng quyến rũ và tài nghệ thượng thừa, ở câu lan kia dù là tang mẹ cũng đều phải cung phụng. Hiện tại vừa đến, vốn tưởng chỉ cần thanh thản ổn định làm ái thϊếp, không nghĩ tới đυ.ng phải nhiều chuyện phiền lòng như vậy.

Bà tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ, trạch đấu môn này lại nghiêm trọng không biết. Nâng vào phủ không được mấy ngày, dưới dẫn dắt của đại phu nhân ở chính phòng, bà liên tiếp bại lui, chỉ biết tìm cha Hồng Quỷ cáo trạng.

Ngay từ đầu cha Hồng Quỷ còn sẽ làm chủ cho bà, thời gian dài đã chán ghét bà thương xuân thu buồn, đi đến chỗ cơ thϊếp khác.

Từ đó về sau, ngày lành của mẹ Hồng Quỷ đã kết thúc, cũng may, khi đó bà đã có Hồng Quỷ. Quỷ thai không phải nhỏ, bà biết đây là cơ hội xoay người của bà, phải nắm chắc!

Mấy ngày này ở trong phủ lăn lê bò lết, cũng làm nàng thoáng thăm dò chút phương pháp. Có mang Hồng Quỷ trước tiên, ai nàng cũng đều không có nói, còn lặng lẽ dùng pháp trận che giấu hơi thở của Hồng Quỷ.

Mỗ một đêm, mẹ Hồng Quỷ thấy Hồng Quỷ trưởng thành sau đó hơi thở dần dày đặc lên, pháp trận của bà đã không che giấu nổi hơi thở kia, nên nghĩ là lúc nói cho cha Hồng Quỷ.

Bà đi tìm cha Hồng Quỷ, cha Hồng Quỷ đang thật cẩn thận cười làm lành với một lão quỷ khác, lão quỷ kia chính là Lăng Trọng.

Lão gia hỏa Lăng Trọng là sắc lưu manh, đã sớm nghe qua tên tuổi của mẹ Hồng Quỷ, nhưng vẫn luôn không cơ hội nhìn thấy. Lần này nhìn thấy, ông ta liếc mắt một cái đã coi trọng mẹ của Hồng Quỷ, muốn dẫn bà trở về, mẹ Hồng Quỷ sợ tới mức vội nói ra chuyện mình hoài Hồng Quỷ!

Chư quỷ Minh giới phần lớn đều khó có con nối dõi, tuy Lăng Trọng mắt thèm người ta, nhưng lúc này xuống tay cũng không được tốt.

Mẹ của Hồng Quỷ cho rằng tránh thoát một kiếp, lại không chú ý tới sắc mặt của chồng bà vừa vui vừa buồng.

Lăng Trọng rời đi, cha Hồng Quỷ hảo ngôn hảo ngữ lại cung Hồng Quỷ mẹ lên lần nữa. Ở lúc mẹ Hồng Quỷ ngủ say không có lòng đề phòng, mổ bụng lấy ra Hồng Quỷ còn chưa đủ tháng.

Ngay lúc đó Hồng Quỷ đã có ý thức, thậm chí đều có thể mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn bị cha hắn lấy ra.

Bởi vì không có pháp bảo có thể ôn dưỡng nên quỷ thai chưa thành hình, cha Hồng Quỷ làm như vậy, tương đương với từ bỏ Hồng Quỷ. Ông ta cho mẹ Hồng Quỷ dùng dược chữa thương tốt nhất, sau đó đưa mẹ Hồng Quỷ cho Lăng Trọng.

Lấy lòng Lăng Trọng, ông ta cho rằng chính mình tiền đồ vô hạn.

Nghe đến đó, thiếu chút nữa tôi muốn đánh chết tra nam kia!

Bởi vì quỷ thai và mẹ có liên hệ với nhau, làm Hồng Quỷ thiếu chút nữa chết ở ngoài lặng lẽ đi theo mẹ nó đến phủ Lăng Trọng.

Lúc ấy mẹ Hồng Quỷ cho rằng con trai đã chết, lại đã từng bị trượng phu vô cùng tín nhiệm bán đứng, vạn niệm câu hôi. Vì không chịu Lăng Trọng vũ nhục, bà làm trò muốn lăng trọng động tay động chân với bà rồi tự sát, ngay cả chút tàn hồn cũng không lưu lại.

Lăng trọng không thấy thú vị nữa, cũng không chú ý tới Hồng Quỷ hóa thành một làn khói đen canh giữ ở ngoài cửa.

Không có cơ thể mẹ chứa dục, rất nhanh hắn cũng sẽ tan thành mây khói, nhưng khi đó, Lăng Tuyền Ki đi ngang qua kia, thuận tay nhặt Hồng Quỷ vào Huyết Trì Lăng gia để chữa thương, lúc này Hồng Quỷ mới sống sót.

Mặc Hàn chính là cảm ứng được có hơi thở quỷ thai ở trong phủ Lăng Trọng, đi qua nhìn với Mặc Uyên.

Về sau, Lăng Tuyền Ki còn tính là chiếu cố với Hồng Quỷ, tuy không thể chu đáo mọi mặt, nhưng thường dạy pháp thuật, giúp hắn ra mặt gì đó.

Mặc Hàn và Mặc Uyên cũng đều dạy Hồng Quỷ pháp thuật.

Chẳng qua, ở trước khi Hồng Quỷ có thể đủ tháng sinh ra rời khỏi Huyết Trì, Lăng Trọng nổi lên ý niệm nuốt Mặc Uyên nên bị gϊếŧ. Chuyện Hồng Quỷ vẫn luôn không thể tự tay đâm cha ruột của hắn và Lăng Trọng, đều tỏ vẻ vô tiếc nuối.

Tôi nghe xong, đến không biết nên nói cái gì.

Hồng Quỷ hẳn là rất hận Lăng Trọng, nhưng cũng tương đương cảm kích Lăng Tuyền Ki. Duyên phận và gút mắt giữa quỷ cùng quỷ thật là phức tạp.

“Mộ Nhi, đừng nghĩ nhiều mệt chính mình, Lăng Tuyền Ki có yêu cầu gì, Hồng Quỷ nhất định sẽ tận lực làm được. Nhưng nếu đề cập đến Lăng Trọng, hắn tuyệt đối không thể lui bước.” Mặc Hàn lại rất tin tưởng Hồng Quỷ.

Hắn đều như vậy, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng Hồng Quỷ với hắn, ai bảo tôi tin tưởng Mặc Hàn chứ.

Chỉ là. Hồng Quỷ vẫn kiên trì từ đi chức trách Đại thống lĩnh, mặc vệ phục quỷ thị cấp bậc thấp nhất xếp sau đội tuần tra Minh Cung.

Đau lòng cho con quỷ này.

Ở dưới kiên trì của Mặc Uyên, lần đầu tiên nhị Minh Vương Minh Cung tuyển phi đại tái, vẫn oanh oanh liệt liệt kéo màn che ra.

Phạm vi trúng cử, từ nữ quỷ Minh giới đến nữ quỷ toàn giao diện, lại đến tất cả tu sĩ có thể tới Minh giới, cuối cùng, coi như chỉ là heo mẹ, chỉ cần có thể sống sót ở Minh giới, đều có thể tới báo danh.

Cái này làm cho tôi hoàn toàn xác định một chuyện —— Mặc Uyên thất tình.

Nhà người khác thất tình uống rượu ca hát, hắn thất tình gióng trống khua chiêng tuyển phi…

Mặc Hàn kệ hắn hồ nháo, tôi ở Minh giới cũng không có việc gì, nên xem kịch vui.

Thời hạn báo danh đã kết thúc, Hồng Quỷ đã xoát nữ nhân bề ngoài thật sự rung động một chút trước một bước.

Phía trên đất trống trước Minh Cung, ngồi kín mít không ít người, trừ có nữ quỷ ra, thật sự là có nữ tu sĩ Linh giới, thậm chí còn có có không ít nữ nhân ở nhân gian, đều đã tách hồn phách ra tới ứng tuyển.

Còn có không ít quỷ ở cách đó không xa tham đầu tham não vây xem một hình ảnh này. Ngay cả Dạ Tế Ngôn đều từ trong Minh Hà nhảy ra xem diễn.

Tôi và Bạch Diễm ngồi ở trên thành lâu cửa cung Minh Cung, ăn điểm tâm uống trà, NHÌN Mặc Uyên ở trên đất trống trước Minh Cung ngồi cái bắt chéo chân, chờ tuyển các tuyển thủ kén cá chọn canh.

“Quá béo, tiếp theo!”

“Quá gầy, tiếp theo!”

“Ngực phẳng, tiếp theo!”

“Ngực quá lớn, tiếp theo!”

“Eo quá thô!”

“Chân quá to!”

“Sẽ khiêu vũ sao? Sẽ không lăn chứ!”

……

Mặc Uyên, tôi nói với anh, anh như vậy sẽ bị đánh.

Đang suy nghĩ, ngoài Minh Cung bỗng nhiên xẹt qua một tia sát khí, tôi vội kéo Bạch Diễm ngồi ở đối diện tôi đến bên người, Mặc Uyên vốn lười nhác nằm ở trên trường kỷ cũng đề phòng đứng lên.

Một đạo kiếm thế bỗng nhiên rơi vào trên đầu Mặc Uyên, hắn nhanh chóng phản ứng lại vung kiếm đánh tan kiếm thế kia.

“Lãnh Mặc Uyên! Ngươi khinh quỷ quá đáng!” Là tiếng tức giận Lăng Tuyền Ki.

Trên mặt Mặc Uyên hiện lên một vẻ đắc ý: “Ai cần ngươi lo! Bổn tọa đều đã đưa hưu thư cho ngươi, ngươi quản bổn tọa sao!”

Lăng Tuyền Ki nói không nổi Mặc Uyên, vung kiếm lại tấn công về phía Mặc Uyên lần nữa. Tuy nàng tức giận, nhưng đoán chừng chỉ muốn đâm Mặc Uyên thành cái tổ ong vò vẽ, cũng không muốn gϊếŧ hắn.

Vậy sát khí vừa rồi là ai phát ra?

Tôi đang muốn thả ý thức ra đi tìm, Dạ Tế Ngôn đứng ở trên thành lâu nhìn về phía phương xa lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Quỷ binh.”

Lời còn chưa dứt, từng bóng dáng của con quỷ binh từ trên mặt đất đột nhiên từ trên mặt đất mọc lên, múa may vũ khí muốn tấn công âm linh trên mặt đất.

Hồng Quỷ lập tức dẫn theo các âm binh đi ngăn cản, Mặc Uyên vốn còn muốn chơi đùa với Lăng Tuyền Ki, thấy thế cũng không có tâm tư kia, một chưởng hất Lăng Tuyền Ki ra, lập tức đi thu thập những quỷ binh đó.

Hiển nhiên, quỷ binh là Lăng Tuyền Ki mang đến, nhưng tuyệt đối không phải là nàng đang khống chế.

Bạch Vô Thường dẫn quỷ đi thu thập quỷ binh, tôi truyền âm cho Hồng Quỷ, để hắn an bài âm linh gần đó lui lại trước, cố gắng giảm bớt thương vong không cần thiết.

Mặc Hàn cũng từ bên trong Minh Cung đuổi ra, bay vào bên trong quỷ binh, nhanh chóng đánh với một người.

Mấy ngày nay Mặc Hàn cho tôi xem không ít ký ức chúng tôi ở bên nhau, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra người nọ, lại là Linh Bắc Phong!

Hắn vẫn còn sống!

Cửu Châu cũng không còn, hắn tồn tại như thế nào?

Vậy Linh Anh Quyết đâu!

Tôi tìm kiếm mọi nơi, một bóng dáng như mèo lén lút ở góc tường Minh Cung xông đến đây.

Dạ Tế Ngôn cũng chú ý tới, liếc mắt nhìn tôi một cái, trong Minh Hà chợt dâng lên một cột nước tấn công về nơi đó, hiện cơ thể của Linh Anh Quyết ra.

“Mộ Tử Đồng! Ngươi tiện nhân này ——”

Ở trước khi nàng nói ra xưng hô chán ghét kia, làm tường Minh Cung biến thành một bàn tay tát nàng một cái.

Nháy mắt mặt nàng sưng lên, tôi có chút vui vẻ.

Dạ Tế Ngôn nhìn tôi một cái, không dấu vết cách xa tôi một bước: “Ta đi thu thập quỷ binh.” Hắn phi thân rời đi, cảm giác như đang trốn tôi vậy, tôi cũng lười để ý đến hắn.

Linh Anh Quyết phi thân từ ngoài cung bay lên, Bạch Diễm tò mò hỏi: “Vì sao lại ở chỗ này?”

“Đương nhiên là tới lấy thứ thuộc về ta! Vị trí Minh Hậu——”

“Là của ta!” Tôi lạnh giọng chặn ngang nàng, cũng hóa ra trường kiếm: “Thính Lam, mấy người các ngươi bảo vệ tốt Bạch Diễm.”

“Vâng, phu nhân! Ngài…”

“Ta muốn giáo huấn tiện nhân!” Tức giận! Mỗi lần đều gọi tôi là tiện nhân! Linh Anh Quyết tiểu kỹ nữ đoạt chồng của người khác mới là tiện nhân có biết hay không!

Linh Anh Quyết và tôi đồng thời ra tay, sau khi tôi trùng sinh pháp lực có tăng lên không ít, Linh Anh Quyết lại thảm bại lần nữa.

Chẳng qua, ma khí trên người nàng lại càng ngày càng dày đặc.

Lúc ấy chúng tôi ở Cửu Châu, chỉ tiêu diệt ba ma khí bẩm sinh, hiện tại huynh muội bọn họ xuất hiện, ma khí Cửu Châu cũng mang ra sao…

Quả nhiên, từng con quái vật Cửu Châu đặc biệt cũng ở không trung ngưng tụ ra hình dạng bắt đầu công kích khắp nơi.

Bạch Diễm cũng gia nhập cuộc chiến, trường hợp hỗn chiến một lần, ngược lại không phải chúng tôi không phải là đối thủ, chỉ là địch nhân có chút nhiều, cần thời gian ứng phó.

Lúc này, tôi chú ý tới có một bóng dáng chạy trốn về phía Bạch Diễm, tôi vội bay qua ôm Bạch Diễm đi, bóng dáng kia vừa lúc cuốn lấy chân tôi.

Trong nháy mắt hơi thở của Lăng Trọng truyền đến, pháp lực của tôi nhanh chóng bị bóng đen hút đi, thì ra là lão gia hỏa này còn muốn ăn luôn Bạch Diễm!

Để ông ăn!

Tôi điều động pháp lực trong cơ thể, ngọn lửa Bàn Phượng tinh thuần từ kinh mạch của tôi theo linh lực chảy về phía bóng đne, bốc cháy lên một lôi hỏa màu ngân bạch.