Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 231: Ngươi làm ta thất vọng quá rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trước mặt Lăng Tuyền Ki xuất hiện một tia hơi thở xa lạ, trong nháy mắt Mặc Hàn nhíu mày càng chặt.

“Ba ba, đó là ai vậy?” Bạch Diễm chỉ vào kia hình người dần hình thành ở trước mặt Lăng Tuyền Ki, tò mò hỏi.

Vẻ mặt của Mặc Hàn lạnh lùng phun ra hai chữ: “Lăng Trọng.”

“Đó là ai?” Tôi và Bạch Diễm đồng thời hỏi.

“Phụ thân của Lăng Tuyền Ki.” Mặc Hàn nói, ánh mắt xẹt qua tôi, mang theo vài phần bất đắc dĩ, tôi hẳn là biết tên này đi, chỉ là không nhớ rõ.

Nhìn mất mát chợt lóe qua trong mắt Mặc Hàn, tôi nghĩ trong chốc lát trở về, bảo hắn cho tôi xem ký ức hai chúng tôi đã từng bên nhau. Tuy không thể khiến tôi khôi phục ký ức, nhưng tóm lại có chút ấn tượng với chuyện của quá khứ, hắn cũng không cần mọi chuyện đều một mình gánh vác như vậy.

Đang nghĩ ngợi, tôi bỗng nhiên nhận thấy được một ánh mắt bất thiện dừng ở trên người tôi. Tôi theo bản năng nhìn lại ánh mắt kia, là Lăng Trọng!

Sắc mặt của Mặc Hàn đã sớm không tốt, thấy Lăng Trọng nhìn về phía nơi này, giơ tay ném qua một đoàn ma trơi, Lăng Trọng vội mang theo Lăng Tuyền Ki tránh đi, nháy mắt mấy quỷ binh ở nơi đó bị thiêu thành tro tàn.

“Mặc Hàn…” Lăng Tuyền Ki dừng ở một bên, khϊếp sợ nhìn về phía chúng tôi.

Bạch Diễm còn ngây thơ nàng chào hỏi với nàng: “Nhị thẩm! Ta cũng ở đây!”

“Bạch Diễm…” Lăng Tuyền Ki ngơ ngác, hiển nhiên là không nghĩ tới chúng tôi sẽ tới.

Trong nháy mắt ánh mắt Lăng Trọng dừng ở trên người Bạch Diễm, ánh mắt kia lộ tia tham lam và ác độc, tôi vội che Bạch Diễm ở phía sau.

Trên tay Mặc Hàn lại xuất hiện một đoàn Lam Diễm lần nữa, sắc mặt không tốt ném về phía Lăng Trọng, bị Lăng Trọng kéo tới mấy quỷ binh chặn lại.

“Minh Vương đại nhân, đã lâu không gặp.” Lão gia hỏa âm trầm mở miệng, trong giọng nói không có kính trọng của cấp dưới với Minh Vương, ngược lại còn có thêm một phần khıêυ khí©h. Đồng thời, khóe mắt ông ta vẫn không cam lòng không ngừng nhìn về phía Bạch Diễm.

“Muốn mất đôi mắt?” Mặc Hàn lạnh giọng hỏi lại.

Lúc này Lăng Trọng mới chú ý tới chúng tôi đều đã nhìn ra hắn có lòng không tốt với Bạch Diễm, thoáng thu liễm chút, cười gượng một tiếng nói: “Minh Vương đại nhân nghiêm túc rồi.”

“Hừ!” Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, mắt lạnh nhìn những quỷ binh bị cởi bỏ phong ấn dưới chân đó, ánh mắt lại nhìn về phía Lăng Trọng.

“Minh Vương đại nhân đừng có nhìn lão thần như vậy, trong lòng lão thần thật sợ hãi.” Lão gia hỏa âm trầm lại nói, sao nghe ra tôi đều cảm thấy trong lời nói của ông ta mang theo một tia ý vị giả heo ăn thịt hổ.

Giọng nói của Mặc Hàn lạnh hơn ba phần: “Con quỷ từng chết một lần, lá gan lại có thể biến lớn.”

Lăng Trọng khẽ cười một tiếng, lại mang theo vài phần cắn răng: “Đều là Minh Vương đại nhân ban ân.” Ông ta nâng ánh mắt lên, muốn đối diện với Mặc Hàn, trong tiềm thức còn tàn lưu sợ hãi với Minh Vương, lại muốn dời đi, nhưng vẫn không tự chủ được liếc hướng về phía tôi và Bạch Diễm, đôi mắt lập tức càng híp chặt.

“Mẹ, con không thích con quỷ này, có hương vị rất thối, như bị đốt trọi…” Bạch Diễm bóp mũi tránh ở phía sau tôi nói.

Tôi lại không ngửi ra mùi hương đặc thù gì, Mặc Hàn ý bảo chúng tôi ở trên lưng Hắc Kỳ Lân chờ hắn, rồi tụ thế phóng về phía Lăng Trọng.

“Vậy bổn tọa sẽ lại thành toàn cho ngươi một lần nữa!”

Hắn rút ra trường kiếm chém về nơi đó một đạo kiếm thế, Lăng Trọng dẫn theo Lăng Tuyền Ki lại né tránh lần nữa.

Lúc này, tôi phát hiện lão quỷ Lăng Trọng này lại không có chân! Ngược lại là một làn khói đen, nối liền ở trên mặt đất, không biết thông về nơi nào.

Mặc Hàn chém một kiếm vào khoảng không, tốc độ nhanh hơn, lại ngăn cản Lăng Trọng lần nữa.

Lăng Tuyền Ki vội nói: “Mặc Hàn! Buông tha cho phụ thân ta đi!”

“Câm miệng!” Mặc Hàn lạnh giọng trách mắng, trong đầu tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, trước kia Lăng Trọng muốn ăn Mặc Uyên.

Hiện tại, khẳng định là Mặc Hàn còn nhớ rõ việc này, phải báo thù cho Mặc Uyên.

Lúc này Lăng Trọng cũng huyễn hóa ra một đại đao rộng, chặn kiếm của Mặc Hàn, cười khanh khách nói: “Không nghĩ tới đi, lão phu trùng sinh mà đến, tu vi có thể tăng cao như thế!”

“Bổn tọa không có hứng thú.” Mặc Hàn lạnh lùng nói, tăng thêm lực đạo trên tay ném Lăng Trọng xuống mặt đất, thấy tôi và Bạch Diễm trầm trồ khen ngợi.

Để ông ta giả vờ!

Có lẽ là chúng tôi quá đắc ý, ánh mắt Lăng Trọng liếc nhìn chúng tôi, quỷ binh vốn vẫn không nhúc nhích lại chuyển động, rối rít tấn công về phía chúng tôi.

Lực chú ý của Mặc Hàn bị phân tán, Lăng Trọng đắc ý cười, lại nói: “Minh Vương đại nhân đã từng hứa hẹn lão phu sẽ thú Tuyền Ki làm vợ, vì sao hiện tại thất tín bội nghĩa thú người khác?”

“Lúc trước bổn tọa nói chính là phong Lăng Tuyền Ki làm hậu, nhưng chưa từng nói là Minh Hậu của ai!” Nhắc tới chuyện này, Mặc Hàn càng tức giận: “Ngươi còn có mặt mũi nói!”

Hắn dùng kiếm đẩy Lăng Trọng ra, một cái tay khác giơ lên một đoàn Lam Diễm, trực tiếp đánh vào trên mặt Lăng Trọng, hủy diệt khuôn mặt cậy già lên mặt như vậy.

Lăng Trọng lại muốn mở miệng, Mặc Hàn tăng lớn thế công, áp chế ông ta không có sức phản kháng, chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, còn tổn thương tới vài chỗ.

Chỉ là kỳ quái chính là, mỗi lần ông ta bị thương, miệng vết thương đều hiện lên một tia trong suốt, lại rất nhanh khôi phục nguyên dạng.

Kỳ Lân bay lên cao, quỷ binh phía dưới chen chúc nhau muốn công kích chúng tôi, lại không có biện pháp. Tôi phân ra một tia ý thức đi quan sát Lăng Trọng, phát hiện nơi lão gia hỏa nối liền với mặt đất kia, không chỉ có chỉ là làn khói đen!

Những làn khói đen đó như là dây điện nối tiếp phía dưới, lại dần kéo dài đến một địa phương khác. Nơi đó có một pháp trận phòng hộ, bên trong pháp trận truyền đến rất nhiều hơi thở của âm linh.

Nói không chừng, đó chính là nơi gốc khiến thương thế của Lăng Trọng nhanh chóng khỏi hẳn.

Nghĩ đến đây, tôi vội ý bảo Hắc Kỳ Lân bay về nơi đó, Mặc Hàn nhìn chúng tôi một cái, sau khi xác nhận chúng mẹ con tôi an toàn, hắn lại tiếp tục đối chiến với Lăng Trọng.

Cùng lúc đó, Tôi phát hiện phía trên tế đàn lúc trước Lăng Tuyền Ki sống lại Lăng Trọng, lại nhảy ra mấy lão quỷ!

“Mẹ, thật nhiều quỷ thối!” Bạch Diễm bóp mũi trực tiếp ôm lấy chân tôi, như thế nào cũng đều không muốn ngửi mùi trong không khí.

Tôi biến một pháp thuật ngăn cách hơi thở cho tiểu gia hỏa, nghe thấy Lăng Trọng cười nói: “Minh Vương đại nhân, tới gặp những lão gia hỏa chúng ta đi!”

Đều là lão quỷ cùng thời với Lăng Trọng sao?

Tôi nhìn qua, những lão quỷ sống lại đó đang cười, khuôn mặt đắc ý như Lăng Trọng.

Bọn họ rối rít xông về phía Mặc Hàn, một mình Mặc Hàn nghênh chiến, ngược lại không cố sức chút nào, lúc này mới khiến tôi thoáng yên tâm chút.

Dưới chân những lão quỷ đó đều có làn khói đen, chỗ nối tiếp khác nhau là mỗi nơi đều truyền đến đại lượng hơi thở của âm linh, đồng thời, còn có một tia hơi thở tôi quen thuộc…

Hình như hơi thở kia là tôi…

Rất nhanh đã đến phía trên nối liền pháp trận phòng hộ của Lăng Trọng, nơi đó nối liền với những quỷ binh có sức chiến đấu cường hãn. Thoạt nhìn như quỷ binh khác ăn không ngồi rồi bồi hồi ở chỗ này, kỳ thật đều phòng thủ pháp trận phòng hộ kia.

Tôi và Bạch Diễm nói kế hoạch của mình, Bạch Diễm kinh ngạc nói: “Mẹ cũng có thể thấy nơi đó đóng rất nhiều quỷ không? Bọn họ vẫn luôn chết!”

Một ý tưởng điên cuồng hiện lên trong đầu tôi, tôivội lại nhìn về phía Lăng Trọng lần nữa. Cơ thể của lão quỷ thối này, vừa rồi mới chỉ có nửa người trên, hiện tại đùi cũng đã hiện ra!

Nhất định là lão ta đang hấp thu những sinh mệnh lực của âm linh trong trận pháp phòng hộ đó!

Chỉ cần chặt đứt ngọn nguồn này, một giây là Mặc Hàn có thể diệt Lăng Trọng!

Tôi vội rút trường kiếm ra, tụ đủ kiếm thế đánh vào phía trên trận pháp phòng hộ, đánh ra một cái khe nứt. Bốn con quỷ binh thủ vệ trận pháp kia lập tức cuồng bạo, rối rít tấn công về phía chúng tôi.

Bạch Diễm chiếm ưu thế cách xa đất ném cầu ma trơi xuống phía dưới, đột nhiên cơ thể của Hắc Kỳ Lân lắc mạnh, thì ra là bị một con quỷ binh dùng xích sắt vứt lên quấn lấy cổ chân.

Kỳ Lân tránh thoát bay lên, con quỷ binh kia thuận thế nhảy lên, một cái tay khác múa may rìu to lớn một phen, thiếu chút nữa chém ngang qua tôi.

“Mộ Nhi!” Mặc Hàn muốn đến đây, tôi vội nói: “Em không có việc gì! Anh đừng vội!”

Hắn lại bị mấy lão quỷ bao vây lần nữa, thấy tôi có biện pháp ứng đối, sau khi truyền âm bảo tôi cẩn thận nguy hiểm, lại về bên trong cuộc chiến.

Bạch Diễm đi đối phó quỷ binh, tôi tiếp tục phá hỏng trận pháp kia.

Nhưng mà, lại có quỷ binh đứng ở phía trên trận pháp kia, tình nguyện dùng cơ thể của chính mình ngăn cản trận pháp kia, đều không cho tôi phá hủy!

Trường kiếm ngọc sắc của tôi dần hiện lên một lớp màu ngân bạch, tia chớp tinh mịn ở trên thân kiếm cọ xát hiện lên. Tôi vung kiếm, một ngọn lửa chưa lôi điện màu ngân bạch đánh ở trên người quỷ binh kia, nháy mắt thổi quét nó, hủy diệt luôn pháp trận nối liền với nó ở phía dưới.

Cho nên nói không cần chọc phụ nữ tức giận!

Từng âm linh nhanh chóng từ dưới trận pháp chạy thoát ra, một hơi thở màu trắng ngà lại trực tiếp xông về phía tôi.

Bạch Diễm sợ có nguy hiểm muốn ngăn cản cho tôi, bị tôi cản lại, đó là hơi thở của tôi, tôi cảm nhận được. Hơn nữa, thứ kia không có ác ý, ngược lại còn có một cảm giác thân mật kỳ lạ với tôi.

Vầng sáng màu trắng ngà tràn vào giữa mày, trong nháy mắt, trong đầu tôi hiện lên không ít hình ảnh trôi qua với Mặc Hàn ở nhân gian.

Đó là ký ức của tôi?

Không, đây không chỉ là ký ức, còn có pháp lực và huyết mạch chi lực của tôi.

Từ trong trí nhớ tỉnh lại, Bạch Diễm đang thu thập quỷ binh khác, tôi cũng vội đi hỗ trợ. Nhưng trong nháy mắt cơ thể kia của Lăng Trọng trong suốt xuống, pháp lực giảm mạnh, càng không phải là đối thủ của Mặc Hàn.

Các âm linh tan rã bốn phía, lại bị quỷ binh công kích, chỉ có thể tụ trở lại ở chỗ cũ. Ánh mắt của tôi xẹt qua bọn họ, bỗng nhiên thấy được một khuôn mặt có chút quen mắt.

Tên đã không nhớ rõ, nhưng vừa rồi khôi phục trí nhớ, tôi đã thấy người này, chuẩn xác mà nói, là thân thể của người này.

Hồn phách của người này bị Lăng Tuyền Ki bắt đi, tôi và Mặc Hàn đến thôn Thất Hồn chiêu hồn cho những người này. Cuối cùng hồn phách của người này không bị triệu hồi tới.

Lúc ấy, Lăng Tuyền Ki nói, hồn phách đã bị nàng ăn luôn chữa thương.

Vậy sao hiện tại hắn lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ nói, khi đó là Lăng Tuyền Ki nói dối? Từ thật lâu trước kia nàng đã mưu tính dùng loại phương pháp này sống lại Lăng Trọng?

Vậy vì sao lại có hơi thở của tôi

Tôi không nghĩ ra, nhìn những âm linh đáng thương bị quỷ binh vây công đó, một đám đang dần dần hồn phi phách tán, nổi lên lòng trắc ẩn.

Tôi Vô Cực Ngọc Giản biến ảo trở lại bộ dáng của ngọc giản, sau khi bảo Bạch Diễm thả một ngọn lửa ngăn cản những quỷ binh đó, thu tất cả âm linh nơi đó vào bên trong ngọc giản.

Lúc sau, lại tiêu diệt quỷ binh gần đó, nhảy lên trên lưng Hắc Kỳ Lân, về lên trên bầu trời mảnh đất an toàn một lần nữa.

Thuận thế, tôi lại theo nếp bào chế, phá hủy nơi pháp lực của lão quỷ khác phát ra, lại khôi phục không ít ký ức.

Kỳ quái, sao ký ức của tôi lại ở chỗ này?

Mặc Hàn cho tôi một ánh mắt tán dương, cái đuôi nhỏ kiêu ngạo của tôi lắc một chút. Tôi không phải chỉ biết kéo chân Mặc Hàn về phía sau, tôi cũng là có thể trợ giúp cho hắn!

Đồng thời, Mặc Hàn nhanh chóng xử lý những lão quỷ đó, tốc độ kia không khỏi làm ta tôi lúc trước nghi hắn đều giữ lại thực lực.

Bỗng nhiên, một pháp lực mạnh mẽ cũng gia nhập bên trong cuộc chiến, Bạch Diễm vui vẻ kêu với bên cạnh: “Nhị thúc!”

Mặt Mặc Uyên âm trầm xuất hiện từ một chỗ khác ở không trung, ánh mắt hắn liếc những lão quỷ bị Mặc Hàn thu thập đó, cuối cùng dừng thẳng ở trên người Lăng Tuyền Ki.

Lăng Tuyền Ki kinh ngạc lui về sau một bước.

“Mặc Uyên…” Giọng nói của Lăng Trọng cũng chứa vài phần sợ hãi, một Mặc Hàn đã làm cho bọn họ liên thủ đều không ứng đối kịp, hiện tại còn tới một Mặc Uyên, càng khó giải quyết hơn.

Lão ta còn chưa kịp mở miệng, Mặc Uyên nghe được tiếng của lão, đột nhiên giơ tay, một tia kình phong từ trong tay áo của hắn = bay ra, trực tiếp đánh bay Lăng Trọng ra ngoài!

“Phụ thân!” Lăng Tuyền Ki muốn đuổi theo đỡ lấy Lăng Trọng, Mặc Uyên lắc mình một cái đã đi đến trước mặt nàng ngăn cản đường đi của nàng.

“Mặc Uyên…” Lăng Tuyền Ki thấp giọng nỉ non, nhìn Mặc Uyên không nói một lời, không tự chủ được lui về sau một bước.

“Ông ấy là phụ thân của ta…” Lăng Tuyền Ki chậm rãi nói, ăn nói khép nép nàng chưa bao giờ có: “Ta chỉ muốn phụ thân mà thôi…”

“Ta thì sao?” Mặc Uyên hỏi lại.

“Phụ thân sẽ không lại tổn thương ngươi!”

“Nhưng vừa rồi ánh mắt ông ta nhìn ta đã muốn ăn rớt ta…” Bạch Diễm hơi bất mãn oán giận.

Mặc Uyên nhìn Bạch Diễm, ánh mắt lại đặt lên trên người Lăng Tuyền Ki lần nữa, lạnh lùng mở miệng: “Nghe thấy không?”

“Sẽ không! Phụ thân sẽ không xuống tay với Bạch Diễm!”

“Nể tình lúc trước phụ thân ngươi mang chúng ta ra khỏi Hàn Uyên, ông ta muốn cắn nuốt ta, ta cũng cho ông chết một cách thống khoái! Hiện giờ ngươi lại dùng cấm thuật sống lại ông ta! Trăm vạn âm linh mệnh, ông ta không còn, chẳng lẽ ngươi còn!” Mặc Uyên giận tím mặt.

“Nhưng… Mặc Uyên… Ngươi biết sau khi phụ thân chết, ta đã trải qua ngày tháng như thế nào không?” Nước mắt của Lăng Tuyền Ki không tự giác chảy xuống, những ngày ấy nhất định hết sức dày vò.

Mày kiếm của Mặc Uyên dựng thẳng lên: “Ta đương nhiên không biết, nể tình tình cảm lúc nhỏ, ta đón ngươi vào Minh Cung, phong ngươi làm hậu, ngươi còn không thỏa mãn cái gì?”

“Ngươi thú ta là bởi vì muốn thay Mặc Hàn trả nợ!” Lăng Tuyền Ki nhắc tới chuyện này cũng tức giận, nhiều hơn lại là bi ai sâu sắc: “Chúng ta thành hôn, ngay cả cỗ kiệu đều không có, chỉ một khẩu dụ của ngươi… Ngươi biết những con quỷ đó, bọn họ ngoài miệng gọi ta là Minh Hậu, sau lưng lại cười nhạo ta như thế nào không!”

“Muốn trách thì trách phụ thân của ngươi! Là ông ta lòng tham không đáy! Muốn vị trí Minh Hậu còn muốn cắn nuốt ta! Những năm Lăng gia rơi đài đó, Lăng Tuyền Ki ngươi vuốt lương tâm ngẫm lại, bao nhiêu lần ngươi thiếu chút nữa chết ở bên ngoài! Chỉ cần ta và đại ca không lên tiếng không ra tay, ngươi đã sớm chết! Ngay cả danh hiệu Minh Hậu cũng đều không có!”

Tôi bỗng nhiên ý thức được, trong lòng Mặc Uyên có Lăng Tuyền Ki, hơn nữa địa vị còn không thấp. Nói cách khác, hắn cũng sẽ không tức giận như vậy.

Lăng Tuyền Ki nhìn hắn trầm ngâm hồi lâu, trên mặt rơi lệ lại biến mất.

“Cho nên thì sao?” Nàng hỏi: “Mỗi ngày mỗi đêm ngươi đều ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, ta có một danh hiệu Minh Hậu lại như thế nào? Ta không cầu ngươi giống Mặc Hàn đối xử tốt với Mộ Tử Đồng như vậy, ta chỉ cần ngươi hơi quan tâm ta một chút thì tốt rồi!”

“Ta không quan tâm ngươi, ngươi sớm chết tám trăm lần rồi!”

“Nhưng ngươi càng quan tâm các câu lan thân mật của ngươi hơn!”

……

Hai người cãi nhau, đoán chừng Bạch Diễm vẫn là lần đầu tiên thấy nhị thúc mỗi ngày cười tủm tỉm của hắn có bộ dáng tức giận như vậy, có chút hơi sợ ôm lấy chân tôi.

Tôi ngồi xổm xuống, che kín lỗ tai của tiểu gia hỏa: “Chúng ta không nghe ha.”

“Vì sao nhị thúc nhị thẩm phải cãi nhau?” Bạch Diễm không phải rất hiểu.

“Chuyện của người lớn, mẹ cũng không phải rất hiểu, Bạch Diễm thông minh như vậy, lớn lên về sau nhất định có thể suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại chúng ta cũng không cần nghĩ được không?”

Hắn trộm nhìn Mặc Uyên và Lăng Tuyền Ki còn đang tranh chấp, nhào vào trong lòng tôi tự mình che lỗ tai lại, bĩu môi gật đầu: “Vâng…”

Mặc Hàn nơi đó, hắn biết Mặc Uyên có bao nhiêu hận sâu với Lăng Trọng, ngược lại cũng không vội động thủ. Chỉ dùng uy áp khiến toàn bộ lão quỷ kinh sợ ở tại chỗ, chuẩn bị đưa tất cả bọn họ giao cho Mặc Uyên xử lý.

Mặc Uyên nơi đó cãi nhau với Lăng Tuyền Ki nửa ngày, rốt cuộc dần yên tĩnh lại.

Dưới tổng kết, đại khái chính là Lăng Tuyền Ki muốn Mặc Uyên đối xử với nàng tốt một chút, ít đi dạo thanh lâu, tôn trọng nàng thê tử này.

Mặc Uyên cảm thấy ở dưới Lăng Trọng phản bội huynh đệ bọn họ, lại lừa huynh đệ bọn họ nhiều lần như vậy, hắn không những không bỏ đá xuống giếng với Lăng Tuyền Ki, còn chiếu cố nàng nhiều năm như vậy, đã là tận tình tận nghĩa.

Làm một người vợ, tôi có thể hiểu cho cảm nhận của Lăng Tuyền Ki, ai mà không hy vọng toàn bộ lực chú ý của chồng đều ở trên người mình.

Nhưng kết hợp thực tế, Mặc Uyên trừ hoa tâm chút, thật đúng là đối xử với Lăng Tuyền Ki không tồi. Theo ký ức tôi vừa mới khôi phục kia tới xem, Lăng Tuyền Ki dùng hồn phách của người sống chữa thương ở Minh giới không phải tội nhỏ, nhưng Mặc Uyên đều giúp nàng che giấu.

Mấy năm nay, hắn cho nàng danh hiệu Minh Hậu, cũng cho nàng quyền Minh Hậu. Trừ bỏ một ít đại sự căn bản Lăng Tuyền Ki không thể làm chủ, Mặc Hàn không ở đây ba ngàn năm, Mặc Uyên là lão đại Minh giới, địa vị của Lăng Tuyền Ki gần như chỉ ở sau hắn.

Nhưng mà, hiện tại Lăng Tuyền Ki sống lại Lăng Trọng, vẫn là mưu đồ bí mật lâu như vậy.

Đổi lại là tôi, chỉ sợ tức giận cũng sẽ không nhẹ hơn Mặc Uyên.

Nhưng mà, Mặc Uyên nhìn Lăng Tuyền Ki khóc không thành tiếng, bỗng nhiên duỗi tay vỗ ở mặt nàng. Hình như hắn có chút lưu luyến khẽ vuốt ve khuôn mặt của Lăng Tuyền Ki, trong mắt Lăng Tuyền Ki bốc cháy lên một ánh sáng.

“Tuyền Ki…” Mặc Uyên nặng nề mở miệng: “Ngươi làm ta quá thất vọng rồi.”

Trong nháy mắt ánh sáng trong mắt Lăng Tuyền Ki biến mất, tay Mặc Uyên chợt dời xuống, đột nhiên không kịp phòng ngừa bóp lấy cổ Lăng Tuyền Ki.

Cổ nhỏ bé yếu ớt kia của Lăng Tuyền Ki bị Mặc Uyên hoàn toàn nắm trong tay, hơn nữa đang không ngừng siết chặt.

“Mấy năm nay, rốt cuộc là ta nhìn sai ngươi.” Mỗi một chữ Mặc Uyên đều lộ ra thất vọng thật sâu.

Sắc mặt Lăng Tuyền Ki đã khó coi, tôi vội che kín đôi mắt của Bạch Diễm.

Nhưng mà, Mặc Uyên lại không gϊếŧ nàng.

Hắn đột nhiên vứt Lăng Tuyền Ki ra, ném ở trước mặt Lăng Trọng.

Nhìn bọn họ cha con, mặt Mặc Uyên không biểu tình nói: “Lúc trước cũng là vì ta ngây thơ nên đại ca mới bị lừa ưng thuận phong ngươi làm Minh Hậu, ta nhớ rõ lúc trước nguyên lời ta nói là ‘Tuyền Ki hiểu chuyện như vậy, cho nàng làm Minh Hậu cũng không có việc gì ’, cho nên đại ca đáp ứng.”

Nói tới đây, Mặc Uyên tự giễu cười lạnh một tiếng: “Hiện giờ xem ra, ngươi đã là không đảm đương nổi hai chữ ‘ hiểu chuyện ’!”

Lăng Tuyền Ki khϊếp sợ lắc đầu, hiển nhiên giác quan thứ sáu của nữ quỷ đã làm nàng đoán được cái gì đó.

Mặc Uyên dời ánh mắt từ trên người nàng đi, vung tay áo vứt ra một quyển sách lụa, chấp bút nhanh chóng viết cái gì đó ở bên trên.

“Mặc Uyên! Không! Không cần! Không ——”

Biên giác sách lụa ở trong gió hơi dâng lên, Mặc Uyên nhìn nàng do dự một chút. Hình như có vài phần không đành lòng, nhưng mà, thoáng nhìn Lăng Trọng phía sau nàng, Mặc Uyên lại nhíu mày lần nữa, bực bội ném sách lụa trước người ở trên người Lăng Tuyền Ki.

“Cầm lấy hưu thư đi, từ nay về sau, không được bước vào Minh Cung nửa bước!”

“Mặc Uyên!” Lăng Tuyền Ki lập tức như bị rút đi sức lực toàn thân, tê liệt ngã xuống ở trên mặt đất.

“Đại ca.” Mặc Uyên không muốn nghe nàng nói chuyện, làm lơ tiếng gọi của Lăng Tuyền Ki đi đến trước mặt Mặc Hàn, khinh miệt nhìn những lão quỷ đó bị uy áp của Mặc Hàn kinh sợ, sắc mặt lạnh băng: “Lại khiến cho bọn họ chết một lần nữa!”

Hai huynh đệ đồng thời động thủ, Lăng Trọng nơi đó có lẽ là suy xét đến cảm nhận của Lăng Tuyền Ki, ai cũng đều không dẫn đầu đi xử lý.

Các lão quỷ tự nhiên là không địch lại Mặc Hàn và Mặc Uyên, tôi nhìn thấy trong mắt Lăng Trọng hiện lên một tia tính kế, quỷ binh vốn yên lặng trang nghiêm đứng ở xung quanh rối rít tấn công về phía Mặc Hàn và Mặc Uyên.

Lăng Trọng có thể khống chế quỷ binh!

Tuy những quỷ binh đó không phải là đối thủ của hai anh em Mặc Hàn, nhưng vẫn bám trụ bọn họ một chút thời gian, cho các lão quỷ thời khắc thoát đi.

Một bàn tay Lăng Trọng xách Lăng Tuyền Ki đang thất thần lên, không cam lòng lại nhìn về phía tôi và Bạch Diễm lần nữa, bị Mặc Hàn chú ý tới, một kiếm thế sắc bén thiếu chút nữa tước đi mặt hắn.

Nơi này có pháp trận chạy trốn, mấy lão quỷ nhảy lên khởi động trận pháp, tôi muốn đuổi theo, nhưng vẫn là chậm một bước.

Bọn họ vừa đi, quỷ binh lại biến trở về pho tượng lần nữa, Mặc Uyên đánh giá những pho tượng đó một hồi lâu, đột nhiên tức giận, một kiếm hủy diệt liên tiếp mấy quỷ binh.

Tức giậ của hắn còn không biến mất.

Mặc Hàn đi đến bên người hắn, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

Mặc Uyên nhìn đá vụn quỷ binh đầy đất trước mặt kia, tự giễu nói: “Ca, ta cảm thấy hiện tại ta chính là một ngu xuẩn! Còn ngu hơn Mộ Tử Đồng!”

Có thể đừng nhắc đến tôi hay không!

“Mộ Nhi rất thông tuệ!” Mặc Hàn bất mãn biện giải cho tôi một câu, nhìn ra Mặc Uyên chỉ là khí phách lời nói, lại trấn an nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng được tự do.”

“Đúng! Bổn đại gia tự do!” Mặc Uyên như bỗng nhiên bị đánh thức, quay đầu nhìn về phía tôi hét: “Đại tẩu, cho ta làm thân cận! Không đúng! Tuyển tú! Bổn đại gia muốn tuyển tân Minh Hậu! Hậu cung giai lệ ba nghìn, một người cũng đều không thể thiếu! Nữ quỷ toàn Minh giới đều có thể tới tham gia!”

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn hiển nhiên là muốn theo Mặc Uyên, tôi chỉ có thể căng da đầu gật đầu: “Được…”

Giọng nói kia của Mặc Uyên nghe mà thiếu đánh, trong giọng nói vẫn khổ sở hỗn loạn.

Tình cảm của hai quỷ thanh mai trúc mã, lại có phu thê chi thật ba ngàn năm này, Lăng Tuyền Ki phản bội hắn, chỉ sợ cần một đoạn thời gian mới có thể khiến Mặc Uyên buông xuống.

Đoàn người chúng tôi trở về Minh Cung, trên đường, Mặc Uyên một con quỷ trầm ngâm Ngồi ở trên đầu Hắc Kỳ Lân, Bạch Diễm đi tìm hắn chơi đều uể oải.

Tôi nói cho Mặc Hàn một chút chuyện khôi phục ký ức, Mặc Hàn rất cao hứng.

“Nhưng em không rõ vì sao ký ức của em lại ở chỗ này.” Tôi buồn rầu nói.

“Nghe đồn, Niết Bàn Hỏa Bàn Phượng có thể làm Bàn Phượng trùng sinh, trong đó ẩn chứa trùng sinh chi lực tinh thuần nhất thế gian. Nếu ở lúc Bàn Phượng niết bàn có thể lấy ra ngọn lửa niết bàn, thì có thể sử dụng trùng sinh chi lực ẩn chứa trong ngọn lửa khiến người sống lại, cho dù là hồn phi phách tán.” Ánh mắt Mặc Hàn tối sầm vài phần, hắn ôm tôi cũng ôm đến càng chặt.

“Cho dù là lúc tộc Bàn Phượng cường thịnh, cũng không nghe nói ai dùng phương pháp như vậy sống lại, huống chi là tộc Bàn Phượng diệt sạch nhiều năm đến hôm nay. Vẫn luôn đều cho rằng lời nói vô căn cứ, lại không nghĩ rằng nàng lại thật sự làm được.” Giọng nói của Mặc Hàn chứa vài phần không vui, không biết là nhớ tới cái gì.

Nơi đó có ký ức của tôi, hiển nhiên là dùng Niết Bàn Hỏa của tôi, Lăng Tuyền Ki lấy Niết Bàn Hỏa của tôi như thế nào?
« Chương TrướcChương Tiếp »