- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
- Chương 217: Tâm ma của Mặc Hàn
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 217: Tâm ma của Mặc Hàn
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mặc Hàn tức giận, bắn một tia quỷ khí về phía nàng, lạnh giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi nàng bị dẫn đi đâu!”
“Ta không biết… Nàng chủ động đi với đại ca ta…”
Chủ động em gái cô!
Nhìn thần thái dáng vẻ kệch cỡm của nàng, rốt cuộc tôi không nhịn được nữa, lập tức muốn tiến lên đấnh nàng mấy tát.
Nhưng mà, mới đi được vài bước đã đυ.ng phải vách tường pháp trận.
“Ngươi đừng vội, một lát sẽ có thể nhìn thấy trong lòng Lãnh Mặc Hàn có ngươi hay không.” Linh Bắc Phong lạnh nhạt nói, còn nở một nụ cười nhạt với tôi, tôi nhìn thấy mà cả người đều không thoải mái.
Mặc Hàn thấy Linh Anh Quyết không nói, cũng không muốn lãng phí thời gian với nàng, lập tức muốn rời đi tiếp tục đi tìm tôi.
Nhưng mà, Linh Anh Quyết lại duỗi tay ôm lấy hắn từ sau lưng.
Tiểu kỹ nữ không được ôm chồng tôi!
Tôi giận mắng ở trong lòng, Mặc Hàn ý thức được tình huống phía sau, quanh người lại phát ra quỷ khí mạnh mẽ lần nữa, bắn nàng bay ra ngoài.
Tôi vỗ tay trầm trồ khen ngợi ở trong lòng!
“Mặc Hàn… Vì sao! Ngươi căn bản là không yêu nàng! Vì sao phải tìm nàng? Chẳng lẽ bởi vì nàng là Linh Thể Thuần Âm, còn có pháp lực của Bàn Phượng?”
Mặc Hàn trực tiếp dùng kiếm thế sắc bén trả lời nàng.
Linh Anh Quyết suýt nữa bị kiếm thế của Mặc Hàn chém thành hai đoạn, nàng không cam lòng nhìn Mặc Hàn lại nói: “Thứ kia hiện tại đều là của đại ca ta! Mặc Hàn, nữ nhân kia đã không phải…”
“Câm miệng!” Mặc Hàn tức giận, kiếm thế càng hung hiểm hơn lúc trước, sát ý chưa bao giờ có lan ra ở trên người hắn.
Linh Anh Quyết vẫn không chết tâm: “Mặc Hàn, ngươi đã bắt đầu ma hóa, vì sao không đứng chung một chỗ với chúng ta? Đại ca ta có thể dạy ngươi phương pháp khống chế ma khí!”
“Bổn tọa không cần!” Mặc Hàn lạnh lùng nói: “Hỏi lại ngươi một lần, Mộ Nhi đâu!”
Linh Anh Quyết ậm ừ không chịu nói, Mặc Hàn không rảnh dây dưa với nàng, xoay người muốn đi.
Mắt thấy cơ thể hắn đi ngang qua ở bên cạnh pháp trận, lại không phát hiện ra tôi, tôi nóng nảy. Đang muốn gọi hắn, cơ thể đang di chuyển của Mặc Hàn một chút, dừng ở tại chỗ.
Hắn đánh giá gần đó ở tại chỗ vài lần, có chút hoài nghi, lại có chút chờ đợi gọi một tiếng: “Mộ Nhi?”
“Em ở đây!” Tôi vui sướиɠ muốn nhảy dựng lên ở trong pháp trận: “Mặc Hàn! Em ở chỗ này!”
Không biết có phải nghe thấy được giọng nói của tôi hay không, hay thật sự tâm ý tương thông với tôi, Mặc Hàn bước chân từ từ đi về phía tôi vài bước.
Linh Anh Quyết bên cạnh thấy tình thế không ổn, vội lắc mình đứng ở trước mặt Mặc Hàn, chặn đường hắn đi tới.
“Cút ngay!” Mặc Hàn càng tức giận hơn, phất tay trực tiếp cuốn một tia quỷ khí về phía Linh Anh Quyết, muốn đẩy nàng ra, lại không ngờ lúc này Linh Anh Quyết lại dùng linh lực chống cự, nhất thời quỷ khí của Mặc Hàn thế bị nàng chống được.
Mặc Hàn nhíu mày, nhìn phía sau Linh Anh Quyết thoạt nhìn là địa phương không có gì cả, lại như suy nghĩ gì đó nhìn về phía Linh Anh Quyết: “Mộ Nhi ở chỗ này?” Hắn hỏi.
Linh Anh Quyết lập tức lắc đầu: “Không có! Nàng bị đại ca ta mang đi! Nàng…”
“Nàng ở chỗ này.” Mặc Hàn khẳng định suy đoán của mình suy đoán, lại nhìn về phía sau Linh Anh Quyết phía sau. Tuy hắn còn nhìn không thấy tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được tầm mắt của hắn là dừng ở trên người tôi.
“Mặc Hàn, ngươi đã đoán sai! Ngươi xem, nơi này cái gì cũng đều không có! Sao nàng có thể ở chỗ này!” Linh Anh Quyết hoang mang rối loạn muốn giải thích, rất rõ ràng là chột dạ.
Mặc Hàn không hề để ý đến nàng, mà nói với tôi: “Ta lập tức cứu nàng ra!”
Được!
Trong lòng tôi nhảy nhót chờ đợi Mặc Hàn cứu tôi ra ngoài, Linh Bắc Phong bên cạnh lạnh nhạt gọi tôi một tiếng: “Mộ Nhi.”
“Không được gọi!” Tôi cả giận nói, chỉ có Mặc Hàn của nhà chúng tôi mới được gọi!
“Vì sao?” Linh Bắc Phong khó hiểu.
“Không được gọi chính là không được gọi!” Tôi lườm hắn một cái, đồng thời nghĩ đến hắn có thể khống chế ma khí. Mặc Hàn lại bị Thủy Kỳ Lân ma hóa ảnh hưởng, nói không chừng tôi có thể từ trên người Linh Bắc Phong đào chút tin tức hữu dụng, để Mặc Hàn cũng chống lại Thủy Kỳ Lân ma hóa kia.
“Vì sao ngươi có thể khống chế ma khí?” Tôi hỏi, Linh Bắc Phong là người thông minh, tôi với hắn đi loanh quanh nói bóng nói gió, hắn khẳng định đoán được tâm tư của tôi, chi bằng trực tiếp hỏi như vậy.
Hắn nghiêng người nhìn về phía tôi, khẽ cười nói: “Nếu ngươi nguyện ý đi với ta, ngươi muốn biết cái gì, ta đều có thể nói cho ngươi.”
Cũng chính là không nói cho tôi!
Tôi lườm hắn một cái, tĩnh tâm dùng toàn lực điều động linh lực bị đình trệ trong cơ thể của mình, ruốt cuộc kinh mạch bị phong bế cũng có một chút khe hở, tôi vội rút linh lực bên trong ra.
Ở trước khi Linh Bắc Phong ngăn cản, tôi đánh toàn bộ linh lực vào kết giới pháp trận, để lại một dấu vết.
Mặc Hàn vốn vòng quanh ở bên ngoài tìm dấu vết hơi thở của tôi mà quỷ khí chạm qua, trên mặt hắn hiện lên một vẻ vui sướиɠ, lập tức theo lỗ hổng này rót quỷ khí vào.
Linh Bắc Phong nhìn quỷ khí dũng mãnh vào bên trong pháp trận, nhíu mày lại, nhanh chóng kéo tôi đến bên người hắn, cố định thân thể của tôi không cho tôi giãy giụa.
Quỷ khí của Mặc Hàn càng ngày càng nhiều, không ngừng dũng mãnh vào, Linh Bắc Phong cố tình né tránh những quỷ khí đó, duỗi tay chỉ về phía Mặc Hàn.
Ánh mắt của Mặc Hàn bỗng nhiên thay đổi, lại trở nên xa lạ lần nữa, hắn lại bị ảnh hưởng!
Tim tôi như bị nắm chặt, liều mạng giãy giụa muốn tránh thoát trói buộc của Linh Bắc Phong, lại thấy ánh mắt Mặc Hàn lúc sau khôi phục thần thái ở một cái chớp mắt.
Quỷ khí màu đen bò đầy kết giới pháp trận, bởi vậy Mặc Hàn cũng thấy rõ kết giới nơi này, tụ thế đánh vỡ kết giới này.
Cơ thể của Linh Bắc Phong bởi vì đã bị kết giới vỡ đánh vào lui lại sau mấy bước, Mặc Hàn thấy tôi vội bay qua, lại bị Linh Anh Quyết ngăn cản.
“Mặc Hàn…”
“Cút!”
Mặc Hàn không để ý đến nàng ta, Linh Bắc Phong lại thừa dịp lúc này, duỗi tay nắm cằm tôi.
Tôi có dự cảm không tốt, chỉ thấy Linh Bắc Phong nở một nụ cười xảo trá thị uy với Mặc Hàn, nắm cằm tôi lại muốn cúi đầu hôn!
Cút ngay! Khốn kiếp!
Tôi rống giận ở trong lòng, càng thêm liều mạng thuyên chuyển linh lực, rốt cuộc ở trước khi môi Linh Bắc Phong sắp đặt xuống phá giải cấm chế kia, hung hăng tát một cái vào chính mặt hắn!
Linh Bắc Phong không nghĩ tới tôi có thể phá giải cấm chế, ngây ra một lúc, đang muốn gia cố khống chế với tôi, cơ thể bỗng nhiên bị người xách lên ném ra sau.
Tôi rơi vào một cái ôm lạnh lẽo.
“Không có việc gì.” Hắn ôm chặt tôi, nhận thấy được tôi đang phát run, lại khẽ vỗ về cánh tay an ủi tôi: “Đừng sợ, ta ở đây.”
“Mặc Hàn!” Tôi cũng ôm chặt lấy hắn, tôi phát run không phải bởi vì sợ hãi, là bị Linh Bắc Phong đồ vô sỉ này làm tức giận!
“Em không có việc gì, em không sợ…”
“Mặc Hàn, ngươi đừng tin nàng! Đại ca ta đối xử với nàng tốt như vậy, nàng đương nhiên không sợ!” Vì sao nữ nhân chán ghét Linh Anh Quyết này còn sống!
“Mặc Hàn, ngươi đừng tin nàng, nữ nhân này ở bên đại ca ta ngây người lâu như vậy! Trai đơn gái chiếc…”
“Phu nhân của bổn tọa, bổn tọa tự nhiên tin tưởng!” Mặc Hàn không kiên nhẫn chặn ngang nàng.
Hắn kiểm tra cơ thể cho tôi, phát hiện kinh mạch của tôi bởi vì vừa rồi mạnh mẽ đột phá cấm chế của Linh Bắc Phong, có tổn thương rất nhỏ. Không nhịn được đau lòng: “Đừng lấy thân thể của mình xem không ra gì, mạnh mẽ đột phá cấm chế cao giao, hơi vô ý đó là kinh mạch đứt đoạn.”
Nhưng không mạnh mẽ phá giải cấm chế, gia hỏa vô sỉ Linh Bắc Phong kia sẽ thực hiện được.
Như là nhìn thấu tâm tư của tôi, Mặc Hàn lại nói: “Cho dù bị tên kia khinh bạc một chút cũng không quan trọng, cơ thể của nàng là quan trọng nhất.”
Nhất định Mặc Hàn của nhà chúng tôi là quỷ tốt nhất toàn thế giới!
Dừng một chút, trong mắt Mặc Hàn hiện ra sát ý, lại nói: “Ta sẽ gϊếŧ hắn!”
“Bầm thây vạn đoạn hắn!” Tôi bổ sung nói.
Mặc Hàn gật đầu: “Được!”
Tôi nghe thấy rất cảm động, Linh Anh Quyết bên cạnh lại sớm tức điên rồi: “Mặc Hàn! Loại nữ nhân này, nàng vào Cửu Châu thông đồng với đại ca, nàng…”
Mặc Hàn chữa khỏi kinh mạch cho tôi, không để ý tới Linh Anh Quyết. Linh Bắc Phong nhân cơ hội đánh lén Mặc Hàn, lại nửa đường bị Nhị Nhị chặn lại.
Hai người đấu với nhau, không trong chốc lát Mặc Hàn chữa khỏi thương cho tôi, xông đến trước mặt Nhị Nhị vung kiếm với Linh Bắc Phong.
Nhị Nhị thấy bộ dáng tức giận của hắn, lặng lẽ đánh giá tôi, lại nhìn Linh Nam Thiên, tính toán trước chơi chết hắn.
Linh Anh Quyết lại bị bỏ lại, tự nhiên là đánh với tôi.
Tôi cũng đã khôi phục, lúc này nhất định chơi chết nàng!
Hai người giao thủ một chút, tôi đột nhiên nhận thấy được tình huống dưới chân không thích hợp, muốn lui về phía sau. Linh Anh Quyết lại cười, xoay người nói với Linh Bắc Phong: “Đại ca, Bát Thông Liệt Hỏa Phần Hồn Trận!”
“Để nàng ra đi!” Linh Bắc Phong giận mắng.
Linh Anh Quyết có chút bất mãn Linh Bắc Phong nói, bằng mặt không bằng lòng, nhanh hơn trận pháp vận hành.
“Tiện nhân! Coi như ngươi xui xẻo! Trận pháp này đại ca ta vốn là vì Mặc Hàn chuẩn bị… Hôm nay bổn tiểu thư cho ngươi một cơ hội thay Mặc Hàn chết!” Nàng nói xong còn nhìn về phía Mặc Hàn, vẻ mặt cầu khen ngợi.
Mặc Hàn bỏ qua Linh Bắc Phong muốn nhảy vào bên trong pháp trận. Lại bị ngọn lửa quỷ dị trong đó bức lui.
Âm hỏa lấy Lam Diễm của Mặc Hàn mạnh nhất, Mặc Hàn không thể tiến vào trong đó, Nhị Nhị cho rằng là dương hỏa, cũng muốn xông tới, lại cũng bị chắn bên ngoài.
“Đây là lửa gì!” Hắn không thể tin nhìn ngọn lửa trong pháp trận, không tin dương hỏa thế gian này, còn có cái hắn không thu thập được.
“Mộ Nhi!” Mặc Hàn nhíu mày, đã bắt đầu muốn phá trận pháp, tôi lại ngăn cản hắn.
“Mặc Hàn em không có việc gì!” Tôi ý bảo hắn an tâm.
Những ngọn lửa này, nói đến cũng kỳ quái, không những không làm tôi cảm thấy có bất kì cảm giác không thoải mái gì, còn làm tôi cảm giác phi thường thân thiết.
“Mộ Nhi, đira!” Linh Bắc Phong trầm giọng nói.
Tôi lườm hắn: “Ngươi không được gọi ta là Mộ Nhi!”
“Được, ta không gọi, ngươi ra đi.” Hắn lại nói.
Tôi có chút chần chờ.
Ngọn lửa màu đỏ đặt ở dưới chân tôi, không tổn thương đến tôi, còn mang theo một loại khiêm tốn lấy lòng và tôn kính với tôi.
Nhị Nhị thấy thế, bỗng nhiên hiểu rõ cái gì đó, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Niết Bàn Hỏa?”
Trên mặt Linh Bắc Phong hiện lên một vẻ không vui, không phản bác, hiển nhiên là thừa nhận.
Nhị Nhị trào phúng cười lạnh một tiếng: “Lại muốn dùng Niết Bàn Hỏa Bàn Phượng bình thường đối phó với Mộ Tử Đồng! Không biết nàng là máu đầu tim của Hoàng Ngạo Tình sao! Quả thật là tìm chết!”
Linh Bắc Phong lườm hắn một cái, ánh mắt nhìn về phía Linh Anh Quyết hận không thể gϊếŧ chết nàng.
Mặc Hàn đánh giá Niết Bàn Hỏa dưới chân tôi, nghĩ một lát, vẫn vẫy tay với tôi: “Mộ Nhi, ra đi.”
Lúc này tôi mới đi ra.
Hắn dắt tay của tôi, đưa tôi tới bên người Nhị Nhị: “Giúp ta bảo hộ nàng trong chốc lát.”
Tôi và Nhị Nhị không rõ nguyên do, chỉ thấy Mặc Hàn lại đi về phía Linh Anh Quyết.
“Mặc Hàn…” Linh Anh Quyết hiển nhiên không ý thức được Mặc Hàn sẽ chủ động đi tìm nàng. Kinh ngạc một chút, ngay sau đó trên mặt đều cười nở hoa.
Nhưng mà, Mặc Hàn cách nàng còn có một khoảng cách thì dừng lại.
“Mộ Nhi, nhắm mắt.” Hắn dỗ tôi nói.
Tôi đoán được hắn muốn làm cái gì, ngoan ngoãn làm theo.
Linh Anh Quyết còn chưa rõ là chuyện như thế nào, đã bị một đạo quỷ khí của Mặc Hàn quấn vào bên trong trận pháp kia. Nháy mắt, ngọn lửa màu đỏ cắn nuốt nàng, bên trong pháp trận, chỉ để lại nàng thê lương lăn lộn.
Ăn miếng trả miếng.
Linh Anh Quyết muốn tôi chết ở bên trong, hiện giờ, Mặc Hàn khiến cho nàng tự mình nếm thử tư vị Niết Bàn Hỏa kia!
“Anh Quyết ——”
Linh Nam Thiên xông lên phía trước muốn cứu Linh Anh Quyết ra, bị Linh Bắc Phong kéo lại.
“Đừng không biết tự lượng sức mình tìm chết!” Hắn lạnh giọng dạy một câu, lại cắn răng nhìn về phía Mặc Hàn: “Lãnh Mặc Hàn, ngươi thật đúng là đủ tàn nhẫn!”
“Nếu không có Mộ Nhi là máu của Hoàng Ngạo Tình biến thành, hiện tại lửa của Niết Bàn Hỏa tra tấn ở bên trong chính là nàng!” Mặc Hàn càng nói càng tức giận, vung kiếm lại đánh về phía Linh Bắc Phong lần nữa.
Linh Nam Thiên lại nhân cơ hội nhảy vào bên trong pháp trận kia, ném cơ thể cháy của Linh Anh Quyết từ bên trong ra ngoài, chính hắn lại bị Niết Bàn Hỏa cắn nuốt.
Những ngọn lửa màu đỏ đó chỉ có thể tồn tại ở bên trong pháp trận, vừa ra, hỏa sẽ diệt.
Linh Anh Quyết đã bị đốt đến huyết nhục mơ hồ.
Linh Nam Thiên bị nhốt ở bên trong ngọn lửa pháp trận, linh lực và ma khí lần lượt tản ra từng tia, cuối cùng biến mất không thấy, những ngọn lửa đó cũng tối sầm lại.
Tình hình chiến đấu của Mặc Hàn và Linh Bắc Phong cũng tới giai đoạn gay cấn.
Mắt thấy Linh Bắc Phong liên tiếp bại lui, lúc Mặc Hàn thắng lợi, tôi nghe được chỗ sâu trong hắc ám vang lên một tiếng gầm gừ to lớn.
Mặc Hàn ngừng động tác, Linh Bắc Phong nhân cơ hội chợt lóe về sau, né tránh kiếm đã đâm đến ngực hắn của Mặc Hàn kia.
Tôi thấy sắc mặt của Nhị Nhị không ổn, thấp giọng hỏi nói: “Đó là tiếng gì? Không giống như là quái vật chúng ta gặp qua lúc trước…”
“Là Thủy Kỳ Lân rít gào.” Nhị Nhị lạnh lùng nói, lại hỏi tôi: “Ngươi chưa từng nghe qua tiếng Hắc Kỳ Lân của Lãnh Mặc Hàn rít gào sao?”
Thật đúng là không…
Hắc Kỳ Lân của Mặc Hàn và tiểu hắc của Bạch Diễm, ở trước mặt tôi đều đặc biệt ngoan.
Tiếng gầm gừ không ngừng tăng lên, động tác của Mặc Hàn liên tục bị chặn ngang, tôi dần ý thức được không ổn, vội hỏi Nhị Nhị: “Có phải Ma hóa của Thủy Kỳ Lân hay không?”
“Bằng không thì sao?” Nhị Nhị hỏi lại, đã vẽ một kết giới ở trước mặt chúng tôi, phòng ngừa Mặc Hàn lại bị khống chế tới công kích tôi lần nữa.
Dựa vào Niết Bàn Hỏa tàn lưu bên trong pháp trận, tôi nhìn thấy phía sau Mặc Hàn xuất hiện một bóng dáng màu đen.
Mặc Hàn là quỷ, sẽ không có bóng dng!
Bóng kia dần ngưng tụ ra Bộ dáng một con kỳ lân. Mặc Hàn chú ý tới, muốn mạnh mẽ áp kỳ lân xuống, lại nhân cơ hội bị Linh Bắc Phong đánh lén một chưởng.
Cơ thể của Mặc Hàn nhoáng lên, kỳ lân kia tránh thoát trói buộc, bóng dáng từ trên mặt đất thoát ra.
Rít gào một tiếng đinh tai nhức óc, một con kỳ lân lóe ánh sáng màu đỏ quỷ dị, đột nhiên từ mặt đất mọc lên, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
Tôi vẫn luôn cho rằng kỳ lân của Mặc Hàn đã đủ lớn, lại không nghĩ rằng, con kỳ lân trước mắt này còn lớn hơn kỳ lân của Mặc Hàn vài lần.
“Mang Mộ Nhi đi!” Mặc Hàn nhìn kỳ lân lập tức nói.
Nhị Nhị bắt lấy cánh tay của tôi muốn mang tôi rời đi, tôi lại dự cảm tới cái gì đó, tránh thoát khỏi hắn: “Ta không đi!”
Chỉ thấy bóng dáng của kỳ lân kia hư hóa lên, bao bọc lấy Mặc Hàn, tôi chém ra kiếm thế chém đứt Sương mù màu đen bao vây Mặc Hàn kia, sương mù màu đen biến mất, bóng dáng Mặc Hàn lại cũng không thấy.
Lòng tôi trầm xuống.
“Mặc Hàn!” Tôi xông lên phía trước, đã không cảm nhận được hơi thở của Mặc Hàn.
Nhị Nhị và tôi tiến lên, hai người tìm một vòng khắp nơi, cũng chưa tìm được tung tích của Mặc Hàn.
Tôi không khỏi nhìn kỳ lân trước mặt kia: “Mặc Hàn đâu!”
Hai mắt màu đỏ của kỳ lân khinh miệt nhìn tôi một cái, nhấc chân muốn đạp tôi, Nhị Nhị mang theo tôi kịp thời tránh ra.
“Mặc Hàn đâu?” Tôi hỏi hắn, hắn nghi hoặc lắc đầu.
Tôi đẩy hắn ra, rút kiếm nhằm phía kỳ lân kia.
“Mộ Tử Đồng trở về!” Nhị Nhị đuổi theo ở phía sau tôi, lại ngoài ý muốn không đuổi kịp tôi.
“Trả Mặc Hàn lại cho ta!” Trường kiếm đâm vào lưng kỳ lân, tôi như là đâm vào một chăn bông.
Đang kinh ngạc, trên lưng kỳ lân tràn ra một đoàn sương mù bao lấy tôi,trước mắt tôi lập tức là một mảnh hắc ám.
Hơi thở của Nhị Nhị dần biến mất, ngay cả hơi thở của Linh Bắc Phong đều không tìm thấy.
“Mặc Hàn? Mặc Hàn! Mặc Hàn anh ở đâu!” Tôi lớn tiếng gọi vài câu, nhưng nơi này quá trống trải, ngay cả chút đáp lại đều không có.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, là vị trí của Thủy Kính. Có lẽ Thủy Kính có thể giúp được tôi!
Tôi ý đồ rót linh lực vào trong đó, chỗ bàn tay ấm áp phát ra ánh sáng màu ngân mang, tôi bừng tỉnh nhận thấy được thế giới chỗ tôi thay đổi.
Đỉnh đầu là dung nham cuồn cuộn, bên cạnh, ma khí trải rộng muốn chiếm cứ thân thể tôi.
Nơi này là nơi nào?
Tôi tò mò lại cẩn thận đánh giá nơi này, đi về trước vài bước, bỗng nhiên nhìn thấy Mặc Hàn đứng ở cách đó không xa.
“Mặc Hàn!” Tôi vô cùng vui sướиɠ chạy lên muốn ôm lấy Mặc Hàn, lại không ngờ ôm vào khoảng không.
Tôi sửng sốt, hắn như là phát hiện ra cái gì đó đi về phía trước, lại xuyên qua thân thể của tôi!
Mặc Hàn không nhìn thấy tôi…
Tôi còn đang sững sờ, đỉnh đầu bỗng nhiên bay tới một bóng dáng. Tôi ngẩng đầu, lại là một con rồng thấy được ở bên trong dung nham cuồn cuộn kia.
Kia như là bóng dáng của Tổ Long…
Vậy chẳng lẽ nơi này là nơi thí luyện của Huyền Xà?
Lòng tôi còn nghi vấn, đuổi theo bóng dáng của Mặc Hàn.
Sau khi Mặc Hàn đánh giá nơi này một lần, đi về phía trước. Tôi đi đến bên người hắn, tinh tế quan sát tu vi của hắn, quả nhiên vẫn là trình độ tiến vào nơi thí luyện.
Lần trước tôi không thể bồi hắn vào. Lúc này, tôi phải nhìn xem Mặc Hàn ở chỗ này đến tột cùng đã trải qua cái gì.
Còn có, tâm ma của Mặc Hàn là cái gì…
Đang nghĩ ngợi, tôi lại thấy trước người Mặc Hàn, xuất hiện một tôi khác.
Không phải ai lớn lên giống tôi, xác thật chính là tôi!
“Mộ Nhi…” Mặc Hàn hơi do dự nhìn “Tôi” kia, ánh mắt nghi hoặc.
Nhưng tôi lại rõ ràng biết đó là ảo ảnh!
Ảo ảnh đi về phía trước, duỗi tay ôm lấy Mặc Hàn.
Cơ thể của Mặc Hàn hơi cứng đờ, không ôm lại nàng, cũng không đẩy nàng ra.
“Thật xin lỗi, ta không nghe lời mà vào.” Ảo ảnh nói.
Yết hầu của Mặc Hàn giật giật, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”
Mặc Hàn lại không nhìn ra đó là giả?
Đây không phù hợp lẽ thường!
Tôi bỗng nhiên nhớ tới Huyền Xà đã từng nói Mặc Hàn có tâm ma ở nơi thí luyện.
Chẳng lẽ nói, tôi là tâm ma của hắn, cho nên hắn mới không nhìn ra?
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể giải thích thông, ở lúc bị Nhị Nhị truy vấn tâm ma là gì đó, Mặc Hàn im lặng không nói.
“Mặc Hàn, em suy nghĩ đã lâu, thừa dịp Bạch Diễm không ở đây, em muốn nói chuyện với anh.” Ảo ảnh nói.
“Nói chuyện gì?” Dựa vào tôi quen thuộc với Mặc Hàn quen thuộc, tôi có thể nghe ra trong giọng nó của hắn, mang theo vài phần không muốn.
“Em cảm thấy… Chúng ta vẫn là chia tay thì tốt hơn…” Ảo ảnh bỗng nhiên nói, đột nhiên không kịp phòng ngừa cho Mặc Hàn một đao, cũng cho tôi một đao.
Tôi hận không thể tiến lên xé rách ảo ảnh!
Mặc Hàn cứng ở tại chỗ, nhìn ảo ảnh của tôi, lạnh mặt: “Không được!”
“Mặc Hàn, từ lần đầu tiên anh vì em tự hủy nội đan, em vẫn luôn liên lụy anh. Hiện tại em bị Hồng Hoang Thiên Đạo đuổi gϊếŧ, đã liên lụy anh bị nhốt ở Cửu Châu, em thật sự không muốn lại hại anh!”
Ảo ảnh vừa cử động, đều là bộ dáng của tôi, mỗi một chữ, đều là có lỗi với Mặc Hàn.
Đúng là bởi vì như vậy, mới làm tôi trở thành tâm ma của Mặc Hàn đi.
“Bạch Diễm thì sao?” Mặc Hàn nói: “nàng không cần ta, cũng không cần Bạch Diễm sao?”
Bởi vì là tâm ma, cho nên tâm phòng bị của Mặc Hàn cũng sẽ bị hạ thấp, đối mặt với “Tôi” kia, trên mặt Mặc Hàn hiện ra hao tổn tinh thần.
Ảo ảnh nói: “Sau khi lấy Nặc Tung Linh Ngọc, Bạch Diễm sẽ an toàn. Mục đích chủ yếu của Hồng Hoang không phải anh, chỉ cần anh không bảo vệ em, cũng sẽ không có nguy hiểm.”
“Cho nên nàng không cần ta?” Mặc Hàn lại hỏi.
Ảo ảnh không nói không phải, mà là khổ sở khóc.
Nếu không phải vừa rời khỏi Mặc Hàn, tôi đã cảm thấy khó chịu. Nhìn thấy bộ dáng một mình hắn cô độc, tôi càng thêm đau lòng. Chỉ sợ, vì an toàn của Mặc Hàn, tôi cũng sẽ có ý nghĩ như vậy.
Ảo ảnh hành động hoàn hoàn phụ họa theo tính cách của tôi, thật sự rất khó làm người nhìn ra sơ hở. Càng đừng nói hiện tại Mặc Hàn ở bên trong tâm ma, càng sẽ không ý thức được vấn đề này.
Trầm mặc hồi lâu, ảo ảnh ngẩng đầu lên, một đôi mắt sưng đỏ hỏi Mặc Hàn: “Vậy mục đích anh đi theo em là cái gì?”
Mặc Hàn khó hiểu.
Ảo ảnh lại nói: “Em là máu đầu tim của Hoàng Ngạo Tình, trong cơ thể có toàn bộ pháp lực của Hoàng Ngạo Tình. nhưng em vẫn đều yếu như vậy, yếu đến tùy tiện một người đều có thể muốn mạng của em! Đây đến tột cùng là vì sao? Vì sao cho dù em ở núi Bất Chu thức tỉnh một lần, vẫn là như vậy?”
Mặc Hàn giật mình.
“Anh đang hấp thu pháp lực trong cơ thể em không phải sao…” Ảo ảnh nói.
“Đương nhiên không phải!” Mặc Hàn vội biện giải.
“Bên trong pháp lực của em có hơi thở thượng cổ, chẳng lẽ không phải chứng cứ anh hấp thu pháp lực của Hoàng Ngạo Tình sao!”
Mặc Hàn cứng lại.
Tôi cẩn thận suy nghĩ, trước kia tôi viên phòng với Mặc Hàn, hiện tại pháp lực Mặc Hàn thật là có một chút biến hóa hơn lúc trước.
Tôi vốn tưởng rằng đó là bởi vì lúc trước tu vi của tôi yếu ớt, không phân biệt hơi thở pháp lực của Mặc Hàn rõ ràng lắm. Hiện tại ngẫm lại, ảo ảnh nói không sai.
Mặc Hàn không có phản bác, nói vậy ảo ảnh nói càng là sự thật.
Chẳng lẽ hắn thật sự thông qua tôi hấp thụ pháp lực của Hoàng Ngạo Tình…
Không có khả năng!
Mặc Hàn nói hắn sẽ không hấp thụ pháp lực của tôi, trước kia tôi vì làm hắn mau chóng khôi phục tu vi để hắn hấp thu hắn đều không hấp thu, sao sẽ lén lút làm loại chuyện này!
Nhưng mà, Mặc Hàn nhìn ảo ảnh kia, hồi lâu, khó khăn hộc ra ba chữ: “Thật xin lỗi…”
Đầu óc tôi ong một tiếng
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
- Chương 217: Tâm ma của Mặc Hàn