🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Nam Nhã sải bước ra tới cửa rồi đột nhiên đứng lại, quay đầu cứng ngắc nhìn lại, trong mắt của cô ta đã ầng ậng nước mắt, tay lại giữ chặt lấy túi xách nhìn phía tôi với vẻ cao ngạo như cũ: "Tôi sẽ gửi tiền qua Wechat cho cô, hầu bao 20.000 tệ, cộng thêm 50.000 tệ nếu tôi có thể mang thai được."
Cô ta rõ ràng đã đoán được cái gì đó, bị đả kích rồi nhưng vẫn muốn giữ mặt mũi nên mới mạnh miệng tăng thêm phí bịt miệng cho tôi.
Bất quá thì giữ bí mật là điều hiển nhiên thôi nên tôi gật đồng với cô ta, rồi cô ta lấy điện thoại ra add tôi vào danh sách bạn bè xong liền vội vàng bỏ đi.
Tôi bước ra ngoài phòng, nhìn thấy cô ta kéo tài xế ra khỏi xe, ngồi vào trong xe, rồi rời đi với một cú tăng ga cực mạnh, để lại người tài xế đang khó hiểu nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì.
Nam Nhã nói mấy năm nay kim chủ (người bao nuôi) phát triển rất tốt, cho nên muốn có con, e là ông ta muốn mượn chuyện mang thai để bỏ cô ta, nếu không phải thế thì cô ta cũng không cần gấp như vậy.
Mà năm đó, năm cái thai kia bị phá bỏ thì có rất ít người biết được, không phải là kim chủ thì chính là vợ của kim chủ.
Cho nên nói, làm tiểu tam cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, đến cuối cùng, đâu có ai là kẻ ngốc, không phải sao?
Đè nén lại cảm xúc vào lòng, rồi cô chỉ đường cho người tài xế bị đuổi vô cớ này trở về, tôi cũng không biết mình có tích được âm đức bảo vệ mạng mình chưa, lại nghĩ không biết Mặc Dật sẽ dùng cách gì trấn an thai quỷ trong bụng tôi.
Mới vừa vào lại trong phòng, cô lại nghe thấy tiếng ô tô vang lên ở bên ngoài, cho nên cô lại đi ra và nhìn thấy Tô Khê tươi cười vẫy tay ra hiệu muốn tôi cầm giúp đồ.
Tôi và Tô Khê là đồng nghiệp đã hai năm, tôi cũng chưa từng đưa cô ấy về quê mình, mà hiện tại cô ấy lại đột ngột tới mà không gọi điện cho tôi trước là sao đây.
Nhìn Tô Khê lấy ra túi lớn túi nhỏ đồ, trong đó có rất nhiều thực phẩm chức năng cho người già, chỉ nhìn xem cách đóng gói cũng biết nó có giá trị xa xỉ rồi, thế là tôi lại cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Tôi vội đi ra ngoài, ngăn cảng cô ấy lấy đồ ra và hỏi trực tiếp sao cô ấy tìm được tới nơi này.
Thấy sắc mặt của tôi không tốt, Tô Khê mới vội ôm cánh tay của tôi mà cười hì hì nói: "Cậu tức giận sao? Là Lục Tư Tề nói cho mình biết, mẹ của anh ta nóng vội muốn ôm cháu nội nên mới tìm phương thuốc nhân gian cho cậu uống, mình cũng ghét chuyện mới kết hôn đã bị giục có con lắm ấy chứ, nhưng cậu biết đó, suy nghĩ của người lớn không giống chúng ta, cậu cũng nên hiểu và thông cảm đi đừng có giận mà về nhà mẹ đẻ ở cả đời nga!"
Đã đón được trước nhưng khi nghe thấy cái tên Lục Tư Tề vẫn khiến mí mắt của tôi giật giật.
Tô Khê lại lấy từ trong xe ra một một quà lớn đưa cho tôi nói: "Cậu xem đi, Lục Tư Tề không dám tới đó, anh ta cùng mẹ của ảnh nhờ mình tới cầu hoà, còn cố tình mua cho cậu món quà to này, dặn tớ nhất định phải giao nó tận tay cho cậu. Bây giờ thân phận của người ta đã khác rồi, người ta giàu có rồi mà còn tử tế với cậu, cậu đừng làm mình làm mẩy nữa, trở về với tớ đi, cả bà ngoại của cậu nữa, người một nhà mà phải sống cùng nhau thật tốt nha."
Hộp quà nhét vào tay tôi hình như nhẹ tênh, nhưng không biết vì sao, tôi cảm nhận được có một luồng khí lạnh chạy dọc theo hộp quà truyền vào cơ thể của mình.
Tối hôm qua, không phải Mặc Dật đã dùng xích sắt câu hồn trói Lục Tư Tề đi rồi sao? Mẹ của anh ta cũng bị thương nặng, vậy tại sao hôm nay lại tới tìm Tô Khê được?
Mặc Dật không phải là minh quân sao? Sao bắt một con ma cũng không được vậy, thế y có lợi hại gì đâu!
"Cậu đừng tức giận! Đừng tức giận!" Tô Khê thấy tôi giận nên mới giả vờ bênh vực tôi mà mắng, "Sau khi trở về, tớ sẽ mua ván giặt đồ, sầu riêng, bàn phim, điều khiển từ xa cũng được để cậu bắt tên khốn Lục Tư Tề đó quỳ một đêm, sao anh ta dám chọc Vân Thanh nhà mình tức được cơ chứ!"
Nếu tôi nói cho Tô Khê biết anh ta là một con ma chắc cô ấy cũng sẽ không tin đâu, lại đổ lỗi là do tôi cáu kỉnh, dù sao thì tôi cũng chưa có nghe ai nói ma có thể đi lang thang ngoài trời vào ban ngày để gây sự nên tôi cầm hộp quà trong tay rồi đi vào phòng.
Sau khi vào trong phòng, tôi mở hộp quà ra, nhìn thấy phía bên trong có hai con rối mặc áo cưới kiểu Trung Quốc, trên quần áo thêu tên và ngày sinh của tôi cùng Lục Tư Tề, cái mặt của con rối lại giống hệt hai chúng tôi, chúng được làm thực sự rất tinh xảo.
Tôi lại nhìn thấy một mảnh giấy hồng phía dưới con búp bê, còn phía trên đó viết chữ gì bằng màu mực đỏ, nhưng tôi đọc không hiểu nó, tôi duỗi tay ra định lấy hai con rối đi đốt thì phát hiện ra tóc của hai con rối được nối với nhau.
Sợi tóc dài mảnh kia một đầu ở trên đầu con rối giống tôi, đầu còn lại ở bên con rối giống Lục Tư Tề.
Đây là, kết tóc se duyên vợ chồng...
Tôi cầm lấy cây kéo định cắt tóc đó thì nghe thấy tiếng bà ngoại ảo não nói: "Giấy đó chính là giấy kết minh hôn, ở trên là câu điệp, kết nối với địa phủ U Minh. Hai con rối đó được làm từ một gia tộc họ Bố chuyên làm con rối tình cảm gắn kết, một sinh hai sống, một khi cháu đốt nó đi thì cháu cũng sẽ chết theo Lục Tư Tề."
-------
------
Editor: Alissa