Chương 7.1: Linh hồn trẻ sơ sinh quấn mẹ

Đứa bé sau lưng cô gái xinh đẹp này vẫn còn dính nước ối màu vàng sậm, trông thật nhầy nhụa bẩn thỉu, mười phần gớm ghiếc, tuy rằng chớp mắt nó đã không thấy tăm hơi đâu, nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt, cái mùi ấy như ẩn như hiện xộc vào mũi, tôi chợt hiểu tại sao cô ta cần phải xức nước hoa nồng nặc như vậy rồi.

"Cô đang nhìn gì vậy?" Tôi nhìn chằm chằm phía sau lưng cô gái xinh đẹp này rồi chớp mắt, tôi cũng không xác định được, liệu đó có phải do mình hoa mắt nên mới nhìn thấy có đứa trẻ phía sau lưng cô ta không. Còn cô ta vẫn thản nhiên cùng quyến rũ mà hất mấy lọn tóc uốn gợn sóng sau đầu, rồi trừng mắt nhìn tôi, nói: "Cô còn không mau đi lấy hương tới, hay là còn tưởng chính mình là đại tiên đó."

Lúc cô ta hất tóc càng làm cho mùi tanh hôi đó theo tóc tỏ ra nhiều hơn, cùng lúc ấy tôi có thể cảm nhận được bụng dưới mình giống như có một con bọ nhỏ đang nhúc nhích hai lần, khiến tôi sợ tới mức vội che lại bụng nhỏ.

Ngày hôm qua, khi con rắn màu đỏ của bà Miêu xuất hiện, nó cũng đã di chuyển một chút khiến con rắn đỏ bị dọa mà rụt trở về; hôm nay nó vừa động thì tôi cư nhiên thấy được quỷ, ngoại trừ tôi ra hình như bà ngoại cũng không thấy nhìn thấy nó!

Tôi quay đầu lại, nghĩ không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, còn chưa kịp quay vào góc cua, người đẹp đó lại đẩy tôi một lần nữa, không kiên nhẫn nói: "Cô còn sững sờ à? Đi lấy hương đi, để bà lão này xem nhanh, tôi còn bận việc khác!

Tôi đang sững sờ thì bị cô ta đẩy một cái nên liền lảo đảo, làm cho trong lòng nhất thời bùng cháy lên, người ta bảo tượng đất cũng còn ba phần tính năng của đất chứ, cho dù dạo gần đây tôi có đυ.ng phải những việc kỳ lạ và tôi cũng không thể chọc Lục Tư Tề và Mặc Dật, tôi thua thế đấy, nhưng cô ta cũng tới đây để bắt nạt tôi ư!

Tôi dùng ánh không nóng không lạnh nhìn cô ta, còn học theo giọng nói ma mị trong phim ma mà lạnh lùng nói với cô ta, "Tóc của cô rụng rất nhiều, nên mới dùng gợn tóc uốn to đấy che lại phần tóc thiếu. Còn nữa, gáy của cô luôn lạnh rét và đau nhức, phía sau lưng thì cảm giác giống như đang mang một thứ gì đó. Quan trọng hơn là..."

Theo từng câu chữ tôi nói ra thì hai mắt của người đẹp cũng lộ ra sự sợ hãi, bàn tay thì không tự giác được mà vuốt ve sau đầu, càng hận là không thể quay đầu ra sau để nhìn xem, nếu trên mặt cô ta không phải có phủ phấn quá dày thì e là mặt đã sớm bị dọa thành màu xanh, nhưng cô ta lại như cũ nhất quyết mắng tôi: "Đừng có mà giả thần giả quỷ, còn không mau nói cho tôi biết chuyện quan trọng nhất là gì."

Nghĩ tới cài đầu của đứa trẻ kỳ quái ấy khiến tôi không khỏi liếc sang nhìn bà ngoại một cái, thấy trên mặt bà tuy rằng có mang theo nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu với tôi.

Tuy tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy bà xem hương cho người ta nhưng sau khi xong việc bà đều sẽ kể lại cho tôi nghe.

Trẻ sơ sinh vốn là những gì trong sáng và ngây thơ nhất, chỉ khao khát được sống và tình mẫu tử. Nhưng nếu thai nhi bị phá đi một cách vô cớ và không được xử lý tốt thì linh hồn oán hận của nó sẽ không tiêu tan, rồi bám vào cơ thể người mẹ mà không chịu rời đi, một khi nó phát hiện cơ thể của người mẹ lại mang thai lần nữa, thì nó sẽ cắn nuốt rớt đứa bé đó, đó cũng là nguyên nhân tại sao có nhiều cô gái tuổi còn trẻ không hiểu chuyện cứ phá thai để rồi sau này rất khó mang thai lại hoặc có mang cũng sẽ bị sinh non.

Vấn đề đầu tóc rất dễ giải quyết, mà việc có thể khiến cho một người đẹp thế này phải tìm tới một xó xỉnh ở nông thôn để nhờ vả thì chắc chắn đó là việc lớn, thế là tôi nhìn cô ta cười thật u ám: "Điều quan trọng nhất là cô vẫn luôn không thể mang thai, sợ là sau này không thể có con được."

----

Editor: Alissa