Chương 9: Biến mất
Con quỷ đầu nghe tôi hỏi thì mắt trợn ngược lên, đảo sòng sọc, máu từ bên mắt bị dao đâm của nó vẫn tuôn ra không ngừng, lâu lâu tôi lại thấy nó lè lưỡi ra liếʍ sạch chỗ máu đó. Nó há miệng chửi đổng:
"Mày còn dám hỏi tao à? Không phải mày biết rõ nhất sao?"
Càng nghe nó nói tôi càng thấy ghét Tô Xảo Xảo hơn, một mình cô ta kéo đến cho tôi một vạn thứ rắc rối quàng vào người. Tôi dịu giọng nói với con quỷ đầu bằng thái độ nhún nhường:
"Nếu mày thả tao đi, tao sẽ có cách đưa Tô Xảo Nghi quay lại với mày!"
Tô Xảo Nghi chết rồi, con quỷ đầu này cũng chết rồi, đúng là xứng đôi vừa lứa.
Cái đầu nghi hoặc hỏi lại:
"Mày nói thật không? Đừng nghĩ đến chuyện lừa tao!"
Tôi gật đầu chắc nịch. Con quỷ đầu có vẻ đã tạm tin, nó lăn về phía cánh cửa lăn ra bên ngoài. Tôi ngớ người giây lát rồi cũng vùng dậy chạy theo nó. Vừa bước khỏi cửa, cái lạnh cắt da cắt thịt bên ngoài đã làm tôi nổi gai ốc, chỗ này không chỉ lạnh mà còn phảng phất có âm khí nữa.
Khoan đã, chỗ này quen quen.....
Đây không phải là nghĩa địa sau nhà họ Tô sao?
Chỗ tôi đang đứng là một gian nhà xiêu vẹo, cửa bằng sắt, bốn phía là bốn tấm tôn ghép vào nhau, cả căn nhà bé đúng bằng một cái nhà vệ sinh, đồ đạc hổ lốn chất đống, có búa, có dao, còn có một cái cưa rất lớn, và... tất cả đều nhuốm máu đỏ.
Mùi thịt thối đâu đó bốc lên.
Tôi nuốt nước bọt, bất chấp cái lạnh phóng vọt ra ngoài, cha mẹ ơi, ở trong đó mùi hôi thối không tả nổi, quá kinh tởm. Trời đã nhá nhem tối, "bịch" một tiếng, tôi vấp phải một thứ gì đó, nhã lộn nhào.
Mùi thịt thối lại càng bốc lên nồng nặc.
Tôi chống tay đứng dậy, dụi dụi mắt, đập vào mắt tôi là một cái cẳng tay người, thịt đã thối rữa muốn nôn mửa, giòi bọ lúc nhúc, con nào con nấy to bằng ngón chân cái, ngoe nguẩy trước mặt tôi. Tôi sợ xanh mặt giật lùi về đằng sau, thò tay vào móc họng nôn ra hết mật xanh mật vàng, còn con quỷ đầu thì liếc xéo tôi đầy khinh bỉ.
"Có thể chôn cất giùm được không?"
"Cái gì cơ?"
Con quỷ đầu lăn lăn đến một bụi rậm gần đó, tôi khó hiểu đi theo, trời càng lúc càng tối, buổi sáng ra khỏi nhà tôi lại không mang theo điện thoại, dò dẫm mãi mới thấy đường mà đi. Con quỷ đầu lăn nhanh kinh khủng, nó lăn vào bên trong bụi rậm, dạt hết cây cỏ sang hai bên, để lộ ra một xác chết ở bên trong.
Tôi sợ muốn thăng luôn rồi!!!
Cái xác không có đầu, cụt một tay, quần áo rách tả tơi, thịt thì nát bấy chảy nước, giòi bọ chuột gián bu kín xung quanh, có những chỗ thịt đã bị gặm sạch sẽ lộ ra những khúc xương trắng tinh, mùi hôi thối bốc lên kinh tởm lợm khỏi phải nói.
"Này... đây không phải là... xác của mày đấy chứ?"
Tôi rúm ró vì lạnh nhưng còn vì sợ nhiều hơn, lắp bắp mãi không nên câu.
"Xác này của tao, mang đi chôn giùm được không?"
"Tao..."
"Nếu không giúp tao..."
"Tao giúp! Tao giúp là được chứ gì!"
Tôi sợ muốn vãi ra quần, đồng ý ngay lập tức nhưng vẫn băn khoăn một chuyện. Tôi phải chôn cái xác này kiểu gì đây?
Con quỷ đầu thở dài thườn thượt, quay mặt về phía căn biệt thự của nhà họ Tô, mở miệng nói:
"Chôn ở đâu cũng được, miễn là hướng về phía đó, mỗi ngày đều được nhìn thấy cô ấy!"
Tôi ừ ừ cho xong chuyện, nghĩ trong bụng, con quỷ đầu này cũng quá si tình đi.
Một tiếng sau.
Tôi thở hổn hển nhìn ngôi mộ mới đắp trước mặt, nhìn hai bàn tay mình móng tay đã xước chảy máu, tim đập liên hồi như đánh trống.
"Tao đã về được chưa?"
"Được rồi."
Tôi mừng như bắt được vàng, vội đứng dậy cắm đầu cắm cổ chạy nhưng chợt nhận ra trời đã tối đen như mực từ bao giờ! Tôi không biết phải đi về hướng nào để trở về cả!
Căn biệt thự của nhà họ Tô sừng sững phía xa, tôi nghiến chặt răng, bây giờ chỉ có thể nhằm theo hướng đó, băng qua nghĩa địa đi về nhà họ Tô. Con quỷ đầu không nói gì, miệng kêu "rù rù rù" nói gì đó mà tôi không hiểu, lăn đi.
À thì ra là nó dẫn đường cho tôi đi về.
Xem ra mày còn biết điều, ông mày vì mày mà mệt đứt hơi rồi đấy.
Nghĩa địa vắng lặng không có một chút dương khí nào, tôi vừa đi vừa ngậm chặt miệng không dám thở mạnh, thỉnh thoảng một vài bóng trắng lướt ngang qua, tôi túm chặt tay vào áo, quyết định nhắm làm ngơ.
"Tĩnh Dương à....."
"Tĩnh Dương à....."
Da đầu tôi tê rần, ai gọi tên tôi đó?
Con quỷ đầu vẫn lăn đi băng băng, không để ý gì đến tôi.
Tôi nghiến chặt răng, cúi gằm mặt nhất nhất đi theo nó. Căn biệt thự của nhà họ Tô càng lúc càng gần, tôi khẽ thở phào một hơi, sắp đến rồi, mình sắp sống lại rồi.
Bỗng "Soạt soạt soạt".........
Có cái gì đó xẹt qua chân tôi!!!
Cảm giác chân thật như có ai đó túm chân tôi kéo vậy! Tôi hoảng hốt ngẩng mặt lên, theo phản xạ ngoảnh về phía sau.
Không có ai hết.
Chắc là chuột rắn gì đó thôi, không sao hết, không sao hết. Tôi tự trấn an mình như vậy. Nhưng vừa nghĩ vậy xong thì thứ đó lại xẹt qua chân tôi, lần này nhanh và mạnh hơn, tôi mất thăng bằng ngã cắm mặt xuống đất!
Ngẩng lên, vẫn như cũ không thấy ai hết, nhưng mắt tôi vô tình nhìn đến khoảng đất đó, nơi có một ngôi mộ không tên lẻ loi một mình một góc nghĩa địa.
Mộ của Tô Xảo Xảo.
Ơ kìa... bên đó có người! Có một bóng trắng đang quỳ lạy trước mộ của Tô Xảo Xảo!
Tôi mở to mắt trừng trừng nhìn sang bên đó, "phập" một tiếng, bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, mùi máu tươi xộc vào mũi làm tôi tỉnh táo ngay tức khắc!
Một cái đầu người đang cắn vào chân tôi!!!
"Mày có đi nhanh lên không! Tao chỉ dẫn mày về để trả ơn mày chôn xác giúp tao, đừng ở đó câu giờ!"
Con quỷ đầu lăn lông lốc quanh người tôi, cất giọng khó chịu chửi rủa.
"Nhưng... tao... bên đó..."
Tôi nói không nên lời, tay run run chỉ về phía ngôi mộ không tên. Bóng trắng vẫn ở đó quỳ lạy ngôi mộ, khi nãy vẫn im lặng, còn bây giờ lại có tiếng khóc rưng rức truyền đến tai tôi, nghe rõ mồn một là giọng con gái.
Không hiểu sao con quỷ đầu bỗng thay đổi sắc mặt, nó nhìn chằm chằm vào bóng trắng nọ, miệng kêu "rù rù rù", hình như nó đang khóc. Nó làm sao vậy, thật khó hiểu, không phải nó nói được tiếng người sao, cứ kêu "rù rù rù" vậy ai mà hiểu được.
"Tô Xảo Nghi... Tô Xảo Nghi... em đúng là một con ngu! Một con đần độn!"
Con quỷ đầu kêu "rù rù rù" mãi rồi hằn học nói, lăn đi thật nhanh. Tôi ngơ ngác nhìn bóng trắng nọ, thôi thì kệ cô ta đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, quan trọng bây giờ là tôi phải về nhà đã.
Trở về nhà họ Tô, thật bất ngờ, Tô Xảo Xảo không có ở nhà. Cha mẹ tôi nói buổi sáng sau khi tôi đi khỏi, một lúc sau cô ta cũng ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về nhà.
Tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, phi xồng xộc vào nhà tắm, điên cuồng tắm rửa trôi hết đi mùi tử thi nồng nặc ám trên người. Nếu để Tô Xảo Xảo trở về bắt gặp, tôi không biết cô ta sẽ làm gì tôi nữa. Sau khi tắm xong, tôi còn xịt nước hoa từ đầu đến chân, đảm bảo chắc chắn không còn mùi gì đáng ngờ nữa, tôi yên tâm lên giường đi ngủ.
Kết quả, cả đêm hôm đó Tô Xảo Xảo cũng không về nhà!
Liền cả ngày hôm sau, và ngày hôm sau nữa cô ta cũng không về nhà!
Không có sự xuất hiện của cô ta... Tôi bỗng cảm thấy trong lòng lo lắng bất an. Tôi chợt nghĩ đến bóng trắng hôm đó quỳ lạy trước mộ của Tô Xảo Xảo, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Đêm nay là đêm thứ tư liên tiếp Tô Xảo Xảo không về nhà, tôi lấy hết can đảm trong người, nhân lúc nửa đêm cả nhà ngủ say, tôi lén ra khỏi nhà, đi về phía nghĩa địa sau nhà họ Tô, nhằm thẳng hướng ngôi mộ không tên mà đi.
Quả nhiên! Lại là tiếng khóc rưng rức vang vọng, lại là bóng trắng đó quỳ lạy trước ngôi mộ y như hôm trước! Tôi tiến lại gần, cố giữ cho mình bình tĩnh, lớn tiếng hỏi:
"Tô Xảo Xảo! Có phải là cô đó không?"
Bóng trắng ngừng khóc, ngoái đầu quay lại nhìn tôi. Trông thấy khuôn mặt quen thuộc, tôi mừng rỡ thở phào, vui vẻ chạy qua:
"Cô đây rồi! Mau về nhà! Cô có biết tôi lo....."
"Anh là ai?"
"..."
Câu nói ngắn ngủn ba chữ làm tôi đứng hình mấy giây.
Anh là ai?
Cô ta không biết tôi là ai?
Đến đây tôi đã nhận ra có điều gì đó không đúng. Khuôn mặt này, đúng là giống, nhưng còn giọng nói này...
Đây không phải là Tô Xảo Xảo mà tôi đang tìm!
Không lẽ... cô ta chính là...
Tô Xảo Nghi! Con gái duy nhất của nhà họ Tô. Người đã bị Tô Xảo Xảo chiếm giữ thân xác!
"Cô làm gì ở đây? Tô Xảo Xảo đâu?"
Tôi chẳng có chút thiện cảm gì với Tô Xảo Nghi này, nhìn dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt của cô ta, tôi nghĩ tuổi cô ta vẫn còn nhỏ, giở giọng người lớn thô lỗ hỏi.
Chẳng ngờ cô ta cũng vênh váo hỏi lại:
"Tôi hỏi anh là ai mới đúng! Tại sao lại hỏi Tô Xảo Xảo? Anh biết cô ấy sao?"
"Tôi..."
Con nhãi con này không hề biết cô ta và tôi có hôn ước sao?
Tôi im lặng suy nghĩ cân nhắc một lúc, cô ta không biết thì mặc kệ cô ta, tôi không nhắc đến làm gì, người tôi thích là Tô Xảo Xảo chứ không phải Tô Xảo Nghi.
"Tôi là chồng của Tô Xảo Xảo."
Tôi cân nhắc mãi rồi mới thận trọng nói.
Tô Xảo Nghi thoáng chút kinh ngạc, rồi lại quỳ sụp xuống trước ngôi mộ khóc như mưa. Tôi đang nghĩ trong đầu "Đúng là thứ con nít ranh không hiểu chuyện!" thì cô ta bất ngờ mở miệng nói:
"Tô Xảo Xảo cùng mẹ ruột là Ngô thị năm xưa phạm lỗi, bị gạch tên khỏi gia phả, ôm hận vất vưởng trên nhân gian ba trăm năm, chờ thời cơ thích hợp gϊếŧ sạch cả nhà họ Tô, ghi lại tên mình và mẹ ruột Ngô thị vào gia phả!"
Tôi chăm chú nghe, nghĩ trong lòng, thì sao chứ? Do các người có lỗi với mẹ con Tô Xảo Xảo trước mà!
Tô Xảo Nghi sụt sịt vừa nói vừa khóc:
"Là chúng tôi sai, nhưng năm đó mẹ cả của Tô Xảo Xảo, chính là bà cố của tôi, hại người tạo nghiệp quá nhiều, chết đi biến thành quỷ, vất vưởng trên nhân gian đến tận bây giờ! Là bà ấy đã bắt Tô Xảo Xảo đi!"