Chương 4: Chuyện của đời trước
Tôi hét lên một tiếng thê thảm, tay lăm lăm cầm cái điện thoại muốn ném đi trước ánh mắt sửng sốt của cha. Ông mở to mắt trừng trừng nhìn tôi, sau đó tóm lấy tay tôi nắm chặt, miệng ngập ngừng muốn nói gì đó lại thôi.
"Con trai à, cha xin lỗi."
Đến lượt tôi tròn mắt ngạc nhiên.
"Đều tại nghiệp từ đời trước, đời này bắt con phải gánh."
"..."
Đến bây giờ tôi mới để ý cách ăn mặc khác thường của cha. Tôi vứt điện thoại sang một bên, không hiểu sao tôi bị con ma nữ đó hù dọa năm lần bảy lượt nhưng trong lòng vẫn có một sự dung túng dành cho cô ta. Có khi nào... tôi bị trúng bùa ngải của cô ta không?
"Hôm nay chúng ta phải đến nhà họ Tô đưa sính lễ."
"..."
Tôi ngồi một bên căng thẳng nghe, chẳng biết nói gì. Thật ra tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi, ngay từ lúc theo cha ra nghĩa địa, nhìn thấy ngôi mộ không tên đó, nhìn thấy cha tự nhiên quỳ lạy ngôi mộ đó ba lạy, tôi đã rất nghi ngờ có câu chuyện bí ẩn nào đó mà cha đang giấu tôi, nhưng tôi nhịn không hỏi chờ cha tự nói.
"Ba trăm năm trước..."
"Tổ tiên Hàn gia nhà chúng ta, chính là ông cố nội bốn đời của con, vốn chỉ là một tên hộ vệ, địa vị thấp kém, tính tình lại ngay thẳng không biết nịnh bợ quan trên, cơ hội thăng quan tiến chức gần như không có....."
"Vị quan trên đó nổi tiếng háo sắc, con gái nhà lành bị ông ta bắt về giở trò đồϊ ҍạϊ nhiều không đếm xuể, bà vợ ông ta thì dữ như hổ cái, những cô gái đó đều có kết cục rất thê thảm....."
Tôi nghe mà cũng quắn quéo ruột gan, những chuyện như thế này trong phim cũng thấy rất nhiều, nhưng mà... liên quan gì đến ông cố của tôi chứ?
"Lần đó, quan trên ghé qua lầu xanh chơi một chuyến, gặp được một cô nương dung mạo xinh đẹp, hỏi ra mới biết cô ta bị lừa bán vào lầu xanh, quan trên muốn chuộc cô ta về, nhưng sợ bà vợ hổ cái biết được, bèn thưởng cô ta cho ông cố của con. Ông cố của con khi đó đã lấy vợ, con cái trong nhà trai gái đủ cả, chỉ có thể ủy khuất cô nương đó phải làm lẽ....."
"Cô nương đó thấy ông cố của con dung mạo anh tuấn, vốn đã chấp nhận, chẳng ngờ đêm động phòng, bà cố của con thông đồng với lão quan trên, chuốc cho ông cố con say khướt, rồi cho lão ta vào....."
Tôi thở hổn hển, trán đầm đìa mồ hôi:
"Sau đó thì..."
"Sau đó thì, cô nương đó không chịu, cắn lưỡi tự tử."
Mặt tôi tái xanh tái xám, không tự chủ được nghĩ đến đôi môi thâm sì của Tô thị.
"Khi ông cố con biết chuyện thì cô nương đó chỉ còn là một cỗ thi thể, miệng bê bết máu, môi thâm sì, da tím tái, tóc tai rũ rượi, thật sự chết rất thảm."
Tôi ngồi thừ ra như mất đi ý thức.
"Hàn gia chúng ta nợ cô ấy, ông cố bà cố con vì thế mà bất hòa, ông cố con lại không thể đuổi bà cố con đi, dù sao bà ấy cũng sinh được trưởng tử cho Hàn gia, đành nhắm mắt cho qua. Ông cố con đem xác cô nương đó chôn cất, vì không biết tên cô ấy nên chẳng biết đề tên lên mộ là gì."
"Mãi sau đó Hàn gia chúng ta mới biết, cô nương đó là thứ nữ Tô gia, mẹ đẻ mất sớm nên bị mẹ cả trong nhà hắt hủi. Tô gia biết chuyện cũng mặc kệ, nhưng ông cố con vẫn luôn áy náy trong lòng."
Tôi trợn tròn mắt không tin nổi những gì mình vừa nghe, sao lại có loại người vô lương tâm đến như vậy? Tô thị này cũng thật đáng thương.
Cha tôi liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, ông nói tiếp:
"Trời cao có mắt, Tô gia ngày càng xuống dốc, còn quan trên muốn bưng bít chuyện năm xưa nên đã thăng chức cho ông cố con, Hàn gia chúng ta ngày càng phất lên."
"Ông cố con vẫn luôn áy náy với Tô gia, có thể giúp Tô gia được cái gì Hàn gia đều giúp, Tô gia nổi lòng tham muốn định hôn sự với Hàn gia, ông cố con cũng đồng ý không chút do dự."
Tâm trạng tôi bây giờ chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ: ấm ức.
Tại sao lại phải là tôi? Hôn sự từ đời nảo đời nào tại sao lại đổ hết lên đầu tôi? Tại sao chứ???
"A Dương, là cha có lỗi với con, kể từ đời ông cố con, Hàn gia và Tô gia đều chỉ sinh được con trai, đến đời con thì Tô gia mới sinh được một đứa con gái....."
"Đủ rồi!! Con sẽ làm theo lời cha!!! Cha muốn sao cũng được hết!!!"
"A Dương, con bình tĩnh lại, quay lại đây nghe cha nói!"
Tay tôi đã sờ đến chốt cửa định mở cửa ra ngoài liền khựng lại.
"A Dương, đó chỉ là một chuyện, còn một chuyện nữa, con cần phải biết."
"..."
"Hôm đó ở nghĩa địa, cha đã nói dối con, cha không nhìn thấy cô gái nào đi từ ngoài nghĩa địa vào cả! Cô gái đó, chỉ có một mình con thấy, cô ta không phải người, cô ta chính là hồn ma Tô thị!"
"Cha, cha đừng nói nữa!"
Tôi bịt chặt tai hét lên.
"A Dương, con có bao giờ nhìn kĩ dung mạo ông cố con chưa? Con không thấy mình giống ông cố con như hai giọt nước sao??"
"Mẹ ơi, mẹ ơi! Cổ con đau quá!"
Dưới nhà vọng lên tiếng la hét thất thanh của Tiểu Hy. Tôi đứng ở cửa phòng chần chừ, một bên là nghe chuyện về ma nữ Tô thị, một bên là an nguy của em gái tôi, tôi dứt khoát chạy xuống nhà.
Trong phòng bếp dưới nhà, mẹ tôi đang khó hiểu vạch áo Tiểu Hy ra xem cổ của nó, con bé luôn miệng kêu đau, còn nói trên cổ nó có vết bầm tím hình năm ngón tay nữa! Mẹ tôi thì xem đi xem lại, nhíu nhíu mày:
"Tiểu Hy, đừng giở trò ăn vạ, mẹ có thấy vết bầm tím nào đâu!"
Con bé bị mẹ mắng thì khóc sướt mướt quay ra cầu cứu tôi. Tôi lại gần nhìn cổ của nó thì đúng là có những vết bầm tím hình năm ngón tay, thật khủng khϊếp, như là có ai bóp cổ nó vậy!
"Mẹ, mẹ xem đi, rõ ràng trên cổ con bé có vết bầm!"
Tôi ngẩng lên nhìn mẹ tôi, bà cũng khó hiểu nhìn lại cổ Tiểu Hy, vẫn lắc đầu nói không thấy gì. Ánh mắt tôi lướt qua cổ của mẹ, tại sao... tại sao cũng có vết bầm tím y hệt vậy chứ???
"Mẹ, cổ của mẹ... cũng có... vết bầm tím..."
Tôi và Tiểu Hy gần như đồng thanh hét toáng lên. Cha tôi nghe tiếng ồn ào cũng tới gần, tôi ngớ người, bây giờ tôi mới nhìn kĩ, tại sao... trên cổ cha cũng có vết bầm tím y hệt vậy?? Hình năm ngón tay in rõ mồn một trên cổ của cha tôi, mẹ tôi, em gái tôi. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy???
Cả nhà tôi ầm ĩ một trận chuyện mấy vết bầm trên cổ, cuối cùng tôi phát hiện chỉ có tôi và Tiểu Hy mới nhìn thấy, còn cha mẹ tôi lại không nhìn thấy. Chuyện này là sao???
Ting ting...
Tin nhắn Wechat gửi đến.
"Hàn gia tướng công, thật ngại quá, là đêm qua ta lỡ tay bóp cổ họ, ai bảo chàng muốn bỏ ta trốn đi....."
Tôi trừng trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, l*иg ngực phập phồng hít thở thật sâu để kìm nén cơn tức giận. Cha mẹ tôi mắng hai anh em tôi một trận vì tội ăn nói liên thiên trong ngày trọng đại, cha tôi còn hầm hừ nói với tôi:
"Chuyện con cần biết, cha còn chưa kể xong đâu."
Tôi căng thẳng sợ hãi như sắp phải bước lên giàn thiêu, ngó qua điện thoại, tôi phát hiện tài khoản "Tô thị" hôm qua bây giờ đã đổi thành "Tô Xảo Nghi", cái avatar đen thui cũng đổi thành hình một nữ sinh rất xinh xắn, khỏi cần nhìn tôi cũng biết lại là cô ta, con ma nữ Tô thị đó.
Cô ta tên là Tô Xảo Nghi sao?
Người của ba trăm năm trước mà cũng biết dùng Wechat sao?
...
Tô gia.
Nhà họ Tô này đúng chuẩn kiểu thế gia vọng tộc, tòa biệt thự trông cũ kĩ đổ nát nhưng vẫn giữ được kiểu kiến trúc thời xưa, thảo nào ông chú hôm trước đến thăm bệnh tôi lại kiêu ngạo khinh thường Hàn gia như thế, suy cho cùng tổ tiên nhà người ta vẫn là quan to, còn tổ tiên nhà tôi chỉ là một hộ vệ.
Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói cho đến khi Tô Xảo Nghi bước ra. Đừng hỏi tại sao tôi lại biết cô ta là Tô Xảo Nghi, nhìn cô ta bước một bước mà phải ba người dìu xem, không phải đại tiểu thư cành vàng lá ngọc thì còn ai vào đây?
Người lớn hai nhà ngồi hai bên hai hàng ghế, còn tôi và Tô Xảo Nghi đứng ở giữa, đứng cạnh nhau. Tôi thấy có gì đó không đúng, sao cô ta lại che mặt? Cô ta ăn mặc như tân nương thời xưa vậy, váy đỏ, mũ đỏ, khăn che mặt cũng màu đỏ! Mới chỉ là lễ ăn hỏi thôi, đâu phải là đã cưới luôn đâu? Hơn nữa đã là thời đại nào rồi? Tô gia này có phải bị điên không vậy???
Người lớn hai nhà hỏi hai chúng tôi một vài chuyện, người bên Tô gia hỏi tôi cái gì tôi đều trả lời rành mạch cái đó, trong khi cha mẹ tôi hỏi Tô Xảo Nghi cái gì cô ta cũng không đáp. Cô ta như một bức tượng được bày ra đứng cạnh tôi cho có vậy!
Bầu không khí có chút mất tự nhiên. Cha tôi đột nhiên mở miệng phá tan bầu không khí gượng ép này:
"A Dương nhà chúng tôi nhìn nó nhát gái vậy thôi, chứ thật ra nó thích Xảo Nghi lắm đấy! Hai đứa nó biết nhau từ trước rồi kìa!"
"..."
Tôi thật muốn đập đầu vào tường chết luôn! Cha ơi, cha hết chuyện để nói rồi hay sao? Cha gϊếŧ con đi còn hơn!
"Ồ? Thật vậy sao?"
Ông chú họ Tô mỉm cười không mấy thiện ý nhìn về phía tôi, trong lúc tôi đang căng thẳng vã mồ hôi hột, tự nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay tôi, là Tô Xảo Nghi, cô ta muốn gì đây? Muốn trấn an tôi hay gì?
"Cha, đừng làm anh ấy sợ!"
Giọng nói lảnh lót vang lên làm da đầu tôi căng cứng, tôi cứng ngắc cúi đầu xuống nhìn Tô Xảo Nghi, cô ta thấp hơn tôi một cái đầu, nhưng từ cô ta luôn tỏa ra một không khí âm u áp đảo tôi, làm cho tôi luôn trong trạng thái căng thẳng sợ hãi.
Người nhà họ Tô cười ồ lên, Tô Xảo Nghi lại được thể đưa nốt bàn tay còn lại nắm chặt tay tôi. Tay cô ta lạnh buốt, ngón tay gầy guộc trơ xương, làn da trắng bệch nhợt nhạt, nhìn kĩ còn có thể thấy mạch máu xanh nổi lên. Tôi lạnh toát sống lưng, cái này... giống tay người sống sao?