Chương 15: Mắt người
Mấy thằng bạn thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô gái phục vụ thì sầm mặt lại:
"Thằng này hay nhỉ, có vợ đẹp như tiên vậy mà vẫn còn tia gái dạo được à!"
Tôi nghe đến đây thì tỉnh táo hẳn, không hề, tôi chẳng có ý gì với cô gái kia cả! Tôi chỉ thấy kỳ lạ vì rõ ràng trông cô ta rất quen, nhưng tôi không tài nào nhớ ra đã gặp cô ta ở đâu!
Trường cấp ba Thanh Du.
Ngoài tôi là người duy nhất tự nguyện đăng ký thực tập ở trường này thì vẫn còn nhiều thanh niên xấu số khác bị phân đến đây, đứng giữa một đám sinh viên mặt mày ủ rũ, tôi đương nhiên nổi bật nhất, mặc dù tôi trước giờ vẫn sợ ma, nhưng quyết tâm tìm ra cách cứu Tô Xảo Xảo vẫn ngùn ngụt bốc cháy, tôi hăng hái nhận lớp, nhận công việc mình được giao.
Tôi được phân làm giáo viên chủ nhiệm của lớp 12 Toán.
Quả nhiên đúng như lời đồn, ngôi trường này có vẻ gì đó rất quái dị, từ giáo viên cho đến học sinh, ai cũng mang một vẻ mặt lừ lừ trầm tĩnh, mới nhìn qua thì có vẻ ngầu, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy có gì đó không ổn. Dường như mọi người rất ít giao tiếp với nhau.
Tuy nhiên vẫn có những trường hợp ngoại lệ, vẫn có một vài cô nhóc cậu nhóc tính cách hoạt bát hòa đồng, chủ động chạy theo bắt chuyện với tôi, trong đó có hai anh em sinh đôi, tên là Phi Vũ và Phi Nhã. Hai đứa nhóc này có vẻ rất hiểu chuyện, thấy tôi lớ ngớ vì chưa quen không khí khác thường ở đây, hai đứa nhóc cho tôi số điện thoại, add Wechat, nói có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho chúng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn có hai đứa này, cho tôi một chút cảm giác nơi đây vẫn còn hơi người. Mọi thứ ở đây cứ lặng lẽ im lìm, bảo sao trừ tôi ra không có ai tự nguyện đến đây thực tập hết.
Ngày đầu tiên đến trường này, giờ giải lao, tôi bước ra hành lang hít thở, ngắm nhìn cảnh vật dưới sân trường. Bỗng có cái gì đó là lạ thu hút sự chú ý của tôi, tôi căng mắt ngó xuống nhìn. Cha mẹ ơi! Đó là một vết sơn khoanh vùng thi thể!
Ở những tòa nhà cao tầng, nhìn thấy nó có nghĩa là gì? Có nghĩa là khả năng lớn mới có người rơi từ trên cao xuống chết!
Tôi lạnh toát sống lưng chạy sang lớp bên cạnh, vừa vặn gặp một thằng bạn cũng đang sợ xanh mặt chạy về phía tôi:
"Này, Hàn Tĩnh Dương, ở đó có..."
Tên kia thở hổn hển nói không ra câu, tôi cũng dựng hết tóc gáy, an ủi vài câu trấn an hắn, cũng là để tự trấn an chính bản thân mình. Đang giờ giải lao, hành lang lác đác có vài học sinh đi qua đi lại, vẻ mặt ai cũng thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi lại được một phen chấn động.
Bọn chúng mới chỉ là những đứa học sinh cấp ba thôi! Có người chết mà cũng không thấy ai có vẻ gì là sợ hãi hết! Tôi lạnh gáy ngó vào trong lớp, không thấy Phi Vũ và Phi Nhã đâu, tôi thất thần mở điện thoại, gọi cho Phi Vũ.
"À, thầy Hàn, không cần lo lắng, không có ai chết cả, đây là chuyện bình thường ở trường này, mấy đứa tính tình quái dị hay vẽ mấy cái đó để hù mọi người thôi! Thầy thấy đó, đâu có ai sợ đâu!"
Tôi nín lặng, thở dốc. Mấy đứa tính tình quái dị? Ở trường này ai mà không tính tình quái dị chứ?
Đâu có ai sợ đâu? Tôi đây, chính tôi đang sợ mất mật đây.
Liếc nhìn đồng hồ, sắp vào lớp, tôi nhìn lại bộ dạng thảm hại của mình, không thể để thế này mà bước vào lớp dạy được, tôi định bụng tranh thủ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tôi đi đến cuối hành lang, khi ngước lên nhìn biển xem đâu là nhà vệ sinh nam, đâu là nhà vệ sinh nữ, tôi lại ngẩn người, toàn thân hóa đá.
Trên tấm biển không hề ghi "WC nam" hay "WC nữ", cũng không có hình nam hay nữ, mà chỉ có dòng chữ "Địa phủ ở đây".
Hai tấm biển, hai dòng chữ y chang, gắn trước cửa hai phòng vệ sinh.
Tôi lúng túng quay trở về lớp, đúng lúc nhìn thấy Phi Vũ, thằng nhóc thở dài thườn thượt, nói với tôi:
"Biết ngay thầy ở đây mà! Em quên chưa nói cho thầy biết, nhà vệ sinh ở tầng này trước đây có người chết, không ai dám qua chỗ này đâu! Thầy có thể đi nhà vệ sinh tầng dưới!"
Tôi cứng ngắc đi theo thằng nhóc dẫn đường, miệng ấp úng muốn hỏi lại thôi. Thế cái dòng chữ "Địa phủ ở đây" là có chuyện gì? Đừng nói lại là mấy đứa tính tình quái dị làm chứ?
Đến giờ ăn trưa.
Để tiện cho công việc, tôi ở lại trường qua trưa, nhà ăn ở đây khá sạch sẽ vệ sinh, nhưng dường như nó cũng bị ma ám giống như ngôi trường này, không khí vẫn có chút gì đó quỷ dị. Học sinh xếp hàng lấy đồ ăn, thường thì cảnh này sẽ phải rất ồn ào tiếng nói chuyện cười đùa của bọn chúng, nhưng không, im lặng không một tiếng động.
Đám học sinh như những con robot vô hồn vậy! Yên lặng đến, yên lặng ăn, không nói chuyện, ngoài tiếng bát đũa va chạm khi ăn ra, không còn một chút âm thanh dư thừa nào!
Tôi ngồi ăn cùng mấy thằng bạn, thằng nào thằng nấy cũng đều chung tâm trạng nơm nớp lo sợ giống tôi. Nhà ăn yên ắng vô cùng, khiến chúng tôi cũng không dám nói chuyện quá to.
"Cái gì đây? Nhìn lạ thế nhỉ?"
Một thằng trong đám cầm lên một cái hộp nhỏ trong phần cơm, giơ lên xem. Cả đám chúng tôi cũng nghi hoặc nhìn lại phần cơm của mình, mỗi người đều có thêm một cái hộp nhỏ như vậy dù không ai gọi, không biết nó là món gì.
Tôi mở ra xem thử. Trời đất ơi!
Nó là một con ngươi mắt người, lòng trắng lòng đen đủ cả, xung quanh còn có máu tươi nhơ nhớp nhìn mà buồn nôn! Mấy thằng còn lại cũng mở cái hộp ra, cũng là những con ngươi mắt người, kinh dị tởm lợm như thế!
Trong lúc cả đám chúng tôi đang rụng rời tay chân thì một bác gái làm bếp đi ngang qua, nhìn chúng tôi cười cười:
"Đừng sợ, nó là món bánh ngọt tráng miệng, do đầu bếp mới làm! Ông ấy tính thích đùa nên làm thành hình con mắt thôi! Các thầy ăn thử đi! Ngon lắm!"
Chúng tôi cười gượng gạo rồi không ai bảo ai, tự động đứng dậy bỏ về, không ai dám động đũa ăn thêm một thứ gì nữa! Kiểu này hôm sau chắc phải mang cơm từ nhà đi thôi!
"Các anh... có thể cho tôi xin chỗ cơm thừa kia được không?"
Đúng lúc có một cô bé, mặt mũi lem nhem, quần áo rách rưới, không biết từ đâu ra, đáng thương năn nỉ chúng tôi. Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì bác gái lúc nãy đã đi đến mở miệng nói:
"Trời ạ con bé này... đi chỗ khác đi! Muốn lấy cơm thừa lát nữa sẽ có, ở đây người ta còn đang ăn mà!"
Cô bé vâng dạ rồi lủi thủi đi mất, nãy giờ tôi mới quan sát kĩ cô bé này, toàn thân hóa đá. Đây... đây chính là cô gái phục vụ ở quán bia hôm trước tôi đến mà!
Bác gái nọ đuổi cô bé kia đi rồi thì quay sang chúng tôi cười cười:
"Thật ngại quá, các thầy đừng để ý, nó là người chở rau cho chúng tôi, nhà nghèo quá nên hay đi xin cơm thừa, haha... đừng để ý đừng để ý...."
Mấy thằng bạn tôi chán nản đi khỏi nhà ăn, chỉ có tôi vẫn thấy mọi chuyện thật rối rắm, tôi ngoái đầu nhìn theo hướng cô bé kia đi, trong đầu nảy ra một ý định.
Hết tiết, tôi vội vã ra về, khi đi ngang qua khu nhà ăn, tôi cố tình đi chậm lại.
Thật may, cô bé kia vẫn còn ở đó, cô nhóc đang loay hoay kéo cái xe chứa đầy những cái hộp, có lẽ chứa thức ăn thừa. Tôi lặng lẽ bám theo.
Cô nhóc kéo cái xe đi ra khỏi trường, đi vòng ra sau trường. Tôi vẫn kiên nhẫn bám theo, cho đến khi đến một ngôi nhà xiêu vẹo. Cô nhóc buông cái xe ra, mở miệng gọi:
"Tiểu thư, em về rồi!"
"Tiểu thư, hôm nay có món này chắc chắn người rất thích!"
Tiểu thư?
Cô nhóc mở những cái hộp trên xe ra, lấy ra những cái hộp nhỏ đựng món bánh ngọt mắt người tôi thấy ở nhà ăn, trút hết tất cả vào một cái bát, bưng trên tay đi vào trong nhà. Tôi căng tai ra nghe ngóng, trong nhà có tiếng "Sụp sụp soạt soạt" rất lớn phát ra.
Tôi che miệng ngăn cho mình không nôn ọe, tiếng kia sao mà giống tiếng Tô Xảo Xảo húp máu gà quá vậy?
Một lúc sau, cô nhóc cầm cái bát đi ra, tôi ngó nhìn, cái bát sạch trơn không còn một giọt nước!
Nhìn dáng vẻ thoăn thoắt linh hoạt của cô nhóc, tôi lục lọi trí nhớ trong đầu, cuối cùng sực nhớ ra một khuôn mặt. Đúng rồi! Chính là con bé đó! Con bé hầu gái của Tô Xảo Nghi!
Tôi còn nhớ ngày đầu tiên mình đến nhà họ Tô, khi đó Tô Xảo Nghi đã chết rồi, đã bị Tô Xảo Xảo chiếm giữ thân xác rồi, lúc đó cô nhóc này luôn bám theo cô ta, nhưng đã bị hắt hủi đuổi đi không thương tiếc.
Tim tôi đập bình bịch, trong lòng vừa mừng vừa sợ, có khi nào... người trong căn nhà kia là Tô Xảo Nghi? Nhưng... cô ta làm sao có mặt ở đây được? Cô ta chỉ là một hồn ma, làm thế nào có thể từ quê đi đến thành phố này được?
Nghĩ đến Tô Xảo Xảo đang nằm hôn mê ở nhà, tôi nghiến chặt răng, từ trong chỗ khuất xông ra chắn trước mặt cô nhóc. Cô nhóc hoảng sợ hét thất thanh, ngay tức khắc trong căn nhà xiêu vẹo kia phát ra âm thanh lục đυ.c lục đυ.c, vài giây sau, một bóng người đã đứng trước mặt tôi.
Tô Xảo Nghi.
Tôi biết ngay mà!
Tô Xảo Nghi tính tình nhát như cáy, tôi biết rõ điểm này nên không còn thấy sợ hãi gì nữa, vênh váo lên giọng hỏi:
"Sao cô lại ở đây?"
Tô Xảo Nghi cúi đầu tội nghiệp kể lể, từ sau khi thoát khỏi mật thất động đá, cô ta luôn lo sợ bà cố của cô ta bắt được, sẽ trừng phạt cô ta, nên không dám quay về nhà họ Tô nữa. Cô ta lang thang khắp nơi, may mắn gặp lại được Tiểu Ngọc - cô nhóc hầu gái này. Khi Tô Xảo Nghi còn sống, cô ta rất thích Tiểu Ngọc, mọi người nhà họ Tô cũng vì thế đối xử với Tiểu Ngọc rất tốt. Nhưng kể từ khi Tô Xảo Nghi bị Tô Xảo Xảo chiếm đoạt thân xác, Tiểu Ngọc bị hắt hủi không thương tiếc. Mẹ của Tiểu Ngọc cũng là người hầu trong nhà họ Tô, các người hầu khác vốn đã ngứa mắt mẹ con Tiểu Ngọc từ lâu, bày trò hãm hại, thế là họ bị đuổi đi.
Tô Xảo Nghi ở cùng mẹ con Tiểu Ngọc một thời gian, mẹ của Tiểu Ngọc thấy cuộc sống ở đây quá khó khăn, quyết định ra thành phố kiếm sống, Tô Xảo Nghi cũng đi theo luôn.
"Vậy... vậy dì ấy đâu rồi?"
Tôi ngó ngó vào trong nhà, tò mò hỏi. Đáp lại tôi chỉ là giọng nói buồn buồn của Tô Xảo Nghi:
"Dì ấy chết rồi."