Nhan Tề Trì giơ tay vuốt mái tóc dính trên mặt ra sau đầu, lộ ra vầng trán cao, mở miệng hỏi cô:"Con có ổn không?"
Nhan Thiến thở hổn hển gật đầu một cái trả lời:
"Con … Con ổn."
Ánh mắt của Nhan Tê Trì vô tình lướt qua trên người cô, ngay sau đó liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói:
"Con chỉnh sửa lại quần áo trên người mình đi."
Nói xong, ông liền xoay người qua chỗ khác xem xét hoàn cảnh xung quanh nơi bọn họ đang đứng.
Nhan Thiến nghe thấy, cảm thấy nghi hoặc mà cúi đầu, sau đó cơ thể liền cứng đờ.
Trên người cô lúc đầu là bận một chiếc váy khá rộng, nhưng mà sau khi bị nước mưa làm ướt nhẹp, lúc này cái váy liền dán sát lên làn da của cô, mơ hồ lộ ra hình dạng hai bầu vυ" cùng với núʍ ѵú đang nhô lên.
Nhan Thiến đột nhiên giơ tay che ngực của mình lại, khuôn mặt nhỏ lúc này đã trắng bệch. Sao lại như vậy được chứ, nhũ dán bên trong của cô đâu rồi? Làm sao bây giờ lại không thấy nữa!!!
Sau khi chỉnh sửa xong xuôi Nhan Thiến mới nhớ lại lúc nãy, trong lúc mà cô chạy vội đi lại chỗ này trú mưa chắc là đã làm cho đôi nhũ dán trên ngực cô rơi xuống, lúc ấy cô luống cuống tay chân để che váy, nên hoàn toàn không có chú ý đến những việc này.
Sau khi bị ba ba nhắc nhở, cô vừa ngượng ngùng lại vội vàng, nên cũng không biết sự việc này xảy ra trong tình huống như thế nào, dứt khoát liền khoanh hai tay trước ngực ngồi xổm xuống đất, ôm lấy cơ thể thành một cục tròn vo.
Nhan Tê Trì đi xung quanh một vòng dưới cây cầu này, trở về lại nhìn thấy con gái mình đang ôm chân ngồi xổm trên mặt đất, liền hỏi:
"Cảm thấy khó chịu sao?"
"Con...không có việc gì." Nhan Thiến lắc đầu nói.
Tuy rằng quan hệ của hai ba con có hơi xa cách, nhưng mà dù sao thì đây cũng là con gái ruột của mình, Nhan Tê Trì vẫn phải quan tâm chăm sóc cho cô, chỉ là trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì, vì thế đứng yên trước mặt của cô, đứng đó yên lặng nhìn một hồi, nhanh chóng phát hiện, cái váy cô đang mặc trên người khá mỏng, sau khi bị dính nước mưa đã trở nên xuyên thấu.
Nhan Tê Trì chau mày, suy nghĩ một lúc, lúc này mới cởi cái áo thun còn lại duy nhất trên người của mình, đưa cho Nhan Thiến, nói:
"Lấy cái này mặc vào đi."
Quần áo của ông lúc này cũng đã bị nước mưa dính ướt, nhưng mà tốt xấu thì nó có màu tối một chút, chất vải cũng dày chắc chắn hơi cái váy của cô đang mặc.