Khoảng cách hai người rất gần, Thịnh Ly mặc một chiếc quần đùi denim, đôi chân thon dài trắng nõn sượt qua quần thể thao của Dư Trì. Thiếu niên thân hình cao lớn uể oải cúi xuống, không khí bị hơi thở sạch sẽ trên cơ thể anh chiếm lĩnh.
Tim Thịnh Ly đập nhanh, cơ thể mềm nhũn không lý do, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn anh. Khoảng cách giữa môi cô và cằm anh, tiến lên một chút là có thể hôn tới.
Thanh âm cô rất thấp, tựa hồ là tiếng thở.
"Đúng thế, chuộc về không phải thành người của tôi sao?"
Ban nãy trong phòng bao, lúc Thịnh Ly nghe Dư Trì nói về giải trí Tinh Tình, trong đầu chính xác nảy ra ý định này. Công ty gì mà đến một người lăn lộn trong ngành gần hai mươi năm như Dung Hoa đều chưa từng nghe qua.
Cô thử dùng di động Baidu.
May mắn thay, công ty dù nhỏ nhưng ít nhiều vẫn biết làm một cái Baidu tử tế.
Công ty đăng ký tại Hàng Châu, người đại diện pháp lý là Khương Nam, còn những thông tin khác, đọc rồi cũng như chưa đọc. Ví dụ, diễn viên nổi tiếng nhất từng diễn qua vai nam thứ của một bộ phim chiếu mạng. Xếp hạng đánh giá khá cao, nhưng Thịnh Ly không biết về bộ phim này.
Tìm kiếm trên Weibo cũng vậy, phong cách của mấy nghệ sĩ này na ná hotgirl và hotboy mạng. Thậm chí, hỗn tạp đến mức không biết là phong cách gì.
Nhan sắc và khí chất thuộc hàng top như Dư Trì, còn có tài năng diễn xuất bẩm sinh, bị ném vào loại công ty này mười năm, chính là phung phí của trời.
Có điều, Dư Trì đại khái dù thế nào cũng không tiếp nhận.
"Chị cứ nằm mơ đi."
Giọng anh trầm xuống, không chút lưu tình nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tay thản nhiên di chuyển, cảm giác có chút không tự tại.
"Hơn nữa, không cần thiết phải thế."
"Vì sao không cần thiết? Cậu mới mười tám tuổi, sáu năm lại không hề ngắn."
Thịnh Ly nhíu mày, muốn làm rõ một chuyện: "Người ký với cậu là Khương Nam? Tôi biết, nhất định không phải cậu tình nguyện ký, là mẹ kế và dượng của cậu ký phải không?"
"Là mẹ ruột, có điều thật sự giống mẹ kế."
Ngữ điệu của Dư Trì từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, giống như đang nói đến một chuyện không hề liên quan tới anh.
"Khương Nam cho rằng tôi có thể nổi tiếng, bỏ ra ba mươi vạn đưa họ để ký hợp đồng cho tôi."
Ba mươi vạn, liền đem con bán đi.
Thịnh Ly bị mẹ kế và dượng của anh làm cho chán ghét đến mức buồn nôn, lại hỏi: "Vậy tại sao mấy năm nay cậu không quay phim hay tham gia show? Dựa trên tác phong làm việc của Khương Nam, hẳn là liều mạng bồi dưỡng cậu mới đúng."
Nhiều câu hỏi như vậy?
Dư Trì liếc cô một cái, hơi mất kiên nhẫn: "Chị biết đấy, con đường diễn xuất của một đứa trẻ rất hạn hẹp. Thời điểm ký hợp đồng tôi mới mười ba mười bốn tuổi, không dễ có được một vai vừa phù hợp lại nổi bật. Ngay từ đầu, ánh mắt của anh ta đã rất cao, cảm thấy tôi đóng qua phim điện ảnh của Hà Nguyên Nhậm, lại được Hà Nguyên Nhậm khen ngợi là thiên tài, muốn đem tôi đẩy vào con đường cao cấp. Nhưng anh ta không có khả năng, tôi cũng không hợp tác."
Nói cho cùng, năm đó Dư Trì vẫn là một đứa trẻ, dù cho phản nghịch đến đâu cũng chưa từng làm qua chuyện gì quá giới hạn. Khương Nam hèn mọn vô liêm sỉ, nhưng anh không ngờ đến Dư Mạn Kỳ, mẹ ruột của anh, có thể vì ba mươi vạn mà đem anh bán đi.
Sự việc này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.
Tài nguyên mà Khương Nam có thể tiếp xúc vẫn rất hạn chế, Dư Trì lại không phối hợp. Gia nhập mấy đoàn làm phim kém chất lượng, đều làm anh khó chịu bối rối, phim chưa kết thúc đã bị trả về.
Thịnh Ly nhìn chằm chằm vào anh.
Càng nhìn càng yêu thích, cũng càng đau lòng.
"Cho nên, chuyện cậu gãy tay gãy chân vỡ đầu, là thật sao?"
Dư Trì ngẩn ra, không nghĩ tới cô còn có thể liên kết đến điều này. Anh giơ tay trái, nhàn nhạt nói: "Chỉ từng gãy cánh tay này, chân chưa gãy, đầu cũng chưa vỡ."
"Tự làm sao?"
Dư Trì không nguyện ý nói nhiều, càng không muốn ra vẻ đáng thương, tuỳ tiện đáp: "Coi là thế đi."
Thịnh Ly tâm tình phức tạp tiếp tục nhìn anh, trầm mặc một lúc lâu.
Dư Trì bị nhìn đến không chịu được, đưa tay lên giữ đầu cô, chuyển qua hướng khác: "Đừng nhìn nữa. Chị là đại minh tinh, kiểu soái ca cực phẩm thế nào đều đã gặp qua, việc gì phải nhìn tôi?"
"Vòng giải trí đúng là nhiều soái ca, nhưng bọn họ không giống như cậu, huống hồ tôi cũng không cảm thấy họ so với cậu đẹp trai hơn." Thịnh Ly vuốt tóc, lại nhìn qua, "Thật sự không muốn chị đây giúp cậu chuộc thân? Cậu nhất định có thể nổi tiếng, vô cùng nổi tiếng luôn đó."
"Không muốn. Tôi không muốn đóng phim, cũng không muốn nổi tiếng."
Thịnh Ly không tin, nói: "Nhưng trước kia cậu từng nói muốn thi vào học viện điện ảnh."
Dư Trì quay đầu, uể oải cười một tiếng: "Thanh Hoa Bắc Đại không tốt sao?"
Thịnh Ly: "......"
Lời nói kiêu ngạo kiểu này không phải ai cũng có thể nói ra, nhưng quả thật vô cùng thu hút người khác.
"Tốt, rất tốt, là ngôi trường mà tôi có thi cả đời cũng không thể đỗ."
Thịnh Ly cười: "Thế nên, chị đây có thể nhận em trai học bá làm bạn trai hay không? Đền bù tiếc nuối đời này."
Dư Trì mặt không đổi, như cũ cự tuyệt: "Không thể."
Thịnh Ly cau mày, không giận, nói tiếp: "Đừng vội từ chối, chị đây là đang theo đuổi cậu đó."
Trái lại, tài xế ngồi đằng trước thở dài một hơi.
Thịnh Ly hỏi: "Chú Lưu, chú thở dài cái gì a?"
Chú Lưu ngán ngẩm: "Ta trước giờ chưa thấy cháu chịu loại uỷ khuất này, không phải có câu nữ truy nam thường rất dễ dàng hay sao? Bức tường này thế nào mãi chưa đổ, là làm bằng sắt à?"
Thịnh Ly bật cười: "Không sao, cậu ấy tuổi còn nhỏ, cháu nguyện ý dỗ dành."
Dư Trì liếc nhìn cô, mặt mày không biểu cảm.
Chú Lưu một lần nữa bất lực.
_____
Sáng hôm sau, hai người ngồi máy bay trở về.
Thịnh Ly ngồi nghiên cứu kịch bản suốt thời gian trên máy bay, đến khi lên xe được vài phút mới ngả đầu vào vai Dư Trì, lẩm bẩm: "Đến bệnh viện đón Viên Viên mập trước đã."
Dư Trì đang cúi đầu trả lời tin nhắn Wechat, bất động một lúc, quay đầu nhìn cô vài giây, sau đó mới trở lại bình thường.
Khi đến bệnh viện đón Viên Viên, Viên Viên không còn béo như trước nữa, dường như đã giảm được mấy cân sau một thời gian nhập viện. Thịnh Ly quan sát từ trên xuống dưới, thích thú hỏi: "A, xem như thon thả đi chút rồi nha. Gầy được bao cân vậy?"
"Tận tám cân đó!" Viên Viên thở dài.
Lên xe, Viên Viên nhìn thấy Dư Trì ngồi ở ghế lái phụ, thì thầm: "Dư Trì cũng tới sao?"
Thịnh Ly thản nhiên đáp: "Đúng thế, cậu ấy đi Bắc Kinh cùng chị."
Viên Viên trợn tròn mắt: "Á? Vậy, vậy chị Dung sao không gọi điện mắng em?"
"Em nằm viện, chị ấy mắng em làm gì." Thịnh Ly không thèm nhìn qua, "Chị Dung đúng là biếи ŧɦái, nhưng không đến mức vì chút chuyện này mà mắng em. Huống chi, chị đâu có làm sai chuyện gì."
Trước khi đến Ảnh Thị thành, đi qua một tiểu khu cũ, Dư Trì nói với tài xế: "Chú Lưu, dừng đây một chút."
"Cậu muốn làm gì?" Thịnh Ly nhìn ra bên ngoài.
Dư Trì cởi dây an toàn, mở cửa xe, một chân bước xuống, hơi ngoảnh lại nhìn cô: "Nhà trọ cách âm quá kém, tôi hiện tại thuê phòng ở đây, quay về lấy ít đồ."
"Thuê từ bao giờ?"
"Vài ngày trước."
Thịnh Ly lại hướng ra ngoài tiểu khu, bất mãn: "Tôi kêu cậu chuyển đến khách sạn, cậu không chuyển. Giờ thuê phòng ở đây, không thấy phiền sao? Hơn nữa, từ đây đến phim trường cũng khá xa."
"Không phiền." Dư Trì chỉ một hàng xe đạp màu xanh bên cạnh, "Đạp xe chỉ mất mười phút, sẽ không tới muộn."
Trọng điểm là tới muộn sao?
Thịnh Ly ngẫm nghĩ: "Vậy cậu về trước đi, buổi chiều hai giờ đến đoàn phim."
Dư Trì đi rồi, Thịnh Ly mới hỏi Viên Viên: "Máy tính chị đặt lần trước, hôm nay giao tới?"
"Hôm qua giao tới rồi, em đã nhờ bên khách sạn ký nhận."
Trở về khách sạn, Thịnh Ly rót một ly nước, nhìn Viên Viên ngồi xổm trên sàn nhà giúp cô dọn dẹp đồ đạc, liền đi qua đá vào mông: "Đừng làm nữa, để chút chị tự dọn, em nghỉ ngơi thêm vài ngày đi."
"Không sao, em sớm khỏi bệnh rồi, chị tự mình xử lý không tốt." Viên Viên cười, "Cuộc sống của chị không thể không có em."
Thịnh Ly thấy cô dồi dào năng lượng, đành thuận theo. Cô ngồi xuống sofa, nói: "Mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi ở khách sạn, không cần theo chị đến đoàn phim. Đợi một lát nữa đặt một chiếc bánh sinh nhật, nhỏ một chút, tối nay đưa đến phòng chị."
Viên Viên cảnh giác quay đầu: "Đặt cho Dư Trì? Tại sao muốn đưa đến phòng chị a!!"
Thịnh Ly nheo mắt nhìn cô: "Viên Viên, em nghĩ giúp chị, tối nay dùng cách gì có thể đem Dư Trì lừa đến đây."
"........."
Viên Viên sợ hãi lắc đầu: "Em không nghĩ, nghĩ không nổi, không muốn nghĩ."
"Em sợ cái gì?" Thịnh Ly khinh thường đưa mắt, "Chị chỉ là muốn yêu đương, đâu phải là ngủ cùng hay bao nuôi tiểu thịt tươi."
Viên Viên nhớ đến Lộ Tinh Vũ, nhìn cô: "Nhưng, chị Dung nói chị cần chuyên tâm làm việc."
"Không cần nghe, 23 tuổi không yêu đương, lẽ nào muốn chị đợi đến 32?"
Thịnh Ly lấy điện thoại, nhắn tin cho Chu Tư Noãn.
Thịnh Ly: 【 Chu hoàng hậu, tớ hỏi cậu, nếu như có người tình nguyện để cậu bao nuôi, cũng không muốn cùng cậu yêu đương, cậu thấy thế nào? 】
Đại khái Chu Tư Noãn đang bận, hồi lâu không thấy trả lời.
Thịnh Ly nghỉ ngơi một lúc, chưa đến một giờ chiều đã xuất phát ra phim trường quay phim.
Việc quay chụp hôm nay rất thuận lợi, buổi tối mười giờ kết thúc công việc. Thịnh Ly thay trang phục rồi lên xe, nhận được tin nhắn bằng ảnh Viên Viên gửi đến, mở ra xem thử.
Là bánh sinh nhật, đã được đặt trong tủ lạnh nhỏ phòng cô.
Thịnh Ly vẫn đang ở trên xe chờ Dư Trì, đột nhiên chú Lưu lái xe rời đi, cô khẩn trương hô lớn: "Dư Trì vẫn chưa lên xe, chú đừng đi vội."
Chú Lưu chỉ phía trước: "Cậu ấy vừa đạp xe rời đi rồi"
Thịnh Ly nhìn kĩ, quả nhiên nhìn thấy Dư Trì đạp xe đi vào màn đêm, gió thổi đến đem áo phông của anh nhẹ bay, đến bóng lưng cũng lan toả sức sống mãnh liệt của người thiếu niên.
Có một điểm cô không gạt Dư Trì, hồi cấp hai cô xác thật từng có ý với một học bá điển trai nào đó. Nhưng cũng chỉ là có ấn tượng tốt, không đến mức thích. Có điều, hình như từ trước đến nay cô vẫn luôn tán thưởng kiểu con trai thế này. Dư Trì so với học bá năm đó càng đẹp trai hơn, khí chất cũng rất đặc biệt.
Về đến khách sạn, Thịnh Ly tẩy trang, thay một chiếc váy hai dây màu khoai môn. Cô nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 30 phút.
Ngồi trên sofa, nhìn bánh sinh nhật và chiếc máy tính mới tinh trên bàn, lại chuyển tầm mắt về phía đồng hồ, gần đến 12 giờ, sắp đến ngày 29 rồi. Cô cầm điện thoại qua, bấm vào khung trò chuyện với Dư Trì, băn khoăn không biết làm thế nào mới lừa được người đến đây.
Giả bệnh?
Giả bệnh gì mới được?
Nghiêm trọng thì quá giả, có khi Dư Trì sẽ trực tiếp gọi 120, lại nói Viên Viên ở đây.
Mà bệnh nhẹ càng không lừa đến được.
Trời ạ, Dư Trì sao lại khó nhằn thế này!
Chu Tư Noãn lúc này gửi tin nhắn đến.
Chu hoàng hậu:【 Vậy tớ hỏi cậu, nếu như có người tình nguyện để cậu bao nuôi, cũng không muốn cùng cậu yêu đương, cậu thấy thế nào? 】
Thịnh Ly:【 ? ? ? ? 】
Thịnh Ly:【 Khó trách cậu cùng tớ đấu đá nhiều năm như vậy không rời khỏi vòng giải trí. Tớ đã sớm hoài nghi cậu có bệ đỡ rồi. Nói đi, kim chủ là ai? 】
Chu hoàng hậu:【 Là em trai nào ở đoàn phim không có mắt, từ chối cậu? 】
Thịnh Ly:【 Sao cậu biết là em trai? 】
Chu hoàng hậu:【 Diễn viên trong đoàn của cậu đềulà có bạn gái hoặc đã lập gia đình, lớn tuổi nhất là Lục lão sư đến con trai cũng đã kết hôn. Ngoài em trai trẻ tuổi ưa nhìn ra, còn ai có thể lọt vào mắt cậu? 】
Thịnh Ly ngẫm nghĩ, chậm rãi gõ chữ:【 Ông chủ của cậu? 】
Qua mấy giây, Chu hoàng hậu:【 Không phải là Dư Trì chứ? 】
Chu hoàng hậu:【 Dù tớ chưa gặp qua cậu ấy, nhưng cảm thấy các em trai độ tuổi này vẫn rất đơn thuần và ngây thơ đi. Cậu trêu chọc người ta nhiều như vậy, người ta sẽ tưởng cậu đang đùa giỡn. 】
Chu Tư Noãn này, bí mật của bản thân thì giấu kín như bưng, còn muốn cậy miệng của cô, danh xưng tỷ muội plastic của hai người đúng thật xứng đáng.
Thịnh Ly thầm nghĩ, nếu Dư Trì thật sự đơn thuần thì cô đâu có cần khổ não như vậy?
_____
Đêm khuya, tiểu khu cũ chìm vào tĩnh lặng, xung quanh tứ phía yên ắng, chỉ có tiếng gõ bàn phím của Dư Trì.
Căn phòng anh thuê gồm một phòng ngủ một phòng khách, rộng khoảng 40 đến 50 mét vuông. Người thuê trước đó hẳn là con gái, bởi vậy căn phòng được giữ gìn rất sạch sẽ.
Điện thoại bên cạnh chợt sáng lên.
Anh nhìn qua, lấy điện thoại cầm lên, ấn mở tin nhắn thoại.
Thanh âm Thịnh Ly có chút nghẹn ngào nghe cực kỳ đáng thương, cô nói: "Dư Trì, tôi đau bụng quá, cậu giúp tôi mua thuốc đến đi."
Dư Trì nhíu mày, cúi đầu nhìn màn hình, một tay nhanh nhẹn gõ chữ: "Nơi nào đau?"
Đối phương gọi đến.
Anh rất nhanh kết nối cuộc gọi, trực tiếp hỏi: "Từ bao giờ bắt đầu đau? Nếu nghiêm trọng cần tới bệnh viện."
Thịnh Ly hít một hơi, giọng nói thật giống như đang chịu đựng cơn đau, cô run rẩy đáp: "Đau được một lúc rồi, tôi không biết là ở nơi nào nữa. Có thể là viêm dạ dày, cậu giúp tôi mua chút thuốc qua đây."
"Được."
Dư Trì không nghi ngờ, đứng dậy cầm lấy chìa khoá, đi về phía cửa.
Gần Ảnh Thị thành có hiệu thuốc 24 giờ, Dư Trì rất nhanh đạp xe qua đó. Dược sĩ đang ngủ gà ngủ gật là một cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy Dư Trì bước vào liền tỉnh táo.
Trực ca đêm còn có thể gặp soái ca, đúng là tỉnh cả người nha!
Dư Trì đến khách sạn thì gọi điện cho Thịnh Ly, cô rất nhanh bắt máy, anh thấp giọng hỏi: "Tôi đang ở cổng khách san rồi, chị kêu Viên Viên xuống lấy đi."
Giọng cô rất nhỏ: "Viên Viên vừa ra viện, hẳn là sớm đã ngủ rồi. Cậu lên đây đi, không cần nhờ vả con bé."
"Chị không sợ người khác nhìn thấy?" Trong lòng Dư Trì dâng lên một tia kỳ quái, cảm thấy Thịnh Ly so với thường ngày có điểm khác biệt, anh hoài nghi: "Chị không lừa tôi đấy chứ?"
Thịnh Ly ngồi trên sofa, suýt chút nữa không nhịn được cười lớn, cô kiềm chế đáp: "Tôi lừa cậu làm gì? Nếu không phải sợ đến việc quay phim ngày mai, tôi nửa đêm nửa hôm làm khổ mình khổ cậu cái gì?"
Dư Trì hít sâu một hơi, đành nói: "Đưa tôi số phòng."
"1029."
"Ừm."
"Cậu đừng cúp máy."
Nghe như cô rất đau, đau đến toàn thân run bần bật, nhưng thực tế là cười như hồ ly, hai mắt cong cong, ranh mãnh mà sáng ngời.
"Người cùng tầng này đều thuộc đoàn phim, giờ này hẳn là đã ngủ rồi, sẽ không có ai đâu. Có điều vẫn phải đề phòng, cẩn thận một chút, bị bắt gặp không hay."
Dư Trì bước đến cửa thang máy, phát hiện không có thẻ phòng không thể đi lên, đành dùng cầu thang thoát hiểm.
Thịnh Ly nghe thấy tiếng bước chân đi lên thang bộ, mới nhớ ra chuyện này. Cô hỏi: "Cậu có phải không đi được thang máy?"
"Ừm." Dư Trì người cao chân dài, một lần đi hai ba bậc, đi tới tầng 8, hơi thở hổn hển: "Chị gái, nếu như chị lừa tôi..."
"Nếu như tôi lừa cậu, cậu tính làm gì?"
Dư Trì tới tầng 10, khịt mũi một tiếng, không đáp.
"Cậu đến rồi?" Thịnh Ly ung dung đứng dậy, đi ra cửa: "Dư Tiểu Trì, đợi đến cửa phòng rồi, nếu không có ai thì ra ám hiệu, chị đây mở cửa cho cậu."
Hành lang khách sạn trải thảm, đi không phát ra âm thanh, Dư Trì tay cầm túi thuốc nhìn quanh, bước chân chần chừ không hoạt động.
Đứng tại chỗ, anh khẽ hỏi: "Ám hiệu gì?"
Thịnh Ly đáp: "Đến trước cửa phòng mới nói cho cậu. Chỉ nói cho mình cậu."
Dư Trì rủ mắt sải bước đi, xoay người rẽ trái, liếc nhìn tấm biển đề số phòng.
1025, 1026, 1028, 1028......
"Tôi tới rồi."
Thịnh Ly đứng sau cửa, l*иg ngực đập thình thịch, không biết có phải quá kích động hay không mà lòng bàn tay cô có chút tê dại.
"Vậy thì... cậu chít một tiếng đi."
"......"
"Ám hiệu, chít."
"......"
Dư Trì lạnh lùng nhìn cánh cửa, mặt không biểu cảm nói ra cái ám hiệu điên rồ kia.
"Chít."
*
Lời của tác giả:
"Chít", nhắc nhở chị gái Thịnh một câu.
Ám hiểu điên rồ này, bắt buộc cả đời phải khắc cốt ghi tâm.
...
Nhắn nhủ của Editor:
Chúc mừng sinh nhật Dư Tiểu Trì!
Còn tiệc sinh nhật bất ngờ mà Thịnh tra nữ dành cho Tiểu Trì ra sao thì hẹn mọi người ngày mai nha.
Bật mí nhỏ hai điều:
1. Món quà tuổi 18 của Dư Tiểu Trì, ngọt lịm~
2. Sắp có người thay đổi, sắp có trà xanh, sắp có người ăn dấm, sắp có cẩu lương!!