Edit: Aries Dư Trì bị phân đến Tam Trung để thi đại học, cách bệnh viện rất xa, cổng trường lại nhiều xe ra vào, chắn đến không còn lối đi.
Hắn nộp bài sớm 15 phút, đi bộ đến trạm, ngồi xe buýt đến bệnh viện.
Đúng 6h10, Dư Trì có mặt tại khu nội trú dưới lầu, cũng nhanh chóng gọi điện cho mẹ hắn.
Người bên kia hỏi gì cũng không biết.
Thịnh Ly ở phòng bệnh nào? Không biết.
Số liên lạc của đối phương hay cả trợ lý cũng không biết.
Phương thức bồi thường cũng không biết.
“Cô ấy là đại minh tinh, chúng ta có hỏi qua số liên lạc với phương thức bồi thường, cô ấy cũng không cho cứ như chúng ta sẽ bán số cô ấy để lấy tiền vậy? Cho nên không thể hoàn toàn trách chúng ta được.” Bên kia dừng lại một chút, cẩn thận từng chút một nói:” Tiểu Trì à, thúc thúc của con đã tìm hiểu qua, Thịnh Ly hiện tại rất nổi tiếng, nếu bên qua bắt chúng ta trả hết tiền viện phí lẫn thuốc men, nhà chúng ta chắn chắc không trả nổi, không phải……..”
“Không phải cái gì? Lại muốn đem con bán đi lần nữa sao?”
Dư Trì lạnh giọng cắt ngang, trực tiếp cúp máy.
Ánh hoàng hôn chiếu vào từng người ra vào, Dư Trì sắc mặt âm trầm, đứng bất động, so với tổng thể lại không hợp nhau.
Dư Trì đứng tại chỗ bình tĩnh một lúc, xoay người đi vào trong.
Có lẽ vận khí của hắn không tệ, ở cửa thang máy đυ.ng phải một nhân viên giao cơm. Nhân viên này mặc đồng phục khách sạn, trên ngực còn cài một hình chữ nhật nhỏ ghi tên cùng số điện thoại khách sạn, trên tay còn có mấy hộp cơm chuẩn bị rất kĩ càng.
“Viên Viên tiểu thư, tôi hiện tại đang lên lầu chốc nữa sẽ tới ngay, cô có thể ra cửa thang máy nhận cơm không?” Hắn dừng lại một chút, quay đầu nhìn Dư
Trì đang đứng phía sau, còn hạ giọng xuống vạn phần khẩn trương: “Còn chuyện này nữa, tôi……tôi có thể giúp tôi xin chữ ký của Ly Ly không?”
Ly Ly?
Là Thịnh Ly sao?
Dư Trì nghiêng đầu, nhìn về phía nhân viên giao thức ăn.
“Thật sao?”
“Cảm ơn rất nhiều! Tôi rất hâm mộ cô ấy!”
Đinh-------
Cửa thang máy mở ra, Dư Trì bước ra ngoài, lúc đi tới chỗ cô gái có vóc người hơi mập thì bước chân hắn hơi ngừng lại.
Viên Viên bị dáng vẻ của Dư Trì làm cho hấp dẫn, trong lòng không khỏi cảm thán con trai nhà ai lại có dáng dấp đẹp mắt như vậy, cô còn tranh thủ nhìn
thêm chút nữa mới chạy tới nhận cơm từ nhân viên giao hàng, đem ảnh có chữ ký đưa tới, cười nói: “Tôi đoán anh không mang theo giấy bút nên dùng
cái này thay được chứ?”
Là Thịnh Ly tự tay ký tên trên ảnh tạo hình nhân vật trong “Giang Sơn Quyển”, nhân viên giao cơm mừng rỡ như điên cùng ảnh rời đi.
Dư Trì nhìn thoáng thấy một góc của ảnh chụp, xác định cô gái này là trợ lý của Thịnh Ly, hắn đang định mở lời thì di động của đối phương vang lên.
Là điện thoại của đoàn phim gọi đến.
Viên Viên một bên vừa nghe máy vừa tiến về phòng bệnh, cửa phòng bệnh vừa đẩy vào được một nửa, bước chân đột ngột dừng lại, giọng nói có chút sợ
hãi: “Các người nói ai sẽ tới?”
Cùng lúc đó, Dư Trì đã đứng ở sau lưng cô, thấp giọng nói: “Chờ một chút.”
Hai âm thanh cùng vang lên, giọng nữ cao của Viên Viên lấn át hoàn toàn Dư Trì.
Thịnh Ly cũng không nghe thấy giọng hắn, cô từ trong vệ sinh bước ra, đem cửa mở ra: “Ai cũng không được đến.”
Một giây sau, Thịnh Ly sửng sốt, ánh mắt dán chặt vào thiếu niên đứng sau lưng Viên Viên.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen đứng ở cạnh cửa, vóc dáng rất cao, bên vai trái còn mang theo một chiếc cặp đen, trên người thiếu niên này tỏa ra một khí chất rất sạch sẽ.
Trong giới trí đã thấy qua không ít kiểu nam nhân người đầy “dầu mỡ” bỗng nhiên hôm nay nhìn thấy một thiếu niên đẹp mắt thế này, Thịnh Ly cảm thấy mắt mình như được thanh tẩy lần nữa vậy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên biểu tình có chút khó chịu.
Thịnh Ly đột nhiên cảm thấy ngạt thở, bỗng nhiên nhớ tới một việc……
Cô, không, có, mang, khẩu, trang…….!
“Ly Ly, vừa nãy đoàn làm phim……” Viên Viên nói được nửa câu, mới chậm chạp quay đầu, khϊếp sợ không biết thiếu niên này đứng sau lưng mình lúc nào: “Cậu…..cậu là ai?”
Ánh mắt Dư Trì khẽ đảo qua mặt Thịnh Ly, thấp giọng mở miệng:”Dư Trì”
Thịnh Ly:”…..”
Cậu là ai?
Nói lại lần nữa!!
Một giây sau, Viên Viên để điện thoại di động xuống quay đầu nhìn Dư Trì lại nhìn về phía ánh mắt đầy sát khí của Thịnh Ly, chậm rãi đi tới, nhỏ giọng nói:”Ly Ly, lúc nãy đoàn phim gọi tới nói…..nói Dư Trì đến bệnh viện thăm em.”
Như sợ cô nghe không hiểu còn nhanh chóng bổ sung thêm: “Chính là tên tiểu khốn kiếp kia.”
Dư Trì đứng sau nghe hết họ nói chuyện.
Hắn nhìn Thịnh Ly mấy giây, lần nữa thấp giọng mở miệng: “Tôi tới….hỏi xem tiền viện phí cùng thuốc men hết bao nhiêu?”
“Cậu cảm thấy chỉ cần bồi thường tiền là xong sao?” Thịnh Ly cố nén cười, làm bộ mặt lạnh, đưa tay về phía Dư Trì: “Viên Viên, mau tìm chỗ diệt khẩu tên tiểu vương này đi!”
Viên Viên: “……”
Dư Trì: “…….”