Chương 21

Từ Dạng: “Việc gì vậy? Có cần giúp không?”

“Không cần, mọi người cứ chơi trước đi.”

Dư Trì cúp điện thoại, thấy Thịnh Ly nhìn anh hỏi: “Ai vậy?”

“Bạn học.”

Thịnh Ly nhíu mày: “Nam hay nữ?”

Lúc này, đạo diễn Lưu quan sát tình hình thời tiết xong đưa ra thông báo: “Xem chừng trời sẽ mưa. Mọi người thu xếp đồ đạc đi, đợi mưa tạnh sẽ sắp xếp công việc.”

Đoàn phim trong chốc lát bận rộn náo nhiệt, không ai để ý tới bên này.

“Đều có.” Dư Trì rủ mắt nhìn cô, “Công việc kết thúc sớm, chị về khách sạn nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chuyến.”

Thịnh Ly đứng dậy: “Được. Có điều trời sắp mưa rồi, tôi để tài xế đưa cậu qua đó trước.”

“Không cần.” Dư Trì từ chối.

Thịnh Ly nhìn thẳng vào anh, hai mắt nheo lại: “Vậy tôi đến xem bạn học nữ của cậu, xa như vậy có lòng tới tìm cậu, hẳn không phải chỉ là bạn học thông thường đâu.”

Dư Trì trầm mặc vài giây.

“Tuỳ chị.”

Nửa tiếng sau, hai người lên xe.

Dư Trì trực tiếp ngồi ghế phụ lái, thi thoảng chỉ đường cho tài xế.

Vừa lên xe, triệu chứng buồn ngủ lại tái phát. Không lâu sau, Thịnh Ly vòng tay ôm gối con cáo, hai mắt nhắm nghiền. Đến khi xe dừng lại, cô vẫn chưa tỉnh.

Dư Trì mở cửa xuống xe, liếc nhìn ra sau.

Người phụ nữ dựa đầu bên cửa sổ xe, xương quai xanh thẳng tắp, mái tóc dài đen nhánh buông xoã trước ngực, khẽ thở nhẹ nhàng.

Khuôn mặt cô thuộc thể loại ăn hình nhất, đường nét nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú diễm lệ, làn da mịn màng, khi nhắm mắt ngủ liền giống như một con mèo vừa xinh đẹp vừa cao quý.

Anh khẽ đóng cửa, rời đi.

Thịnh Ly bị một tiếng đóng cửa làm cho tỉnh giấc, ngồi thẳng nhìn quanh, người trên ghế phụ đã biến mất.

Quay đầu ra bên ngoài cửa sổ, bóng dáng cao gầy của thiếu niên đã đi xa. Cô hừ một tiếng, cầm di động gọi cho anh: “Dư Trì, cậu không nói một lời nào mà bỏ tôi ở lại sao?”

Bước chân Dư Trì hơi dừng, không quay đầu, nhàn nhạt đáp: “Không thì sao? Một đại minh tinh như chị thật sự muốn cùng tôi đi gặp bạn học? Gặp rồi tôi giải thích thế nào? Chị có bệnh hay không.”

Cậu mới có bệnh.

Có điều…

Hình như quả thật có chút không thích hợp.

Ngón tay Thịnh Ly gõ đầu gối, ngẫm nghĩ rồi nói: “Không phải bạn học của cậu có người hâm mộ tôi à?”

“Có một người, là fan não tàn.”

“Bọn họ khi nào rời đi?”

“Chị muốn làm gì?”

“Nếu buổi tối chưa đi, dẫn tới đoàn làm phim chơi. Cậu có thẻ công tác, có thể đưa họ vào. Nhưng, không thể chụp ảnh.”

Ngoài trời, mưa ngoài dự đoán lất phất rơi xuống, đọng lại từng hạt trên cửa sổ xe. Thịnh Ly ngẩn người nhìn Dư Trì nhanh chân chạy đến tiệm đồ ngọt trước mắt.

Một lúc sau, thanh âm tươi mát hoà cùng tiếng mưa truyền vào tai: “Không cần, bọn họ có thể tự chơi.”

Thịnh Ly: “…”

Cô lạnh mặt tắt máy, kêu tài xế đưa về khách sạn.

_____

Cơn mưa mùa hạ, chóng đến cũng chóng đi.

Năm giờ chiều, đạo diễn thông báo buổi tối tiếp tục tiến hành quay phim. Thịnh Ly ban đầu muốn để Dư Trì nghỉ một ngày, sau đó nghĩ đi nghĩ lại liền thay đổi chủ ý, chụp màn hình thông báo gửi cho anh, ra hiệu anh trở về.

Mấy giây sau.

Dư Tiểu Trì: 【 Ừm. 】

Sáu giờ rưỡi, Thịnh Ly vừa xuống xe liền trông thấy Dư Trì lạnh lùng đứng phía trước, bên cạnh là mấy bạn học, ba nam hai nữ, từng người đều biểu hiện kinh ngạc. Đặc biệt là một nam sinh mập mạp, trông thấy cô hai mắt sáng bừng lên, kích động như sắp khóc.

Người này…

Hẳn là fan não tàn của cô đi.

Quả nhiên, fan não tàn Hồ Nhất Dương vui sướиɠ đến nói không rõ ràng: “Ly Ly! Là, là là là người thật sao! Em, em…”

“Là người thật.”

Thịnh Ly đem khẩu trang gỡ xuống, nhìn bọn họ mỉm cười, ánh mắt đối đầu với Dư Trì, sau đó rơi xuống nữ sinh an tĩnh đứng cạnh anh.

Cô bé này dáng dấp xinh đẹp, đứng cùng Dư Trì một chỗ, cũng coi như tương xứng.

Chỉ là…

Có hơi chướng mắt.

Cô hướng về phía bọn họ, nhấc chân bước tới: “Không phải nói không tới sao?”

Hồ Nhất Dương thấy nữ thần tiến lại gần, tim đập nhanh không kiểm soát, kích động muốn tới vươn tay chạm vào nữ thần.

Một cánh tay thon dài đột nhiên chặn ngang trước mặt, đem người chặn lại.

Ngữ khí Dư Trì lành lạnh: “Đừng làm càn.”

Bị cánh tay vững vàng của Dư Trì chặn lại, Hồ Nhất Dương mới phát giác bản thân có điểm quá khích. Vừa rồi, dựa vào thể trọng này của cậu ta, suýt chút nữa làm Thịnh Ly ngã xuống.

“Cậu kiềm chế chút. Lát nữa bị coi như biếи ŧɦái mà lôi đi, tôi không giúp được đâu.”

Từ Dạng kéo Hồ Nhất Dương qua một bên, dáng vẻ tươi cười có chút ngượng ngùng nhìn về phía Thịnh Ly, “Nữ thần đừng tức giận, cậu ta là quá kích động, bảo đảm không phải biếи ŧɦái.”

Mặt Hồ Nhất Dương đỏ lên, vội giải thích: “Ly Ly em không phải biếи ŧɦái! Em thật sự không phải! Em…”

Thịnh Ly lúc trước từng bị fan cuồng nhào tới ôm, vừa rồi xác thật có chút kinh ngạc. Dư Trì thu tay về, đút vào túi quần, nhìn cô.

“Ban nãy chị gửi tin nhắn bị tên não tàn này nhìn thấy, cầu xin tôi đưa tới đây. Hết cách, đành phải đem bọn họ tới một lần.”

Trời mưa hơn hai tiếng đồng hồ, bọn họ không đi được đâu, đành đến phòng game ở trung tâm thương mại chơi một lúc. Dư Trì đang chơi bắn súng, điện thoại để bên cạnh. Thịnh Ly gửi tin nhắn đến, màn hình hiện lên tên cô.

Hồ Nhất Dương vừa nhìn thấy liền phát điên, hỏi anh “Thịnh Ly” gửi tin nhắn là thật hay giả.

Ngay cả Từ Dạng và Triệu Thù Đồng cũng tò mò, Dư Trì bị bọn họ truy hỏi có chút phiền phức, giải thích qua loa hiện tại đang làm trợ lý tạm thời của Thịnh Ly. Hồ Nhất Dương ngược lại không đánh anh, nhưng cầu xin anh đưa họ đến đoàn phim. Dư Trì không chịu được tên mập này làm nũng với mình, lại nói, còn là đàn ông con trai.

“Tôi tin cậu.” Thịnh Ly khẽ cười, hỏi: “Mọi người đã ăn chưa?”

Từ Dạng ngại ngùng đáp: “Vẫn chưa đâu. Bọn em nghe nói có thể đến đoàn phim, sợ Dư Trì đổi ý liền tức tốc chạy qua.”