- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ám Hiệu Tình Đầu (Đêm Nay Đặc Biệt Dài)
- Chương 19
Ám Hiệu Tình Đầu (Đêm Nay Đặc Biệt Dài)
Chương 19
Hồ Nhất Dương, người ngồi trước Dư Trì.
Là fan não tàn của Thịnh Ly, là người nói muốn đánh kẻ khiến Thịnh Ly dị ứng một trận.
Dư Trì liếc mắt nhìn Thịnh Ly, cô giống như không hứng thú gì với cuộc điện thoại của anh. Hai mắt nhắm lại, tay ôm gấu bông con cáo, nhìn không rõ đường nét u ám trên mặt cô.
Giây tiếp theo, Thịnh Ly nghiêng đầu qua.
Dựa vào bờ vai anh.
Thân thể Dư Trì cứng đờ, lời của Từ Dạng một chữ anh cũng nghe không vào, ngược lại lời Thịnh Ly nũng nịu bên tai lại rất rõ ràng.
“Tôi mệt quá, để tôi dựa chút.”
Những năm gần đây rất bận rộn, Thịnh Ly từ lâu đã quen với việc bạ đâu ngủ đấy. Có điều, thời gian ngủ trên xe nhiều hơn bình thường, vừa lên xe đã không chịu được mà nhắm mắt. Hôm qua diễn cảnh quay đêm, buổi sáng thì dậy sớm, cô thật sự rất mệt.
Khoảng cách quá gần, Dư Trì có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô. Anh giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng hỏi Từ Dạng: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Tôi nói, Triệu Thù Đồng cũng đi, có cả bạn cùng bàn cô ấy. Tóm lại khoảng năm người.”
Từ Dạng sợ anh từ chối, vội nói, “Hẹn rồi đấy, ngày mai qua đó. Có thể sẽ chơi ở đó một đêm, cậu dẫn chúng tôi đi nhé.”
Dư Trì vô tình đáp: “Nói như thể các cậu chưa từng đến đây vậy.”
Tùng Sơn Thị Ảnh thành coi như một địa điểm tham quan, năm nay người đến khá ít, nhưng đám người nói chưa từng tới thì toàn là nói dối. Hồi cấp hai, bọn họ đều đã ghé qua một lần.
Từ Dạng cười thầm: “Nói rõ rồi đấy, cúp máy đây.”
Dư Trì cúi đầu liếc người phụ nữ đang dựa trên vai anh.
Thật ra cô hơn anh năm tuổi, lúc không trang điểm thoại nhìn chẳng lơn hơn nữ sinh bằng tuổi anh là bao. Nhưng dẫu sao, cô cũng là đại minh tinh của vạn người. Chỉ riêng ngoại hình và khí chất đó, dù có không trang điểm, vẫn là người nổi bật nhất trong đám đông.
Anh cau mày, cân nhắc vài giây, có nên dựng cô dậy hay không.
Sau đó, anh cúi đầu mở điện thoại, đăng nhập Wechat.
Mười phút sau.
Xe dừng trước cổng khách sạn, Thịnh Ly mơ màng mở mắt, ngẩng lên nhìn Dư Trì.
Dư Trì không cảm xúc tắt màn hình, Thịnh Ly chỉnh lại đầu tóc, cười nói: “Khách sạn có đồ ăn khuya, cậu lên cùng tôi ăn một chút gì đi?”
Lại hỏi thêm một lần: “Hoặc là, chuyển tới luôn?”
“Không.”
Dư Trì lạnh giọng cự tuyệt.
Thịnh Ly nhíu mày, không thể không nhắc nhở, anh phải có tự giác của một người trợ lý.
“Lúc trước Viên Viên ở đây, cậu không chuyển tới thì không sao. Giờ con bé nằm viện, toàn bộ công việc đều giao cho cậu rồi, trợ lý Dư.”
Dư Trì dựa ghế, nhìn thẳng phía trước: “Công việc không vấn đề gì, nhưng tôi không chuyển đến, chị cần gì thì nói.”
Hừ, em trai nhà ai mà khó dạy bảo thế này!
Mềm không được, cứng cũng chả xong.
Thịnh Ly suy nghĩ một lát: “Viên Viên mỗi sáng 6 giờ 30 phút đều mở cửa phòng gọi tôi dậy.”
Dư Trì: “…”
Anh trầm mặc một hồi, nhìn qua cô, cười lạnh: “Mỗi sáng 6 giờ 30 phút, tôi gọi điện cho chị.”
“Được thôi, vậy tôi không đặt báo thức nữa. Nhớ gọi điện thoại nha!”
Thịnh Ly miễn cưỡng chấp nhận, mở cửa xe, sau đó quay lại nhìn anh, “Nhớ ăn gì đi nhé.”
Dư Trì nhìn cô đi vào khách sạn, cùng tài xế xuống hầm đỗ xe, sau đó rời đi.
Hôm sau, buổi sáng 6 giờ 30 phút.
Thịnh Ly vẫn chìm trong giấc mộng, điện thoại không ngừng kêu lên.
Lần thứ nhất, tắt máy.
Lần thứ hai, lại tắt máy.
Lần thứ ba, đầu óc đột nhiên bừng tỉnh nhớ tới cái gì, cô chạm vào màn hình điện thoại mơ hồ nhìn thấy màn hình hiện ba chữ “Dư Tiểu Trì”, mới tỉnh táo năm phần.
Điện thoại kết nối.
Dư Trì lạnh lùng hỏi: “Dậy rồi sao? Chị gái.”
Hiếm khi gọi cô một tiếng chị gái nha.
Thịnh Ly lại tỉnh thêm một chút, thanh âm khàn khàn mới ngủ dậy: “Chưa dậy, hay là gọi thêm lần nữa đi?”
Đối phương trầm mặc nửa ngày, thấp giọng cười: “Được, vậy chị mở cửa cho tôi.”
“…….?!”
Lần này, Thịnh Ly hoàn toàn tỉnh táo.
Cô bật dậy, lấy áo khoác choàng trên người, muốn đi mở cửa. Đứng trước cửa, cô đột nhiên dừng lại, ngập ngừng hỏi: “Dư Tiểu Trì, cậu có phải lừa tôi không?”
Dư Trì nhàn nhạt đáp: “Chị mở cửa thì biết.”
Mở cửa nếu như không có ai, cô không phải thành trò cười sao?
“Đã tỉnh hẳn chưa?” Dư Trì lại hỏi, thanh âm uể oải mang theo ý cười, “Tỉnh rồi thì tôi tắt.”
Thịnh Ly hít sâu một hơi, sáng sớm đã bị tên tiểu vương khốn khϊếp chơi một vố, đúng là thất sách, cô lạnh mặt chấm dứt cuộc nói chuyện.
Bước vào phòng tắm, đột nhiên cô quay người, cẩn thận mở cửa, thăm dò bên ngoài.
Hành lang không một bóng người, Thịnh Ly quả nhiên bị lừa.
Bảy giờ đúng, Thịnh Ly mang theo tâm tình không tốt đi xuống lầu, tài xế đã chờ sẵn.
Từ khách sạn đến trường quay khoảng mười phút, Thịnh Ly vừa tới đã thấy Dư Trì ngoài cửa phòng hoá trang. Anh hôm nay không mang theo máy tính, lười biếng dựa vào tường, đeo tai nghe. Ánh mắt trêu chọc từ tốn nhìn về phía cô, dường như tâm tình không tệ.
Thịnh Ly cảm thấy đây là ngày tuyệt vời nhất, kể từ khi anh bị bắt làm trợ lý cho cô.
Cô đi tới, đứng trước mặt anh, hỏi: “Lừa người khác vui không?”
Khoé miệng Dư Trì cong lên: “Cũng tạm.”
Thịnh Ly gật đầu: “Vui là được, cẩn thận đừng để lật xe*.”
*lật xe: ý của chị là anh đừng để bị chơi lại một vố.
Thợ trang điểm thò đầu ra, cầm theo bánh trứng, cười nói: “Hi Ly Ly! Dư Trì mang bữa sáng tới cho chị này.”
Đoàn phim có chuẩn bị bữa sáng, nhưng rất ít khi có loại bánh trứng này.
Thịnh Ly thích ăn, thi thoảng Viên Viên nhờ đầu bếp khách sạn làm giúp, hoặc sẽ dậy sớm ra ngoài mua. Nhìn hộp bánh trứng, tâm tình vui vẻ nhìn quay sang Dư Trì: “Xem ra vẫn có chút tự giác của trợ lý, nhớ rõ tôi thích ăn cái gì.”
Dư Trì liếc nhìn, mở Wechat đưa qua, ý bảo cô tự đọc.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ám Hiệu Tình Đầu (Đêm Nay Đặc Biệt Dài)
- Chương 19