Chương 17

Viên Viên: “… Ừm ừm.”

Đây là tín hiệu thần bí nguy hiểm gì vậy?

Viên Viên ôm iPad than thở: “Ly Ly, chị thật sự muốn… bao nuôi Dư Trì sao? Cậu ta dáng dấp tuy rất đẹp mắt, nhưng cậu ta không có tiền, cũng không có tên tuổi, còn nhỏ như vậy. Chị Dung mà biết, sẽ mắng đó.”

Điện thoại Thịnh Ly rung lên vài lần, là tin tức giải trí mới đẩy lên của Sina.

Cô nhìn thoáng qua, nhịn không được cau mày.

“Chị ấy không rảnh quản chị đâu, Lộ Tinh Vũ lại lên hot search rồi. Tên nhóc này sao cố chấp không đổi thế nhỉ?"

Số lần năm nay Lộ Tinh Vũ lên hot search rất nhiều, không biết còn tưởng hắn bao cả năm.

Mà loại người này, còn từng theo đuổi cô.

Cô buông điện thoại, nhìn Viên Viên đang thất thần, hỏi: “Nghĩ gì thế?”

“Em cảm thấy, chị và anh Nguỵ Thành rất xứng đôi. Lúc trước em từng nghĩ, chị tìm cho em một người anh rể, cũng phải là người như Thành ca, ảnh đế nha, thành thục lại đáng tin.”

Viên Viên thành thật mà nói, Dư Trì không phải là không tốt. Nhưng nữ minh tinh trong giới như Ly Ly, nói đến bạn trai cũng phải nhìn đến điều kiện đối phương, có tiền tài có quyền lực có danh tiếng, ít nhất phải có một cái.

“Thành ca có bạn gái rồi, đừng nói linh tinh.” Thịnh Ly cầm kịch bản, hờ hững nói, “Chị chính là thích người như Dư Trì. Dáng dấp đẹp mắt, vừa nham hiểm vừa đơn thuần. Hồi cấp ba không được yêu đương sớm, hiện tại xem như bù đắp tiếc nuối thanh xuân.”

_____

Chạng vạng tối hôm sau, Dư Trì đem cơm hộp đoàn phim đặt mang về phòng nghỉ, điện thoại rung lên vài tiếng.

Từ Dạng:【 Qua mấy hôm có thể tra thành tích thi rồi, cậu muốn lên nội thành không? Chúng ta ra ngoài chơi một chuyến. 】

Từ Dạng: 【 Triệu Thù Đồng nói cô ấy nhắn tin cho cậu nhưng cậu không trả lời. 】

Từ Dạng: 【 Cậu hồi người ta một chút, tốt xấu cũng theo đuổi cậu hai năm, đừng lạnh lùng như vậy. 】

Dư Trì nhíu mày, vừa muốn nhắn lại thì bên ngoài có người sợ hãi kêu lớn: “Viên Viên, em làm sao vậy!”

Anh bước nhanh ra ngoài, Viên Viên đang chạy bộ ở gần đó đã ngã xuống đất, che bụng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh.

Thịnh Ly ngồi xổm bên cạnh, lo lắng đỡ lấy cô, giọng nói trở nên sợ hãi: “Viên Viên, em đau ở đâu? Đừng doạ chị!”

Cô là sợ Viên Viên không kiểm soát được cân nặng, để cô bé giảm cân, giảm thiểu bệnh tật.

Dư Trì khẩn trương nói: “Tôi kêu người lái xe qua.”

“Đã có người lái tới rồi.”

Bên cạnh Tùng Sơn Ảnh Thị thành có một bệnh viện nhỏ, cách Ảnh Thị thành không xa lắm, giờ gọi xe cứu thương không bằng tự lái qua.

Dư Trì ngồi xuống bên cạnh Thịnh Ly, liếc nhìn chỗ bụng Viên Viên ấn, thấp giọng nói: “Có thể là viêm ruột thừa cấp tính.”

Lúc cấp 2, Từ Dạng cũng từng mắc qua bệnh này, chính anh là người cứu giúp.

Xe rất nhanh liền tới.

Có một người cố gắng ôm Viên Viên lên nhưng không thể động đậy được.

Cân nặng của Viên Viên khá vượt trội, không phải ai cũng có thể ôm kiểu công chúa lên.

Viên Viên khóc thút thít kéo tay Thịnh Ly, Thịnh Ly nhất thời không biết nên làm gì.

Có người tiến lên, nói muốn giúp đỡ--

Dư Trì: “Để tôi.”

Anh cúi người, cánh tay bắt chéo ra sau đầu gối và lưng Viên Viên, một tay bế cả người cô lên. Thịnh Ly sửng sốt quay đầu nhìn anh, cánh tay cơ bắp của người thiếu niên vì dùng sức mà căng cứng, đường cong cơ bắp linh hoạt.

Xe đỗ bên cạnh, Dư Trì đi mấy bước đem Viên Viên nằm trên xe, đi theo ngồi lên xe, quay lại nhìn Thịnh Ly.

Trán anh toát mồ hôi, thanh âm hơi khàn: “Chị đi quay đi, tôi qua bên đó.”

Thịnh Ly vốn dĩ muốn đi theo, nhưng cả người thân trang chưa thay, buổi tối vẫn còn một cảnh quay nữa, đạo diễn Lưu cũng không có thông báo gì.

Cuối cùng, cô để một cô gái có quan hệ tốt với Viên Viên đi theo, Dư Trì ngồi ghế phụ lái, cùng tới bệnh viện.

Mười giờ tối.

Viên Viên cắt xong ruột thừa được đẩy vào phòng bệnh.

Dư Trì gửi tin nhắn cho Thịnh Ly: 【 Phẫu thuật xong rồi, không có việc gì. 】

Thịnh Ly phát ghi âm: 【 Tôi đang ở dưới lầu rồi. 】

Dư Trì đưa di động đến bên tai, nghe xong, đem dòng “Tôi đi trước” xoá bỏ, đáp: 【 Ừm. 】

Mấy phút sau, Thịnh Ly đeo kính đội mũ mang khẩu trang xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Dư Trì đứng bên ngoài, quay đầu nhìn cô. Thịnh Ly gỡ mắt kính xuống, để lộ đôi mắt xinh đẹp. Cô cong mắt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Dư Trì quay đi, đáp: “Chưa.”

Thịnh Ly ngẫm nghĩ, nói: “Tôi vào trong trước xem sao.”

Viêm ruột thừa cấp tính cần làm tiểu phẫu, Viên Viên xem ra phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi hai tuần lễ.

Thịnh Ly trước đó nhờ Dư Trì tìm một hộ công trong bệnh viện, bà khoảng bốn mươi tuổi, đang trò chuyện với cô gái cùng đến tên Tiểu Đàm, bà thấy Thịnh Ly đi tới, kinh ngạc lúc lâu.

“Tiểu Đàm, không còn sớm nữa, em về trước đi.” Thịnh Ly nói với cô gái.

Tiểu Đàm chớp mắt: “Vậy còn chị và Dư Trì?”

Thịnh Ly đem khẩu trang tháo xuống, nói: “Tài xế đưa chị tới, tối nay trở về sau.”

Sau khi Tiểu Đàm đi rồi, dì hộ công mơ hồ hỏi: “Cô, cô, cô có phải là nữ minh tinh kia không? Thịnh Ly!”

“Nhìn rất giống phải không?”

Thịnh Ly chớp mắt, không trực tiếp thừa nhận.

“Không chỉ giống đâu, là y như đúc đó.”

“Ừm, người khác cũng nói như thế, bảo chúng tôi giống chị em song sinh.”

“… Cô chính là Thịnh Ly sao?”

Dư Trì hơi nghiêng đầu, nghe mấy lời nhảm nhí này của cô, khoé miệng nhếch lên.

Viên Viên yếu ớt mở mắt: “Ly Ly, chị đến rồi…”

Thịnh Ly nhìn cô, có chút đau lòng: “Sao rồi? Lần sau chị không để em giảm cân nữa.”

“Đau chết mất.” Viên Viên uỷ khuất nói, “Nguyên nhân không phải do chị để em giảm cân, khả năng là do em ăn nhiều quá.”

Thịnh Ly sờ mặt cô, thở dài: “Vậy sau này ăn ít một chút, em xem thể trọng của em, đoàn phim không có người đem em bồng dậy được. Ngộ nhỡ phải khiêng lên xe, không phải rất xấu hổ sao. May thay lần này có Dư Trì, sau này đối xử tốt hơn với cậu ấy, biết không?”