- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ám Hiệu Tình Đầu (Đêm Nay Đặc Biệt Dài)
- Chương 15
Ám Hiệu Tình Đầu (Đêm Nay Đặc Biệt Dài)
Chương 15
Trong nháy mắt, Dư Trì cảm thấy nội tâm như bị người khác nhìn thấu phân nửa.
Anh rời ánh mắt, ung dung đáp: “Vậy thì làm sao?”
“Vậy thì làm sao?” Thịnh Ly nhíu mày không vui, “Cậu nói đem chính mình bán cho tôi rồi, thiếu một cánh tay thiếu một cái chân, hay là rơi một giọt máu thôi cũng là tổn thất của tôi. Tôi đương nhiên không thể để chuyện như thế xảy ra.”
Dư Trì: “……”
Cô thật sự coi anh là vật sở hữu rồi?
Dư Trì một lời không nói hết, quay đầu lại nhìn cô. Vẫn là tạo hình trong phim, thân mặc đồ nam giới, thợ trang điểm đem mặt cô làm cho đen đi một chút, vẽ thêm một vài vết bẩn, lông mày cũng được sửa sang mang khí thế hào hùng.
Nhưng Dư Trì cảm thấy ngoại trừ phần ngực phẳng ra, cô không nơi nào giống nam nhân. Ngược lại, khí chất hiện tại rất giống ác bá.
Thịnh Ly nheo mắt: “Lời đó là chính cậu nói, đổi ý sao?”
Dư Trì sớm đã từ bỏ ý niệm tranh luận cùng cô, nhàn nhạt trả lời: “Chị nói sao thì là vậy.”
“Vậy mới đúng chứ, cậu đi theo chị chắc chắn sẽ không chịu khổ đâu.” Thịnh Ly đưa mắt sang cười một tiếng, cũng mặc kệ lời anh nói có mấy phần là thật.
Cô từ trước đến nay luôn tự mình bênh vực mình, càng nhìn Dư Trì thuận mặt, càng cảm thấy đôi vợ chồng đang ở trong phòng nghỉ kia không phải thứ gì tốt đẹp.
Quan hệ mẫu tử kém như vậy, mẹ ruột hay mẹ kế đâu khác gì nhau.
Đem cốc nước đưa cho Viên Viên, cô lạnh nhạt nói: “Tôi đi nói chuyện với dượng và mẹ kế của cậu.”
Dư Trì cảm thấy ngữ khí của cô chính là “tôi đi đàm phán một giao dịch với dượng và mẹ kế của cậu”.
Anh thầm nghĩ, tuỳ thôi.
Dù sao không ai biết, cũng không ai để ý, cho đến tận cùng điều anh muốn là gì.
_____
Thịnh Ly vừa bước vào phòng nghỉ, đôi vợ chồng đang câu nệ ngồi trên ghế liền đứng lên. Người đàn ông tướng mạo bình thường, còn người phụ nữ dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, không quá già. Ở tuổi này có được khí chất phong vận, nhìn rất xinh đẹp.
Ngũ quan Dư Trì giống bà vài phần, xác thật là mẹ ruột.
Người phụ nữ tên Dư Mạn Kỳ, ngữ khí mang phần nịnh bợ nói: “Thịnh tiểu thư, chuyện lúc trước thành thật xin lỗi cô. Tôi rất muốn tự mình đến giải thích với cô, nhưng Tiểu Trì nói để nó giải quyết, không cho chúng tôi tới. Tối hôm qua nghe nói nó ở đoàn phim làm trợ lý cho cô, liền muốn đích thân tới xin lỗi cô một tiếng, Tiểu Trí nó…”
Bà dừng đôi chút, khó xử nói: “Tính tình không tốt, sợ nó làm trợ lý không nổi, sẽ mạo phạm cô.”
Đâu có người mẹ ruột nào nói về con trai mình như thế.
Thịnh Ly cau mày: “Vậy sao? Tôi ngược lại cảm thấy tính tình cậu ấy rất tốt, nghe lời lại biết cách làm việc. Thân làm mẹ sao có thể hạ thấp con trai mình?”
Có đứa trẻ nào mới 11, 12 tuổi đã phải ra ngoài kiếm tiền?
Có đứa trẻ nào mười mấy tuổi đã phải tự lập đứng ra gánh vác, chịu trách nhiệm mọi vấn đề?
Dư Mạn Kỳ cùng Giang Đông Mẫn sửng sốt, ngoài ý muốn lúng túng nhìn nhau.
“Thật, thật sao? Vậy tôi yên tâm rồi.” Dư Mạn Kỳ ngại ngùng nói, lập tức ý cười nở rộ trên mặt, “Nghe nói cô nhận nó làm trợ lý rồi thì chuyện lúc trước, coi như xí xoá, phải không?”
Thịnh Ly ngồi xuống ghế trang điểm, ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía bọn họ.
“Hai người quả là nghe nói không ít.”
“Chúng tôi ở đây mở nhà hàng đã vài năm, quen biết khá nhiều người bản địa. Tối qua có vài người quen nhóm quần chúng đến ăn cơm, đều là nghe bọn họ nói.” Giang Đông Mẫn xoa tay cười cười, cẩn trọng giải thích: “Thật ra, Dư Trì hồi nhỏ thường trà trộn vào đoàn phim. Khi đó, vận khí thằng bé là tốt nhất, nhưng tính cách ngang bướng, cũng không nghe lời chúng tôi. Nếu không thì…”
Thịnh Ly cảm thấy trong nụ cười của người dượng này có vài phần khổ sở, theo bản năng không kìm được mà nảy sinh chán ghét, cô lạnh lùng ngắt lời: “Đấy là việc nhà anh, tôi không có thời gian ở đây nghe anh dạy dỗ con trai thế nào. Còn nữa, nghe nói Dư Trì không phải con ruột của anh. Anh đối xử với cậu ấy hẳn là không tốt đi? Một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn không ai yêu thương, không phản nghịch mới lạ.”
Cô đứng dậy nhìn Viên Viên.
“Tiễn bọn họ ra ngoài. Chị đói rồi, muốn ăn cơm.”
Đôi phu thê xấu hổ ra mặt, vốn còn rất nhiều điều chưa nói ra, lại nhìn Thịnh Ly sắc mặt lạnh như băng, đành thôi.
Ngoài cửa, Dư Trì cúi đầu, hút thuốc.
Nghe đến đây, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, tàn thuốc hơn nửa rời xuống mặt đất, đứng dậy nhanh chân đi đến hẻm bên cạnh.
_____
Trong con hẻm mờ mịt, Dư Trì thản nhiên đứng dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, bóng dáng của Dư Mạn Kỳ và Giang Đông Mẫn vụt qua lối vào.
Anh thu hồi cái nhìn, rủ mắt đeo một bên tai nghe, đi về phía bên kia của con hẻm, không có ý định trở về.
Di động vang lên một tiếng.
Bước chân không ngưng, chỉ lấy điện thoại ra xem.
Thịnh Ly: 【 Dư Tiểu Trì, đám người đáng ghét rời đi rồi, về ăn cơm thôi. 】
Dư Trì dừng lại, bóng lưng cao ráo thẳng thắp đứng trong con hẻm không ánh sáng chiếu vào. Màn hình mờ nhạt phản chiếu lên gương mặt, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, mặt mày lộ ra vài phần thuận theo. Sau đó, anh nhét điện thoại vào túi quần.
Thịnh Ly không đợi Dư Trì trả lời, nghĩ rằng anh sẽ không về.
Vài phút sau, thiếu niên mang theo máy tính xuất hiện ở cửa, trên mặt không chút cảm xúc, bước vào. Dư Trì đặt máy tính lên tủ, kéo ghế ngồi xuống, cầm cơm hộp lên ăn.
Thịnh Ly đang uống canh ngọt, thi thoảng lại liếc nhìn anh.
Trán Dư Trì nổi chút gân xanh mờ mờ. Anh biết bản thân ưa nhìn, ở trường cũng không ít cô gái theo đuổi anh, nhưng chưa từng có người nào có ánh mắt suồng sã và làm càn như Thịnh Ly. Ban đầu anh làm bộ không nhìn thấy, nhưng dẫu sao tuổi tác còn trẻ, chịu không được bộ dạng ngay thẳng của cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ám Hiệu Tình Đầu (Đêm Nay Đặc Biệt Dài)
- Chương 15