Chương 14

Một lát sau, điện thoại trên bàn sáng lên.

Anh nhìn qua.

Đã hơn mười hai giờ.

Thịnh Ly gửi cho anh một bức ảnh.

Lại sáng lên một lần nữa.

Anh buông chuột, cầm điện thoại vào Wechat.

Thịnh Ly: 【 Đây là cậu đi? Đừng có nói dối. 】

Thịnh Ly: 【 Chính là cậu! 】

Ngón tay Dư Trì hơi dừng, ánh mắt rơi vào tấm hình bên trên, không cần mở cũng biết là ảnh cắt từ phim 《 Hoa Sát 》mà anh diễn cùng Nguỵ Thành. Đã nhiều năm như vậy, anh nghĩ không còn ai nhớ chuyện này.

《 Hoa Sát 》là bộ phim sáu năm trước, mười hai tuổi và mười tám tuổi dáng vẻ chênh lệch, bạn bè không biết anh lúc nhỏ làm trong đoàn phim khi xem bộ phim này cũng từng chụp lại gửi cho anh và nói: “Đứa nhóc này dáng dấp có phần giống cậu nha.”

Hơn nữa, Nguỵ Thành giống như cũng không nhớ ra anh.

Anh không biết vì sao Thịnh Ly đột nhiên biết được, lại khẳng định mà nói, chính là anh.

Dư Trì ngả người ra sau ghế, mái tóc đen ẩm ướt sáng lên dưới ánh đèn, chiếc cổ mảnh mai đẹp mắt. Anh nhắm mắt lại, yết hầu lăn tăn theo từng hơi thở. Một lát sau, anh mới cầm máy lên.

Dư Trì:【 Là tôi. 】

Đại khái người kia muốn đùa giỡn thêm mấy câu, hoặc là lại có thêm một chủ đề khác để trêu chọc anh.

Mấy giây sau, tin nhắn của cô nhảy đến.

Thịnh Ly:【 Trước đó nói cậu chỉ có thể diễn thi thể, là tôi nhìn nhầm rồi. 】

Thịnh Ly:【 Có điều, tôi cũng không nhìn nhầm, thậm chí ánh mắt rất tốt, chọn trúng nhân tài. 】

Thịnh Ly:【 Muốn diễn xuất sao? Chị đưa cho cậu tài nguyên, muốn không? 】

Không biết vì sao mà lòng có chút hưng phấn, lốp bốp nhắn một tràng tin tức qúa khứ.

Cô vốn dĩ cho rằng Dư Trì sẽ phủ nhận.

Không nghĩ tới, thừa nhận rồi.

Đợi mấy phút, anh không trả lời.

Tên tiểu vương khốn khϊếp này, lại dám lạnh nhạt với cô.

Thịnh Ly trực tiếp gọi điện qua, một lúc sau, đầu dây bên kia từ chối.

Giây tiếp theo.

Dư Tiểu Trì: 【 Không tiếp chuyện. 】

Thịnh Ly: 【 Ồ? Tiếp chuyện giá cả thương lượng thế nào? 】

Dư Tiểu Trì: 【 ……… 】

*

Dư Tiểu Trì: 【 Chị cho rằng cái gì tôi cũng bán? 】

Là ai đêm khuya khiến người ta muốn nói chuyện?

Là ai đêm khuya thích đào bới bí mật của người ta?

Hồng bao tiếp chuyện của Thịnh Ly bị đem trả lại, Dư Trì nội tâm không muốn nói chuyện, đêm khuya tâm tình thất bại.

Sáng hôm sau, Dư Trì mang theo máy tính tới. Vừa đến cửa liền bị Viên Viên trừng mắt, anh có chút không hiểu. Viên Viên nghĩ tới tối qua phải chạy năm cây số để giảm cân, tim liền đau thắt, tất cả là do tên tiểu vương khốn khϊếp Dư Trì này nói lung tung!

Cô ngày thường tươi cười, hôm nay hiếm khi lạnh lùng nhét cho anh một chiếc thẻ công tác: “Cậu qua bên kia đi, Ly Ly nói cậu tự tìm một chỗ mà ngồi làm việc. Có việc sẽ gọi cậu, không cần chờ ở đây.”

Dư Trì gật đầu, nhận thẻ công tác.

Không hỏi gì, quay người đi.

Cả ngày hôm nay Thịnh Ly quay phim, ăn cơm trưa cũng là cùng đạo diễn Lưu và các diễn viên chính, vừa ăn vừa nói về kịch bản. Mãi đến chạng vạng tối, cô mới có chút thời gian để thở.

Viên Viên đi lên, đưa nước và khăn lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Ly Ly, mẹ kế và dượng của Dư Trì tới rồi, nói là muốn giải thích với chị.”

Thịnh Ly cầm cốc nước, khẽ cười: “Chị còn tưởng rằng bọn họ không dám tới.”

Bình thường đều là nhân viên nhà hàng đưa bữa ăn tới đoàn phim, hôm nay đích thân ông chủ và bà chủ cùng nhau đưa cơm, giao xong cũng không đi, nán lại chờ đã gần một tiếng đồng hồ.

Viên Viên còn nói: “Dư Trì có đi qua nói chuyện với bọn họ một lúc, mặt lạnh trở về. Xem ra quan hệ đặc biệt kém.”

“Bọn họ ở đâu, đi xem một lát.” Thịnh Ly cầm cốc đi qua.

“Sợ mọi người bát quái nên em mời đến phòng nghỉ của chị.”

“Dư Trì thì sao?”

“Ở phòng nghỉ bên ngoài.”

Thịnh Ly đi tới phòng nghỉ bên cạnh, đã nhìn thấy Dư Trì.

Lúc này đã qua bảy giờ, trời nhá nhem tối, mọi người quây quần bên nhau dùng bữa, chỉ có mình anh đứng bên cạnh gập chiếc ô lại, tay trái cầm máy tính cắm tai nghe. Có thể nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh, dường như đang gọi điện thoại.

Bước chân Thịnh Ly hơi dừng lại, vẫn là đi tới bên đó.

Đến gần, nghe anh lạnh lùng nói: “Tôi không quay, có ký cũng vô dụng, dù có đánh gãy tay gãy chân đập vỡ đầu cũng đều bị trả về thôi!”

Thịnh Ly sững sờ, cô chỉ nghe được vế sau của câu nói, cái gì mà gãy tay gãy chân? Cái gì mà đập vỡ đầu?

Cô quay đầu nhìn Viên Viên.

Viên Viên so với cô càng mơ hồ.

Nghe thấy tiếng động, Dư Trì nghiêng đầu nhìn qua, ám khí trên mặt không kịp thu hồi.

Anh không nói gì, tắt điện thoại.

Có lẽ đối phương bị anh làm cho quá tức giận nên không có gọi lại nữa.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Ly trông thấy vẻ mặt này của Dư Trì, cô còn chưa kịp quan sát kĩ hơn, Dư Trì đã khôi phục bộ dạng lãnh đạm. Cô cân nhắc một chút, nhíu mày hỏi: “Cậu vừa nói cái gì mà gãy tay gãy chân vỡ đầu? Mẹ kế và dượng… ngược đãi cậu sao?”

“Ai nói kia là mẹ kế của tôi?” Dư Trì tự giễu cười, “Là mẹ ruột. Không đến mức ngược đãi, nhưng chẳng khá là bao.”

Liên quan đến chuyện gia đình của Dư Trì, đoán là ngay cả nhóm diễn viên quần chúng cũng không rõ ràng hoàn toàn, bát quái không hoàn chỉnh. Cụ thể là thế nào, Thịnh Ly càng mờ mịt, cái người Dư Trì này đại khái không có khả năng tự nói ra.

Thịnh Ly dứt khoát hỏi tiếp: “Vậy ban nãy cậu nói như thế là có ý gì?”

Dư Trì hờ hững liếc cô: “Không có gì, tuỳ tiện doạ người mà thôi. Chị cũng tin?”

“Tin chứ.”

Thịnh Ly tiến lên hai bước, cô cao 1m66, chiều cao của Dư Trì và Nguỵ Thành không mấy khác biệt. Nguỵ Thành cao 1m85, Dư Trì đại khái cũng tầm 1m85, 1m86. Cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đối diện trực tiếp: “Bộ dạng của cậu chính là tiểu vương khốn khϊếp phản nghịch, rất giống chuyện gì cũng có thể làm ra.”