Chương 7

Lời này, thật đúng làm người ta kinh hãi.

Thịnh Ly kinh ngạc nhìn Dư Trì, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói thế. Nhưng lại giống như không ngoài ý muốn, cô năm lần bảy lượt đem lời bao nuôi tiểu thịt tươi treo trên miệng, nếu anh nhịn xuống thì không giống tính cách thường ngày.

Dù sao cô muốn anh bồi thường mấy trăm vạn, anh chỉ là nam sinh mười tám tuổi, cũng dám đáp ứng.

Người này bản tính hung dữ và lực công kích đều ẩn sâu trong xương tuỷ, bị bức bách đến mức độ nhất định khẳng định sẽ đáp trả.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Dư Trì một mực lạnh như băng.

Còn ánh mắt Thịnh Ly lại đột ngột sáng lên.

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Nói như thế, cậu đồng ý?"

Dư Trì: "......"

Đồng ý cái quỷ!

Đột nhiên có tiếng động bên ngoài, Viên Viên làm đổ cốc nước cũng mặc kệ, nhanh chóng chạy về phía cửa. Cô nắm lấy cánh cửa, lén lút nhìn trái nhìn phải, chắc chắn không có ai bên ngoài mới quay lại.

Viên Viên vỗ ngực, sợ hãi xém ngất: "Cầu xin hai người chú ý một chút đến hiện trường, đừng nói mấy lời này ở đoàn phim có được không? Để người khác nghe thấy phải làm sao? Chị Dung sẽ mắng chết em."

"Tôi không phải nhân vật công chúng, đối với tôi không ảnh hưởng gì. Ngược lại, chị nên hỏi vị đại minh tinh năm lần bảy lượt muốn bao nuôi tôi. Có phải nên chú ý một chút đến lời nói của mình?"

Dư Trì như cũ lạnh nhạt nhìn Thịnh Ly, không xác định cô thật sự muốn chơi đến cùng. Hay là như trước đấy cô đã nói, thời gian trong đoàn phim quá nhàm chán nên tìm thú vui mà thôi.

Là vận khí anh không tốt nên mới đứng trước họng súng, trở thành thú vui đó?

"Tôi thật sự thích cậu bộ dạng nam sinh này, ý tôi nói là ngoại hình. Còn tính cách..." Cô nghiêm túc dừng một chút, "Miễn cưỡng có thể chấp nhận. Nếu như ngoan hơn một chút thì tốt hơn."

Câu trả lời của Dư Trì là một tiếng cười lạnh.

Viên Viên nghe đến nổ đầu, đây là tới thật hay sao?

Nếu là tới thật thì cô làm sao ngăn cản đây?!

May mắn, trợ lý đạo diễn tới giải cứu cô, đánh gãy giao dịch không đứng đắn bên trong phòng.

Đạo diễn Lưu gọi Thịnh Ly qua một chuyến, bàn về cảnh quay chiều và tối nay.

Truyền lời xong, trợ lý liền đi trước.

Thịnh Ly cầm kịch bản đứng lên, nghiêng người đến gần Dư Trì, hơi thở phả vào tai anh, khẽ nói: "Chuyện này chờ cậu trưởng thành rồi bàn bạc sau."

Dư Trì: "......"

Anh sững người bất động, lỗ tai nóng ran.

Ai cmn muốn cùng cô bàn bạc sau?

Anh là điên rồi mới cùng cô bàn bạc!

_____

Mười giờ tối, Thịnh Ly kết thúc một ngày làm việc.

Thay xong quần áo gỡ bỏ hoá trang, cô hỏi Viên Viên: "Dư Trì đâu?"

Viên Viên chỉ về phía trước: "Ở đó."

Chiếc ô lớn dùng để che nắng ban ngày đã cất đi, chỉ còn bàn ghế. Ban đêm đoàn phim có bảo vệ túc trực, tránh để hôm sau mất thời gian thì có một số thứ không cần thu dọn.

Dư Trì mở cặp chân dài ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn điện thoại, ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, ngón tay trắng nõn thon dài nhanh chóng lướt qua màn hình.

Trước đó, Thịnh Ly cho rằng anh đang chơi game, đến gần nhìn thoáng qua.

Cũng chỉ kịp nhìn một chút, vì Dư Trì phát giác cô tới gần, liền đem điện thoại tắt đi.

Thịnh Ly không chắc chắn, hỏi: "Cậu đang biên tập video?"

Nếu như cô không nhìn nhầm.

"Phải." Dư Trì dứt khoát thừa nhận, đứng dậy nhét di động vào túi quần, cúi đầu nhìn cô: "Vì chị cái gì cũng không cần tôi làm, tôi lại bắt buộc phải ở đây mỗi ngày, vậy tôi có thể tự tìm vài thứ để làm chứ?"

Thịnh Ly nhíu mi: "Đương nhiên."

Dư Trì: "Vậy có thể đem máy tính đến không?"

Thịnh Ly: "Cậu đem máy tính đến làm gì?"

"Giúp người khác chỉnh sửa video."

Dư Trì không muốn giải thích nhiều, cả ngày không làm gì thật sự rất khó chịu, xoay người lấy mũ trên bàn đội lên đầu. Bóng đen từ vành nón rơi xuống, khuôn mặt anh chia thành hai mảng sáng tối, cặp mắt chìm trong mảng tối.

"Nếu chị nhìn không thuận mắt, vậy quên đi."

Thịnh Ly trực diện nhìn anh: "Sao có thể? Tôi càng nhìn cậu càng thấy thuận mắt."

Dư Trì đem vành nón đè xuống, không nhìn cô: "Có thể đi rồi chứ?"

"Cậu muốn chuyển tới hay không?" Thịnh Ly đột nhiên hỏi.

"Không chuyển."

Thịnh Ly lại bắt đầu càn quấy: "Tôi không nỡ bất công như vậy. Viên Viên đi theo tôi, ăn ngon ngủ ngon. Cậu cũng là trợ lý, đãi ngộ phải tương đương mới đúng."

Dư Trì liếc nhìn Viên Viên, lạnh nhạt nói: "Đã nhìn ra."

Viên Viên: "???"

"Tôi không cần loại đãi ngộ này." Dư Trì quay người sải bước, ném lại một câu, "Đi đây."

Qua mấy giây, Viên Viên trừng mắt chỉ chính mình: "Cậu ta vừa nói em mập sao?"

Thịnh Ly dò xét Viên Viên: "Ừm, em gần đây ăn hơi nhiều, lát nữa nhìn mà xem. Nếu tăng cân nhiều thì ngày mai bắt đầu chạy năm cây số mỗi tối để giảm béo đi. Thời điểm em mới làm trợ lý cho chị, cũng rất gọn gàng mảnh mai, làm sao thế này rồi?"

Viên Viên: "..."

Ăn uống suиɠ sướиɠ như vậy, cô không muốn giảm béo!

Giảm béo quá khổ!

Đêm khuya, Thịnh Ly tựa giường đắp mặt nạ, mở phim 《 Hoa Sát 》.

Năm đó, bộ phim này lượng tiêu thụ vé rất cao, là bộ phim điện ảnh võ hiệp kinh điển. Cô từng xem qua ba lần, nhưng bốn năm nay không động lại, kịch bản đại khái còn nhớ nhưng mặt mũi nhân vật có chút mơ hồ.

Cô nhớ kỹ tiểu nam chính xuất hiện trong khoảng hai mươi phút nữa, nhưng ngày hôm nay có chút mệt mỏi lại buồn ngủ, không thích hợp hồi tưởng phim ảnh, trực tiếp tua đến hai mươi phút sau. Lại đợi thêm năm sáu phút nữa, trước khi nhìn thấy tiểu nam chính kia.

Chất lượng phim rất rõ ràng, tiểu nam chính có rất nhiều cảnh quay. Trong hơn một phút, toàn bộ khung hình đều là cận cảnh. Không giống như bức ảnh tĩnh pixel, Thịnh Ly gần như có thể chắc chắn rằng, tiểu nam chính này chính là Dư Trì.

Cô ấn tạm dừng.

Trên màn hình, Dư Trì năm mười hai mười ba tuổi chống tay bên hông, bàn tay cuộn tròn thành quyền, ánh mắt đỏ bừng mang theo cảm xúc phức tạp, đau buồn, hận thù, tức giận... Cơ hồ đều lan toả trọn vẹn.

Khó trách đến ảnh đế Nguỵ Thành cũng khen ngợi "Kĩ thuật rất tốt", thật sự là có thiên phú.

Năm mười bốn tuổi cô diễn xuất cũng chưa được như vậy.

Cũng không biết vì cái gì, Thịnh Ly kịp phản ứng, chụp toàn bộ màn hình đem gửi cho Dư Trì.

Lúc ăn tối, hai người đã thêm Wechat nhau.

Trong căn phòng trọ cũ kỹ, Dư Trì vừa tắm rửa, anh lau tóc rồi ngồi vào chiếc bàn nhỏ trong phòng chỉnh sửa video. Loại phòng này thường chỉ có đoàn phim ngoại địa mới đến ở, giá rẻ, cách âm không tốt. Vì thế, anh đeo tai nghe cách âm tiếng ồn.

Một lát sau, điện thoại trên bàn sáng lên.

Anh nhìn qua.

Đã hơn mười hai giờ.

Thịnh Ly gửi cho anh một bức ảnh.

Lại sáng lên một lần nữa.

Anh buông chuột, cầm điện thoại vào Wechat.

Thịnh Ly: 【 Đây là cậu đi? Đừng có nói dối. 】

Thịnh Ly: 【 Chính là cậu! 】

Ngón tay Dư Trì hơi dừng, ánh mắt rơi vào tấm hình bên trên, không cần mở cũng biết là ảnh cắt từ phim 《 Hoa Sát 》mà anh diễn cùng Nguỵ Thành. Đã nhiều năm như vậy, anh nghĩ không còn ai nhớ chuyện này.

《 Hoa Sát 》là bộ phim sáu năm trước, mười hai tuổi và mười tám tuổi dáng vẻ chênh lệch, bạn bè không biết anh lúc nhỏ làm trong đoàn phim khi xem bộ phim này cũng từng chụp lại gửi cho anh và nói: "Đứa nhóc này dáng dấp có phần giống cậu nha."

Hơn nữa, Nguỵ Thành giống như cũng không nhớ ra anh.

Anh không biết vì sao Thịnh Ly đột nhiên biết được, lại khẳng định mà nói, chính là anh.

Dư Trì ngả người ra sau ghế, mái tóc đen ẩm ướt sáng lên dưới ánh đèn, chiếc cổ mảnh mai đẹp mắt. Anh nhắm mắt lại, yết hầu lăn tăn theo từng hơi thở. Một lát sau, anh mới cầm máy lên.

Dư Trì:【 Là tôi. 】

Đại khái người kia muốn đùa giỡn thêm mấy câu, hoặc là lại có thêm một chủ đề khác để trêu chọc anh.

Mấy giây sau, tin nhắn của cô nhảy đến.

Thịnh Ly:【 Trước đó nói cậu chỉ có thể diễn thi thể, là tôi nhìn nhầm rồi. 】

Thịnh Ly:【 Có điều, tôi cũng không nhìn nhầm, thậm chí ánh mắt rất tốt, chọn trúng nhân tài. 】

Thịnh Ly:【 Muốn diễn xuất sao? Chị đưa cho cậu tài nguyên, muốn không? 】

Không biết vì sao mà lòng có chút hưng phấn, lốp bốp nhắn một tràng tin tức qúa khứ.

Cô vốn dĩ cho rằng Dư Trì sẽ phủ nhận.

Không nghĩ tới, thừa nhận rồi.

Đợi mấy phút, anh không trả lời.

Tên tiểu vương khốn khϊếp này, lại dám lạnh nhạt với cô.

Thịnh Ly trực tiếp gọi điện qua, một lúc sau, đầu dây bên kia từ chối.

Giây tiếp theo.

Dư Tiểu Trì: 【 Không tiếp chuyện. 】

Thịnh Ly: 【 Ồ? Tiếp chuyện giá cả thương lượng thế nào? 】

Dư Tiểu Trì: 【......... 】

*

Note: Từ bây giờ, chúng ta gọi Dư Tiểu Trì và Thịnh Bạch Liên là Cá chép CP nhé mọi người =)) Đây là tên đã được thống nhất bởi tác giả và độc giả bên Trung.