"Rời khỏi Tô gia, đi đến nơi ngươi muốn đi, làm chuyện ngươi muốn làm. Tuy rằng mấy trăm năm nay chưa từng có ai cho phép chuyện này, nhưng lão gia Tô gia của chúng ta sẽ vì ngươi mà phá lệ." Tô Xương Hà liên tục lắc đầu, "Cược lớn như vậy, có lúc ta thật sự rất đố kỵ với ngươi, tuy rằng cùng xuất phát ở Luyện Lô, nhưng lão gia thiên vị ngươi rất nhiều."
"Nếu như ta từ chối thì sao?" Tô Mộ Vũ hỏi.
"Lão gia vớt ngươi từ dưới sông lên, bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi đi theo đại gia trưởng mới được bao nhiêu năm? Tình nghĩa của ngươi và đại gia trưởng còn sâu hơn Tô gia chúng ta sao?" Tô Xương Hà hỏi ngược lại.
"Tình nghĩa giữa ta và Tô gia đích thực sâu đậm và lâu dài hơn tình nghĩa giữa ta và đại gia trưởng. Nhưng ta bây giờ là Khôi, chỉ có trách nhiệm với đại gia trưởng." Tô Mộ Vũ khẽ lắc đầu, "Xin lỗi."
"Không sai không sai, chính là câu này, ta đã nói lại với lão gia y hệt luôn, ta đoán ngươi chắc chắn sẽ nói như thế." Tô Xương Hà nhún vai, khẽ xoay cổ tay, tay đã nắm chặt chủy thủ, "Sau đó lão gia nói, nếu đã như vậy thì cứ gϊếŧ hắn đi."
Tô Mộ Vũ nắm chặt chiếc dù giấy: "Lão gia muốn mưu phản để ngồi vào vị trí đại gia trưởng sao?"
"Không phải lão gia muốn, mà Tạ gia muốn, Mộ gia cũng muốn, vậy thì vị trí này chỉ có thể là ai mạnh thì người đó ngồi thôi! Nói cho cùng, hết thảy cũng bắt nguồn từ ngươi, nhiều đời trước, vị trí đại gia trưởng của Ám Hà đều do Khôi tiếp nhận, nhưng Khôi thế hệ này là ngươi. Mà ngươi là ai? Ngươi là Tô Mộ Vũ, giống với Tô Xương Hà ta, chúng ta đều xuất thân vô danh." Tô Xương Hà cười lạnh, "Người có xuất thân vô danh, không có tư cách chỉ huy cả Ám Hà."
"Ta không hề muốn ngồi vào vị trí này. Đợi thương thế của đại gia trưởng khỏi rồi, ta sẽ nhắc chuyện này cho ngài ấy, để ngài ấy chọn một người thích hợp đảm nhiệm vị trí Khôi." Tô Mộ Vũ trả lời.
"Có lúc ngươi mạnh đến đáng sợ, có lúc lại ngây thơ đáng yêu." Tô Xương Hà cúi người, lắc đầu, "Nếu không phải võ công ngươi giỏi, ta sợ ngươi chết lâu rồi."
"Năm đó nếu hắn không mạnh đến đáng sợ lại ngây thơ đáng yêu, ngươi cũng sẽ không trở thành Tô Xương Hà." Tô Triết vác phật trượng bước vào, đứng bên cạnh Tô Xương Hà.
"Triết thúc." Tô Mộ Vũ cung kính cúi đầu.
"Tiểu Mộ Vũ, võ công của ngươi và Tiểu Xương Hà không kém nhau, nhưng nếu cộng thêm ta, ngươi nghĩ sao?" Tô Triết lắc phật trượng, vòng vàng phía trên phát ra âm thanh do va chạm.
"Nếu Triết thúc và Xương Hà liên thủ, chắc chắn con không phải là đối thủ của hai người, nhưng chuyện gì cũng phải thử mới biết." Tô Mộ Vũ cúi người, sát khí ngưng tụ, ba người họ đã từng kề vai sát cánh, cùng nhau chống lại Ma giáo xâm lấn, đối với thực lực của mỗi người là vô cùng hiểu rõ, nếu ai có ý muốn đối kháng với hai người còn lại, thì chỉ có một con đường chết.
"Đầu con lừa gỗ, chắc là đang nói ngươi nhỉ." Tô Xương Hà nhảy lên, xông về phía trước mặt Tô Mộ Vũ, Tô Mộ Vũ nghiêng người tránh, chủy thủ trong tay Tô Xương Hà đã được lấy ra, xẹt qua mặt nạ quỷ của Tô Mộ Vũ, văng về phía tượng Lữ Tổ bên trong đại điện.
Tròng mắt của tượng Lữ Tổ, trong khoảnh khắc ấy bỗng nhiên chuyển động.
Chủy thủ cắm vào phía trên mi tâm của bức tượng, trong nháy mắt bức tượng nức toác ra, một tiếng kêu thảm từ phía sau bức tượng vang lên, một bóng trắng lướt qua, trực tiếp phá vỡ nóc nhà xông ra ngoài.
Tô Xương Hà ngẩng đầu, nhìn nam nhân mặc áo trắng đang đứng trên nóc nhà, cười lạnh: "Mộ gia Mộ Trập, ở đó nghe lén vui lắm à?"
Mộ Trập điểm lên ngực mình mấy chỗ đại huyệt để cầm máu, hắn cười lạnh nói: "Tô gia muốn mưu phản!"
"Lẽ nào Mộ gia không muốn, Tạ gia không muốn?" Tô Xương Hà vươn tay về phía đại điện, chủy thủ bay về trong tay hắn, "Động thủ cần một lý do, mà kết quả chỉ có thể dựa vào thực lực."
Mộ Trập hừ lạnh, xoay người chạy mất.
Tô Xương Hà nắm chặt chủy thủ, xoay đầu nhìn Tô Mộ Vũ. Lúc này mặt nạ quỷ của Tô Mộ Vũ đã nứt ra làm đôi, rơi trên đất, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi.
Như lời mà Bạch Hạc Hoài đã nói, dưới tấm mặt nạ quỷ ấy, là một gương mặt thanh lãnh mà tuấn tú, chỉ là đôi mày kia nhíu lại, mang theo mấy phần buồn bã.
"Xương Hà." Tô Mộ Vũ khẽ nâng dù giấy trong tay.
"Thôi vậy." Tô Xương Hà đột nhiên thu lại chủy thủ, thẳng sống lưng, sát khí trên người trong nháy mắt chỉ còn lại một nửa, hắn duỗi lưng một cái, "Nếu ngươi thật sự dùng kiếm trận, đến lúc đó lại phải nhặt từng cái lên, phiền lắm. Hôm nay đến đây thôi. Sao ta có thể thực sự gϊếŧ ngươi được! Chúng ta dù gì cũng là anh em tốt mà."
Tô Triết đột nhiên cười "hahaha", lấy tẩu thuốc từ trong lòng ngực ra, chậm rãi đốt lên: "Đúng vậy, đều là anh em tốt, có gì từ từ nói."
Tô Mộ Vũ thở dài, lùi về sau mấy bước, ánh mắt vẫn mang theo mấy phần đề phòng.
"Nhưng nhiệm vụ lão gia đưa không hoàn thành được, quay về ta chỉ còn đường chết. Tên đã bắn ra không cách nào thu lại, đại gia trưởng lần này nhất định phải chết, Miên Long Kiếm ta cũng phải lấy cho được." Tô Xương Hà xoay người, "Chuẩn bị cho tốt đi, Tô Mộ Vũ."
Tô Triết nhìn Tô Xương Hà quay người rời đi, hút một hơi thuốc, trong giọng nói cũng đầy phiền muồn: "Cái tên nhóc Xương Hà này, thường hay nói nhảm, không có bao nhiêu lời đáng tin cả. Nhưng câu nói vừa rồi ta tin, nó sẽ không gϊếŧ con, các con là anh em tốt."
Tô Mộ Vũ nhìn Tô Triết, nhàn nhạt cười: "Triết thúc, con phát hiện lúc người nghiêm túc nói chuyện, tiếng phổ thông rất tốt."
Tô Triết nhướng mày: "Ồ? Phải không?"
Trên đường, một chiếc xe ngựa đang được chạy rất nhanh, Bạch Hạc Hoài ngồi trong xe ngựa, hoàn toàn không cảm giác ra chút xóc nảy nào, thậm chí âm thanh bên ngoài cũng không nghe thấy, nàng hiếu kỳ gõ tấm gỗ bên cạnh: "Chiếc xe ngựa này êm thật."
Đại gia trưởng ngồi ở trên giường, cười nói: "Đây là chiếc xe mà Ban tam gia làm ra, có thể cách âm."
"Vậy ở bên ngoài có người đến gϊếŧ chúng ta, chúng ta đâu có phát hiện ra?" Bạch Hạc Hoài tò mò hỏi.
"Hahaha, chiếc xe này tổng cộng có mười ba cơ quan, mỗi cơ quan đều hung hiểm, Ban tam gia đã nói, chỉ cần ông ấy không đích thân đến, cho dù có vài trăm cao thủ, cũng không phá được chiếc xe này." Đại gia trưởng uống một hớp trà, sâu kín nói.
"Vậy nếu như Ban tam gia đến thì sao?" Bạch Hạc Hoài lại hỏi.
Đại gia trưởng cười: "Mười ngày sau khi làm xong cỗ xe này, Ban tam gia đã chết rồi."
Bạch Hạc Hoài khẽ nheo mắt.
"Bệnh chết." Đại gia trưởng cố ý cường điệu mà trả lời.
Bạch Hạc Hoài nhẹ thở một hơi: "Vậy nếu ta trị khỏi cho đại gia trưởng, có phải cũng bệnh chết không?"
Đại gia trưởng cười vỗ vai Bạch Hạc Hoài: "Tất nhiên là không, ngươi là thần y mà. Huống chi, ta thật sự có thể trị khỏi sao?"
"Tuyết Lạc Nhất Chi Mai." Bạch Hạc Hoài nhếch miệng, "Ta chỉ có thể nói, đại gia trưởng có thể sống tiếp, còn về sống được bao lâu thì…"
"Cũng đủ rồi!" Đại gia trưởng buông cốc trà, nhắm mắt lại.