Thuần Dương Vạn Thọ Cung, chỉ trong giây lát, những tên sát thủ của Chu Ảnh đã rút đi toàn bộ, chỉ còn lại một mình Tô Mộ Vũ đứng ở trong viện, hắn nhẹ tay nâng mặt nạ của mình lên, nhẹ giọng nói: "Ra đây đi."
Cửa của đạo quán được nhẹ nhàng đẩy ra, Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc từ bên ngoài bước vào.
"Không hổ là Chấp Tán Quỷ vang danh thiên hạ, bọn ta tự tin rằng mình không phát ra một chút tiếng động nào, vậy mà ngươi lại phát giác ra bọn ta đã tới." Tạ Trường Trạch cười nói.
"Gió có thay đổi." Tô Mộ Vũ nhàn nhạt nói. Tạ Trường Trạch sững sờ, lập tức gật đầu: "Quả thật không tầm thường."
Tô Mộ Vũ khẽ ngẩng đầu: "Tử Ngoa Quỷ và Đao Diêm Là của Tạ gia, các ngươi không nên xuất hiện ở nơi này."
Tạ Trường Trạch đi về phía trước một bước: "Gia chủ bọn ta nghe nói đại gia trưởng bị thương, trong lòng lo lắng, muốn nhanh chóng đón đại gia trưởng về tổng đường trị thương."
Tô Mộ Vũ duỗi một ngón tay, vẽ ra một vạch thẳng trước mặt Tạ Trường Trạch: "Không được vượt qua vạch thẳng này. Đại gia trưởng không sao, tất cả đều ổn, mời về truyền lời lại cho Tạ gia chủ, đã phiền ngài lo lắng rồi. Bên cạnh đại gia trưởng có Chu Ảnh bảo vệ, không cần ngài nhọc lòng đâu."
Tạ Trường Trạch nhìn ra phía sau Tô Mộ Vũ, từ sau khi hắn bước vào đã bắt đầu dò thám khí tức của đạo quán, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ khí tức nào ngoại trừ Tô Mộ Vũ, hắn nhíu mày: "Đại gia trưởng có bình an hay không, xin cho phép Trường Trạch gặp ngài một lần để xác nhận lại. Nếu ta cứ về như vậy, thì không biết phải ăn nói làm sao."
Tô Mộ Vũ nhàn nhạt nói: "Ngươi không biết phải ăn nói làm sao thì liên quan gì đến ta?"
Con ngươi Tạ Trường Trạch rút lại, lạnh lùng: "Đại gia trưởng có thật sự bị thương không, ngươi thân là Khôi, cứ liên tục giấu giếm, ngươi có ý đồ gì mà không cho chúng ta vào để kịp thời chữa trị?"
"Là một lý do không tồi, nhưng nếu muốn thực hiện lý do này, thì chỉ có một khả năng." Giọng điệu của Tô Mộ Vũ thêm mấy phần sát ý.
Tạ Trường Trạch cũng bước về phía trước, bước qua vạch thẳng mà Tô Mộ Vũ đã vẽ ban nãy: "Gϊếŧ ngươi!"
"Không sai." Tô Mộ Vũ giơ hai tay áo, sát khí tăng lên.
"Nghe nói ngươi luyện được Thập Bát Kiếm Trận mà năm đó Tô gia chủ đời thứ nhất Tô Thập Bát sáng tạo, nghe danh đã lâu, ta rất muốn được xem thử!" Tạ Trường Trạch rút thanh nhuyễn đao bên hông, đâm vào phía ngực Tô Mộ Vũ.
"Kiếm trận của ta, không phải ai cũng có tư cách để xem!" Tô Mộ Vũ duỗi hai ngón tay kẹp thanh nhuyễn đao của Tạ Trường Trạch, hai ngón tay của hắn nhẹ búng, cả chuôi nhuyễn đao cũng run lên, Tạ Trường Trạch chỉ thấy bàn tay đau đớn vô cùng, binh khí hầu như sắp rời khỏi tay, hắn gấp gáp rút đao lùi lại, nhưng không còn kịp nữa, Tô Mộ Vũ đã dùng một tay nắm lấy yết hầu của Tạ Trường Trạch.
Trước khi Tô Mộ Vũ trở thành Khôi, đã được xưng là đệ tử mạnh nhất Tô gia thế hệ này, Tạ Trường Trạch tự thấy mình nổi bật trong số đệ tử của Tạ gia, nhưng cũng chưa từng nghĩ mình sẽ dùng sức một người thắng được Tô Mộ Vũ, vậy mà không ngờ hai người chỉ mới đấu một chiêu mà hắn đã thua rồi. Nhưng may mắn hắn không đến đây một mình.
Đao Diêm La Tạ Kim Khắc đã đứng sau Tô Mộ Vũ, thanh đại đao trong tay đã nhấc cao, bổ xuống đầu của Tô Mộ Vũ, một tay Tô Mộ Vũ ấn Tạ Trường Trạch xuống đất, sau đó nghiêng người, chỉ nghe một tiếng vang giòn, thanh đại đao của Tạ Kim Khắc chém vào chuôi của chiếc dù giấy, không cách nào tiến lại gần.
"Chuôi dù này có vấn đề." Tạ Kim Khắc hô lên.
"Tạ Trường Trạch rút chủy thủ bên hông, đâm vào l*иg ngực của Tô Mộ Vũ, Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng điểm mũi chân, lùi về sau ba bước, hắn chầm chậm nói: "Cho dù hai người các ngươi hợp lực, cũng không có tư cách xem kiếm trận của ta."
Tạ Trường Trạch đứng dậy lui về bên cạnh Tạ Kim Khắc: "Chuôi dù đó, chính là kiếm của hắn!"
"Để ta!" Tạ Kim Khắc giận dữ hét lên, thanh đao trong tay điên cuồng chém xuống, đao khí hung hãn, cả đạo quán cũng rung động theo, bức tượng Lữ Tổ bên trong đại điện lung lay như có thể đổ bất cứ lúc nào.
"Đao pháp Phong Vũ Luân của Tạ gia." Tô Mộ Vũ cầm chuôi dù giấy, chạm vào đao của Tạ Kim Khắc, hai người cùng lúc lùi về sau một bước.
"Ngươi nên hối hận vì lúc bắt đầu không dùng Thập Bát Kiếm Trận." Không biết từ khi nào mà Tạ Trường Trạch đã đứng sau lưng Tô Mộ Vũ, thanh nhuyễn đao của hắn chém về trước, quấn lấy chuôi dù giấy trong tay Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ muốn tránh, lại phát hiện lực đao hiện tại của Tạ Trường Trạch mạnh gấp mấy lần ban nãy, nhất thời không tránh được.
"Ngươi…" Tô Mộ Vũ trầm giọng.
"Đối mặt với Chấp Tán Quỷ, phải lưu lại hậu chiêu." Tạ Trường Trạch cười lạnh.
Tạ Kim Khắc đứng vững, cầm lấy đại đao vọt tới chém vào Tô Mộ Vũ.
"Ta có lời này, các ngươi quay về nói với Tạ lão gia." Tô Mộ Vũ bỗng nhiên vung tay lên, chuôi dù giấy mở ra, nhuyễn đao trong tay Tạ Trường Trạch chấn động gãy thành mười mấy mảnh vụn, Tô Mộ Vũ tiện tay ném về phía Tạ Kim Khắc, Tạ Kim Khắc vội vàng đổi công thành thủ, trường đao vung mạnh, đánh rớt những mảnh vụn kia xuống mặt đất. Tô Mộ Vũ xoay người, mũi nhọn của dù giấy đâm vào yết hầu của Tạ Trường Trạch.
"Lời gì?" Tạ Trường Trạch thấp giọng.
"Nếu kịp thời dừng tay, thì những chuyện trong khoảng thời gian này, đại gia trưởng có thể giả vờ như không biết." Tô Mộ Vũ thu dù giấy lại, "Các ngươi có thể đi rồi, nhớ mang cả câu này đi theo."
Tạ Trường Trạch khẽ thở một hơi: "Ngươi không gϊếŧ bọn ta à?"
"Đồng môn Ám Hà, chính là người nhà." Tô Mộ Vũ nhàn nhạt nói.
Tạ Trường Trạch khinh thường cười, nhìn Tạ Kim Khắc, lập tức rời khỏi đạo quán.
Tô Mộ Vũ tiếp tục xoay người, thu dù giấy lại, chỉnh sửa chiếc mặt nạ quỷ trên mặt, chờ vị khách tiếp theo.
"Xem ra hai tên Tạ gia đó đúng là phế vật, vậy mà không ép được Thập Bát Kiếm Trận của ngươi." Một giọng nói mang theo sự mỉa mai vang lên ở ngoài viện.
Tô Mộ Vũ thở dài, tiếng thở dài này của hắn thật sự bất đắc dĩ, bởi vì người mà bây giờ hắn không muốn gặp nhất chính là người trước mặt.
Ám Hà Tô gia, Tô Xương Hà.
"Người anh em, đã lâu không gặp." Tô Xương Hà từ ngoài viện bước vào.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: "Vào lúc này, người ta không muốn gặp nhất chính là ngươi."
"Lão gia bảo ta truyền lời cho ngươi." Tô Xương Hà vênh vang mà nói, "Ngươi là thủ lĩnh Chu Ảnh, nhưng ngươi càng là đệ tử Tô gia chúng ta."
"Ta là Khôi, quỷ trong đám người, ta thuộc về Ám Hà chứ không thuộc về một gia tộc nào." Tô Mộ Vũ bình tĩnh.
Tô Xương Hà nhếch miệng: "Ngươi đó, lúc nào cũng đứng đắn như vậy, một xíu tâm tư cũng không có. Lúc còn là người vô danh, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm luyện kiếm, làm một người vô danh chăm chỉ siêng năng. Lúc làm sát thủ, mỗi một nhiệm vụ đều được hoàn thành thoả đáng, không có một chút tì vết. Bây giờ làm Khôi, vẫn cẩn trọng như thế, đại gia trưởng của ngươi sắp chết rồi, ngươi còn muốn cùng ông ấy bồi táng hay sao?"
"Đại gia trưởng không có gì đáng ngại, những lời như thế này, ngươi đừng tùy tiện nói ra." Tô Mộ Vũ trầm giọng.
"Khỏi nói với ta mấy cái này." Tô Xương Hà không kiên nhẫn ngắt lời Tô Mộ Vũ, "Đại gia trưởng trúng Tuyết Lạc Nhất Chi Mai của Đường nhị lão gia, coi như đã chết một nửa rồi, nếu không cũng sẽ không đến tìm cái gì mà tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo. Ngươi gϊếŧ ông ấy, sau đó lấy Miên Long Kiếm, lão gia nhà chúng ta ngồi vào vị trí đại gia trưởng, ngươi có thể chọn tiếp tục làm Khôi của ngươi hoặc chọn quay về Tô gia, thậm chí có thể lấy lại tự do mà ngươi muốn nhất."
"Tự do?" Tô Mộ Vũ lẩm bẩm.