Chương 3: Vũ Thủy
Chỉ thấy cánh cửa của Dược trang chầm chậm mở ra, một cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ từ bên trong bước ra ngoài, cô gái dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú đẹp đẽ, làn da có hơi trắng bệt, giống như lâu ngày không thấy ánh mặt trời, trên mi tâm chấm chu sa, lộ ra dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp, nàng đi đến trước cửa, nhướng mày trừng mắt, lộ ra mấy phần ngang ngược: "Ai đó, gõ cửa lớn tiếng như vậy."
"Cô nương, cho hỏi lão tiên sinh nhà cô có ở trong phủ không?" Tô Xương Hà cười hỏi.
Cô gái sững sờ, cũng cười trả lời: "À à à, hoá ra là đến tìm Bạch lão gia nhà ta, lão gia đã ra ngoài hành y rồi. Hay là mọi người vào trong uống chén trà rồi đợi tiếp?"
"Không cần đâu, chúng tôi đợi ở đây được rồi." Tạ Trường Trạch trả lời.
"Được thôi, vậy ta ra ngoài giúp mọi người tìm Bạch lão gia trở về vậy." Cô gái bước ra ngoài, trên người nàng cõng theo một cái rương thuốc, như vốn dĩ nàng cần phải ra khỏi nhà, nàng đi ngang qua Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc, Tạ Kim Khắc trong vô ý muốn rút đao, nhưng lại bị Tạ Trường Trạch khẽ chặn lại.
Tô Xương Hà nhìn qua Tô Triết, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, chủy thủ lại xuất hiện trong bàn tay.
"Vậy làm phiền cô nương rồi." Tô Triết tay phải nắm chặt chuôi phật trượng, nhẹ nhàng vung ra, một cái vòng vàng bay ra ngoài, lướt qua gương mặt của cô gái, sau đó lại bay về trong tay Tô Triết, Tô Triết nhìn thoáng qua, phía trên có lưu lại một ít máu.
"Ông làm gì vậy!" Cô gái sờ lấy vết thương trên mặt, tức giận quát Tô Triết.
Tô Triết đem vòng vàng trong tay thu về, lấy bình thuốc từ trong ngực ra đưa cho cô gái: "Xin lỗi xin lỗi, ta trượt tay ấy mà, đây là Hương Ngưng Cao, cô nương bôi lên mặt, không đến nữa canh giờ là có thể hồi phục như trước."
"Đồ điên!" Cô gái nhìn bình thuốc trong tay, hùng hổ bỏ đi.
Tô Xương Hà thấy cô gái đã đi xa, quay đầu hỏi Tô Triết: "Triết thúc, người chắc chắn đây không phải là tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo à?"
"Tân Bách Thảo cũng đã gần năm mươi rồi, tiểu sư thúc của ông ấy sao lại là một tiểu cô nương được?" Tạ Kim Khắc cười lạnh.
"Hay là đeo mặt nạ da người?" Tạ Trường Trạch có chút hoài nghi.
"Không đâu." Tô Triết đưa tay lướt qua vòng vàng, "Trên đời này không có tấm mặt nạ da người nào có thể qua được mắt ta, cho dù có là Thiên Diện Quỷ của Mộ gia cũng không thể."
Tô Xương Hà cười nói: "Con phát hiện ra rồi, chỉ cần gặp cô gái nào xinh đẹp, tiếng phổ thông của Triết thúc lại vô cùng chuẩn."
Tô Triết nhếch miệng cười: "Nói bậy."
Bên ngoài một dặm, cô gái áo đỏ kia cân nhắc bình thuốc trong tay: "Hương Ngưng Cao? Bạch Hạc Hoài ta mà cần mấy thứ như này sao?" Nàng cười cười, sau đó tùy tiện vứt xuống đất rồi đạp qua mà đi.
Bên trong vùng hoang vu, một đạo quán rách nát.
Đạo quán tên là Thuần Dương Vạn Thọ Cung, cung phụng Lữ Tổ, người đứng đầu bát tiên, ngày xưa ở đây nhất định đã từng có một thời kỳ phồn hoa, bởi vì đạo quán được xây dựng rất lớn, tường viện xây cũng rất cao, nhưng vật đổi sao dời, hiện tại tường viện kia tuy cũng vẫn còn cao ngất, nhưng màu sơn trên tường đã sớm bay hết, xem ra hương hoả cũng đã dừng từ lâu.
Giờ phút này mặt trời đã lặn về tây, tia sáng của mặt trời hoàng hôn chiếu lên đạo quán, khiến cho ngôi đạo quán rách nát tan hoang này lộ ra vài phần tiên khí, cô gái mặc áo đỏ đang cõng rương thuốc chậm rãi xuất hiện trên con đường lên núi, nàng đi đến trước đạo quán, lớn tiếng nói: "Ta đến rồi!"
Cùng với tiếng hô to này của nàng, một trận gió thổi qua, một người mặc quần áo xanh hiện ra trước mắt nàng, trên mặt người này đeo một cái mặt nạ đầu trâu mặt ngựa, bên hông treo một thanh trường kiếm, chỗ chuôi kiếm khắc một chữ "Sửu". Người đó nhìn về phía cô gái áo đỏ, cau mày nói: "Sư phụ cô làm sao không tự mình đến?"
Cô gái áo đỏ phất phất tay, cười nói: "Sư phụ ta ông ấy đã sớm thành bụi rồi, ông đến không được, nếu muốn cũng là ngươi tự đi gặp ông ấy."
Người đeo mặt nạ một tay đè kiếm, sát khí quanh thân. Cô gái áo đỏ hầu như không để ý chút nào, chỉ ngáp một cái: "Vậy có xem bệnh hay không, không xem thì ta đi nhé?"
"Sửu Ngưu, cho cô ta vào đi." Một giọng nói thanh lãnh phát ra từ phía bên trong viện.
"Người này giọng nói êm tai, chỉ nghe thôi đã biết đẹp trai rồi!" Cô gái áo đỏ đi ngang qua người đeo mặt nạ, bước vào nội viện.
Nhưng trong viện không có ai đẹp trai chờ nàng, chỉ có một nam nhân tay cầm dù giấy, đeo mặt nạ quỷ đứng đó. Nhưng giọng nói của nàng lại còn vui vẻ hơn, tựa như nàng nhìn thấu gương mặt phía sau chiếc mặt nạ đó: "Quả nhiên là một người đẹp trai mà."
Người đeo mặt nạ quỷ nhìn cô gái, đánh giá hồi lâu mới chậm rãi nói: "Đi theo ta."
Cô gái áo đỏ nhíu mày: "Đáng tiếc là một người không thích nói chuyện." Nàng kéo rương thuốc trên lưng, đi vào bên trong với người đeo mặt nạ quỷ. Bên trong đạo quán không một bóng người, chỉ có một bức tượng Lữ Tổ vô cùng lớn, dính đầy bụi bặm, trước mặt án đài rỗng tuếch, những thứ như lư hương có giá trị đã bị trộm từ lâu. Ở đạo quán trống không như vậy, cô gái áo đỏ cảm giác như có vô số ánh mắt đang nhìn mình.
"Ta thấy hình như ngôi đạo quán này có ma." Cô gái áo đỏ lẩm bẩm.
Người đeo mặt nạ quỷ không để ý tới nàng, dẫn nàng vào trong điện, dạo quanh vài vòng rồi quay về căn phòng lúc nãy, hai người áo xanh cầm kiếm đứng ở hai bên, một người đeo mặt ngựa một người đeo mặt hổ, trên chuôi kiếm phân biệt khắc chữ "Ngọ" và "Dần". Hai người họ dường như rất kính trọng tên đeo mặt nạ quỷ, hắn bước đến thì lập tức khom người hành lễ rồi tránh đường, cô gái áo đỏ liền đi theo hắn vào bên trong.
Bên trong phòng tối đen như mực, chỉ thắp ba cây nến, một ông lão tóc trắng xoá đang nằm trên ghế trúc, ông nhìn có vẻ rất yếu, nhưng đôi mắt vẫn sắt bén như ưng, đôi mắt này dò xét nàng hồi lâu, ông lão chợt cười, ánh mắt trong phút chốc trở nên dịu dàng, giống như trưởng bối trong nhà đang nhìn cháu gái của mình, khoảnh khắc dịu dàng đó, nếp nhăn như đao khắc trên mặt ông cũng giãn ra.
"Ông ấy lợi hại hơn huynh, ông ấy không cần đeo mặt nạ mà tự ông ấy thay đổi gương mặt luôn." Cô gái áo đỏ nói với tên đeo mặt nạ quỷ.
Người đeo mặt nạ quỷ sững sờ, khẽ lắc đầu, nghiêng người đứng bên cạnh ông lão.
Ông lão ngồi dậy, nhìn cô gái áo đỏ, vẫn ôn hoà cười, giống như không để ý lời cô gái nói: "Đã lâu không gặp rồi, lần trước gặp ngươi, ngươi vẫn là một bé con chảy nước mũi tèm nhem."
Cô gái áo đỏ bĩu môi: "Lần trước gặp đại gia trưởng, đại gia trưởng vẫn là sát thần lúc nào cũng có thể rút đao đấy."
"Bây giờ vẫn thế mà, chỉ là tóc bạc đi thôi, tay ta vẫn còn linh hoạt lắm." Trong giọng điệu của ông lão xuất hiện chút tàn nhẫn.
"Vậy không nói nhiều nữa, bắt mạch trước đã, xem xem bây giờ đại gia trưởng còn có thể rút đao nổi không!" Cô gái áo đỏ bỏ rương thuốc trên lưng xuống, sau đó từ trong tay áo ném ra sợi dây đỏ, cuốn lấy cổ tay của ông lão, nàng duỗi tay nắm lấy sợi dây, nhắm mắt lại, một khắc sau nàng mở mắt thu dây về, đá mở nắp rương thuốc, vung tay lên, tất cả ngân châm đều được châm lên ngực ông lão.
Tất cả động tác được thực hiện như nước chảy mây trôi, người đeo mặt nạ quỷ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, cho đến khi số ngân châm kia bay ra, đột nhiên toả ra sát khí, nhưng thấy ông lão vẫn không nói gì, hắn cũng không nhúc nhích.
"Thu sát khí của huynh lại, nếu như huynh doạ ta sợ, tay ta sẽ bị run, đại gia trưởng của huynh chết là chắc." Cô gái áo đỏ trong giọng nói mang theo sự uy hϊếp.
"Xin lỗi." Người mang mặt nạ quỷ khẽ cúi đầu.
"Ngươi cũng có lịch sự phết." Cô gái áo đỏ nhếch miệng, sau đó đi đến bên cạnh ông lão, vung tay áo, mười mấy cái ngân châm kia bay về trong tay nàng, cô gái cúi đầu xem xét, hơi nhíu mày, sau đó hít hà rồi quăng mấy cây ngân châm kia đi.
Ông lão cười: "Máu của ta có phải có một mùi hương mai nhàn nhạt không?"
"Tuyết Lạc Nhất Chi Mai, đại gia trưởng, sao người vẫn chưa chết?" Trong giọng nói của cô gái mang theo vài phần kinh ngạc.
"Sao người vẫn chưa chết?" Là một câu nghi vấn, ông trả lời: "Dù sao cũng có võ công mấy chục năm trên người, miễn cưỡng có thể chống đỡ."
"Tuyết Lạc Nhất Chi Mai, là kỳ độc độc môn của Đường môn Đường nhị lão gia, được xưng đệ nhất Đường môn, đệ nhị thiên hạ, uy lực tương đương với Kính Hoa Nguyệt của Ôn gia gia chủ, nghe nói trừ Đường nhị lão gia ra không ai có thể giải được, Đường nhị lão gia đâu?" Cô gái áo đỏ hỏi.
"Bị ta gϊếŧ rồi." Ông lão hơi hợt nói, "Nhiệm vụ của ta là gϊếŧ hắn, chỉ là trước khi gϊếŧ hắn, hắn đã hạ độc này cho ta."
"Ồ?" Cô gái áo đỏ khẽ nhíu mày, "Đại gia trưởng của Ám Hà cũng nhận nhiệm vụ gϊếŧ người?"
"Xin hỏi cô nương, có thể trị không?" Người đeo mặt nạ quỷ đột nhiên mở miệng hỏi, ngắt lời dò hỏi của cô gái.
"Danh ngôn của Dược Vương Cốc chúng ta chính là, chỉ cần chưa chết, đều có thể trị khỏi!" Cô gái áo đỏ vuốt cằm, đang bắt chước dáng vẻ của thầy thuốc nào đó, "Nhưng mà Tuyết Lạc Nhất Chi Mai, đúng là một vấn đề khó. Có điều không phải không có cách, chỉ cần…"
"Chỉ cần cái gì?" Người đeo mặt nạ quỷ hỏi.
Cô gái áo đỏ đạp một chân lên rương thuốc, khí thế mà nói: "Chỉ cần đủ tiền là được!"
Người đeo mặt nạ quỷ sững sờ giây lát, sau cùng mới trả lời: "Chắc chắn đủ."
"Như vậy thì được, có thể trị." Cô gái áo đỏ đắc ý cười.
Người đeo mặt nạ quỷ nhìn thoáng qua ông lão, lại nhìn qua cô gái áo đỏ, cuối cùng vẫn do dự mà hỏi: "Không cần để sư phụ cô nương đến xem một chút sao?"
Cô gái áo đỏ thu lại gương mặt tươi cười, gãi đầu: "Sư phụ ta sớm đã nhập thổ vi an, lẽ nào huynh còn muốn moi ông ấy từ dưới đất lên?"
Người đeo mặt nạ quỷ giật mình: "Tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo đã chết rồi?"
"Hahaha, Mộ Vũ, ngươi sai rồi." Ông lão cười, "Vị này chính là tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo, sư muội của Dược Vương đời trước, là đệ tử của cốc chủ Lý Vũ Trân của Dược Vương Cốc."
"Bạch Hạc Hoài tham kiến Ám Hà đại gia trưởng, tham kiến…" Cô gái áo đỏ khom mình hành lễ, ngẩng đầu nhìn người đeo mặt nạ quỷ, "Tham kiến Ám Hà - Khôi đại nhân?"