Chương 20: Kinh Trập (4)

Tạ Phồn Hoa bị một kiếm kia đánh văng ra mười trượng, hai thanh đao chống đất mới dừng được thế lùi, sau đó đứng dậy muốn nói chuyện, kết quả phun một ngụm máu tươi, hắn cười khổ: "Không hổ là đại gia trưởng."

"Cút!" Giọng nói phẫn nộ từ trong xe ngựa truyền đến.

"Chúng ta đi!" Tạ Phồn Hoa phất tay, không ai do dự, tất cả đều rời khỏi.

Sửu Ngưu lập tức quay đầu, vén rèm che: "Đại gia trưởng…"

"Đại gia trưởng không việc gì!" Bạch Hạc Hoài giữ chặt rèm che, "Sửu Ngưu, người tìm bốn người khiêng xe ngựa vào trong viện!"

Sửu Ngưu ngây người sau đó gật đầu: "Được!"

Bạch Hạc Hoài thở nhẹ một hơi, sau đó xoay đầu nhìn đại gia trưởng. Lúc này Miên Long Kiếm đã về vỏ, con rồng trên chuôi kiếm đã nhắm mắt lại, sắc mặt đại gia trưởng trắng bệch, môi khẽ run: "Tạ Phồn Hoa không thể có Dẫn Hồn Hương, là người của Mộ gia cho hắn."

Bạch Hạc Hoài sững sờ, nàng nhớ đại gia trưởng đã từng nói bản thân vốn dĩ xuất thân Mộ gia, lại không ngờ trận vây sát này lại ẩn chứa bóng lưng của Mộ gia, ngân châm trong tay nàng nhấc lên, đâm vào mi tâm của đại gia trưởng: "Dẫn Hồn Hương không phải là độc khó giải, đại gia trưởng không cần dùng nội lực!"

Đại gia trưởng thở dài, sau đó duỗi tay, một đạo tử khí từ ngón tay ông chảy ra, một mùi hương quái dị tản ra khắp cỗ xe.

Bạch Hạc Hoài lập tức lấy một bình đan dược từ trong lòng, bản thân uống một viên, cũng ném một viên vào miệng đại gia trưởng, nàng kinh ngạc nói: "Nội lực của đại gia trưởng mạnh mẽ đến vậy, có thể ép độc tố của Dẫn Hồn Hương ra ngoài."

"Ta xuất thân Mộ gia, quen thuộc với Dẫn Hồn Hương, ép nó ra không khó, nhưng nội trong mười hai canh giờ, ta không thể vận công. Đây có lẽ là mục đích của Mộ gia." Sắc mặt đại gia trưởng hoà hoãn một chút, dựa vào ghế tựa.

Bên ngoài xe ngựa, Sửu Ngưu nhìn quanh bốn phía, xác nhận sát thủ đều rời đi mới bước đến cổng viện, gõ mạnh ba cái, lại gõ nhẹ ba cái, cuối cùng mạnh mẽ đạp một cước, cửa lớn mới từ từ mở ra, một ông lão lưng gù mặt mũi đầy nếp nhăn đứng ở đó, nhìn Sửu Ngưu, trầm giọng hỏi: "Chìa khoá?"

Miên Long Kiếm từ xe ngựa bay ra, cắm vào cửa lớn.

Ông lão lưng gù khẽ kinh hãi, lùi về sau một bước: "Vào. Lúc bước vào cửa. Không nói."

"Được!" Sửu Ngưu gật đầu, sau đó vung tay, bốn người Chu Ảnh nâng xe ngựa lên, chậm rãi bước vào bên trong viện.

Ông lão lưng gù thả người nhảy lên, lấy Miên Long Kiếm từ trên cửa lớn xuống, cung kính nhấc lên.

"A La, ngươi ở đây bao nhiêu năm rồi?" Giọng nói của đại gia trưởng từ trong xe ngựa truyền đến.

Ông lão lưng gù cúi đầu, giọng nói kích động: "Đã ba mươi năm rồi. Không ngờ đời này còn có thể đợi được đại gia trưởng đích thân đến, không còn gì hối tiếc."

"Ngươi đáng ra nên ở đây dưỡng già, lần này ta đến, lại gây phiền phức cho ngươi." Đại gia trưởng duỗi tay ra, nhận kiếm về trên xe ngựa, "Xin lỗi."

"Người như chúng ta, làm gì có tư cách nói đến dưỡng già chứ?" Ông lão lưng gù lùi về sau một bước, tránh đường.

"Im lặng!" Sửu Ngưu thấp giọng, tất cả mọi người không ai nói nữa, đến bốn người Chu Ảnh đều dùng công pháp thần kỳ, làm cho bước chân của họ nhẹ nhàng không tiếng động. Đến khi họ khiêng xe ngựa qua khỏi ngôi viện cực lớn, đến trước phủ chính, ông lão lưng gù mới chậm rãi nói: "Có thể nói chuyện rồi."

Mọi người đều thở dài, lưng của người nào cũng đẫm mồ hôi, lúc này họ nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy chim sẻ vỗ cánh bay qua, bởi vì đập cánh phát ra tiếng vang, liền có một đống mũi tên từ nơi nào đó bắn ra, xuyên qua thân chim sẻ.

"Đây là Vô Thanh Chi Trận." Sửu Ngưu trầm giọng nói.

"Đúng vậy. Đây là Vô Thanh Chi Trận." Đại gia trưởng từ trên xe ngựa bước xuống, Bạch Hạc Hoài cõng rương thuốc đứng cạnh ông, thần sắc tò mò đánh giá ngôi viện.

"Đại gia trưởng!" Mọi người đều cúi đầu.

Ông lão lưng gù bước lên trước: "Đại gia trưởng, ta đưa người về phòng nghỉ ngơi trước."

Đại gia trưởng gật đầu, chậm rãi bước về phía trước, những người còn lại ngoại trừ Bạch Hạc Hoài đều đứng tại chỗ, không có theo cùng.

"Vị cô nương này…" Ông lão lưng gù vừa đi vừa nhìn Bạch Hạc Hoài.

"Ta tên Bạch Hạc Hoài." Bạch Hạc Hoài trả lời, "Nếu năm mươi năm trước ông gặp được ta, ta có thể trị khỏi lưng gù của ông."

"Vị cô nương này là thần y của Dược Vương Cốc." Đại gia trưởng cười, "Lời con bé nói không phải khoác lác đâu."

"Thật sự không khoác lác, lưng gù của ồn không phải bẩm sinh, là do sau này bị người ta hạ độc, xương bị độc làm mềm đi, mới biến thành như vậy. Nếu kịp thời lấy độc ra, phối hợp một chút công pháp chỉnh xương, sẽ không đến nổi, đáng tiếc thời gian qua lâu quá rồi." Bạch Hạc Hoài lắc đầu nói.

Ánh mắt ông lão lưng gù sáng lên, sau đó cúi đầu: "Đa tạ thần y, lão cũng đã quen rồi."

"Cũng không phải không thể trị, chỉ là… chi phí ấy mà, phải cao hơn xíu." Bạch Hạc Hoài chà xát hai tay.

"Cao bao nhiêu?" Đại gia trưởng hỏi.

"Tặng ngôi nhà này cho ta." Bạch Hạc Hoài cười hi hi nói.

Ông lão lưng gù híp mắt, giọng nói trở nên âm lãnh: "Thần y nói đùa rồi."

"Hahahaha." Đại gia trưởng đột nhiên bật cười, "Thần y đúng thật là người tham lam."

"Cho nên ta mới rời Dược Vương Cốc đấy." Bạch Hạc Hoài không nhắc đến việc trị thương cho ông lão lưng gù nữa, mà chỉ huýt sáo.

Trong lúc nói chuyện, ông lão lưng gù đã dẫn họ đến một căn phòng: "Nếu có vấn đề gì, thần y thả con chim gỗ trên cửa ra, ta sẽ đến với tốc độ nhanh nhất."

"Chim gỗ?" Bạch Hạc Hoài ngẩng đầu, nhìn thấy một con chim gỗ màu vàng đứng trên cửa, phía trên treo một sợi dây thừng.

"Kéo dây thừng, ta sẽ xuất hiện." Ông lão lưng gù lùi về sau, không thấy đâu nữa.

Nhìn thấy ông lão lưng gù rời khỏi, khí lực toàn thân của đại gia trưởng đều giảm xuống, ông nặng nề cắm Miên Long Kiếm xuống đất, mau chóng về giường, trực tiếp ngã xuống.

"Đúng là một lão đầu quật cường." Bạch Hạc Hoài nhẹ thở dài, đi đến dìu ông ấy, bắt mạch.

Đại gia trưởng khó khăn nói: "Ta vẫn chưa ngất xỉu, thần y không cần vội chế nhạo ta như vậy

"Ta chỉ là nghĩ, lão tiên sinh lúc nãy, cũng trung thành với đại gia trưởng ngài, sao trước mặt ông ấy mà ngài cũng phải duy trì dáng vẻ không có gì?" Bạch Hạc Hoài lắc đầu hỏi.

"Nếu như ngươi nhìn thấy dáng vẻ ông ta gϊếŧ người, thì ngươi sẽ hiểu." Đại gia trưởng cười lạnh, "Đúng là ta tín nhiệm hắn, nhưng dù sao, chúng ta cũng có khoảng thời gian ba mươi năm chưa gặp rồi."