Chương 16 - Ma nhập (hạ) Ngoài cửa ngày xuân phơi phới, hoa nở đầy trời, dương liễu che rợp bóng mát. Trước tầm mắt là mái ngói xanh cong vυ"t, hành lang lát đá hoa, ao nhỏ kế bên hòn non bộ, đình nghỉ chân thấp thoáng, khí thế Bùi phủ không gì sánh bằng. Cước bộ Diệp Kết Mạn đi lại cũng không nhanh, lúc đi ngang hành lang thì tầm mắt bị ánh mặt trời làm nàng phản xạ tự nhiên híp mắt lại, tựa hồ có chút không thích ứng mà nghiêng đầu đi. Thư nhi đi phía sau lo âu nhìn Diệp Kết Mạn, nhìn thấy sắc mặt của đối phương tái nhợt, môi không có chút máu, nàng muốn nói điều gì, nhưng vẫn trù trừ nuốt trở vào. Chẳng biết tại sao, nàng nghĩ thời khắc này chắc là Thiếu phu nhân sẽ không nghe lời nàng khuyên mà đi về phòng nghỉ ngơi. Huống hồ gì mới vừa rồi đối phương lại thể hiện rõ sự kiên quyết đến như vậy. Theo sau Diệp Kết Mạn hướng về phía Bùi phủ, nghi hoặc từ đáy lòng nàng không thuyên giảm, nhưng chỉ thức thời trầm mặc theo sau lưng. Làm nha hoàn ở Bùi phủ thời gian dài như vậy, từ lâu Thư nhi đã rõ ràng cái gì nên hỏi, cái gì không nên. Mặc dù Thiếu phu nhân thoạt nhìn là người ôn hòa, nhưng hoàn cảnh lại tương đối đặc biệt, bản thân nàng chỉ là người hầu kẻ hạ, phục vụ tốt là được, không cần nghĩ nhiều.
An nhi đi một bên lại không có được tâm tư giống như Thư nhi. Nàng đi theo phía sau Diệp Kết Mạn, thấy đầu nàng cũng không chuyển hướng, cứ đi một mạch về phía trước, nhịn không được hỏi: "Thiếu phu nhân muốn đi đâu vậy?".
Diệp Kết Mạn đi phía trước, cước bộ cũng không hề dừng lại, cũng không có lên tiếng trả lời, thoạt nhìn giống như đang nhàn nhã đi dạo.
An nhi suy nghĩ một chút, lại nói: "Cũng phải, Thiếu phu nhân còn chưa có đi hết Bùi phủ, nghe nói hoa viên bên kia hoa nở rộ mấy ngày nay, không bằng đi tới đó dạo một chút?".
Diệp Kết Mạn trầm mặc một lát, vẫn chưa trả lời câu hỏi của An nhi, mà là đi tới bên cạnh một đình viện, lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn cây mẫu đơn bên cạnh, tùy ý mở miệng: "Thư nhi, An nhi, các ngươi ở Bùi phủ bao lâu rồi?".
"Một năm trước nô tỳ mới vào làm ở đây.". An nhi tiếp lời, sau đó nhìn hướng Thư nhi, "Thư tỷ tỷ thì đã rất lâu rồi.".
"Rất lâu rồi sao?". Diệp Kết Mạn nhẹ giọng hỏi.
Thư nhi hơi trù trừ, sau đó lập tức gật đầu: "Vâng, năm mười một tuổi nô tỳ liền đến Bùi phủ, hôm nay tính ra đã được bảy năm.".
"Bảy năm sao... cũng khá lâu nhỉ.". Diệp Kết Mạn rũ mắt, ánh mắt nhìn không rõ, "Người Thư nhi hầu hạ trước ta là người nào?".
Thư nhi mím môi: "Khởi bẩm Thiếu phu nhân, ngay từ đầu nô tỳ ở chỗ Phu nhân, sau đó thì thân thể Thiếu gia không khỏe nên đã bị Phu nhân phái tới hầu hạ Thiếu gia.".
Tiếng Thư nhi vừa dứt liền nhìn thấy Thiếu phu nhân ngẩng đầu lên, tầm nhìn rơi vào trên người mình, trong mắt lại có chút thâm trầm. Trong lòng nàng hơi kinh hãi, lập tức lại thấy Thiếu phu nhân dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Thì ra là thế, bảy năm cũng không ngắn. Cảm tình của Thư nhi và Bùi phủ hẳn là rất sâu đậm...".
Nghe được Diệp Kết Mạn nói, tuy ngữ khí rất bình thường nhưng không hiểu sao Thư nhi lại cảm thấy có chút áp lực. Nàng cực nhanh cau mày, gật đầu bình tĩnh trả lời: "Vâng, thân là nha hoàn của Bùi phủ, Thư nhi tự thẹn đã nhận rất nhiều ân huệ của Bùi phủ, có cảm tình sâu nặng là phải.".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn nhẹ giọng cười cười, tiếng nói rơi vào tai Thư nhi, mang theo ý vị thâm trường không thể giải thích: "Theo lẽ, ngươi cũng là nha hoàn có thâm niên của Bùi phủ, bị phái tới hầu hạ một Thiếu phu nhân hữu danh vô thực như ta đây thực sự là ủy khuất ngươi.".
"Thiếu phu nhân... quá lời rồi.".
An nhi đứng một bên thoáng nhìn thần sắc trên mặt Thư tỷ tỷ cừng đờ, nhất thời có chút không ngờ. Bất quá không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Thiếu phu nhân đã xoay lại, ôn nhu nướng nàng cười cười: "An nhi, mấy ngày nay trong thành Tô Châu có chuyện gì náo nhiệt không?".
An nhi nghi ngờ thu hồi tầm mắt từ trên người Thư tỷ tỷ về, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Gần đây a... chuyện ồn ào nhất thành Tô Châu chắc là chuyện Thiên kim tiểu thư Kỷ gia qua đời. Nghe nói người của Kỷ gia vì thế mà vô cùng thương tậm, hôm nay quan phủ cũng bận rộn đến náo loạn.".
Chân mày Thư nhi cau lại, lập tức nhìn về phía An nhi, đáy mắt dường như có một tia cảnh cáo. Biểu cảm chỉ vừa lóe lên rồi biến mất, không đợi Diệp Kết Mạn nhìn thấy, ánh mắt Thư nhi đã khôi phục như thường.
"Là nữ nhân chết đuối trên con sông ngay ngày ta xuất giá, đúng không?".
"Đúng vậy, nhắc tới cũng trùng hợp thật. Bất quá chuyện này có chút cổ quái, tất cả mọi người đều đang suy đoán. Dù sao thì thân phận của thiên kim Kỷ gia đặc biệt, vì thế mà quan phủ cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán.". An nhi gật đầu trả lời, dường như nhớ ra cái gì đó, đơn thuần nói: "Nhắc mới nhớ, ngày hôm qua Đại thiếu gia của Kỷ gia cũng đang ở trong phủ, cách đây hình như không xa.".
"Thật không?". Diệp Kết Mạn giương giương khóe môi, tầm nhìn hướng về phía xa xa, một lần nữa nhấc chân đi về phía trước, ngữ khí nhẹ nhàng giống như đang nỉ non: "Nói không chừng chút nữa đi dạo sẽ gặp phải cũng nên.".
Ba người lại tiếp tục đi dạo, đến trước một hành lang. Ngay chỗ cua quẹo bỗng nhiên đi ra mấy người, hình như là dáng dấp của nam nhân. Bất quá chỉ chốc lát liền đến gần. Đáy mắt Diệp Kết Mạn hiện lên một tia sáng, bên tai đã vang lên thanh âm kinh ngạc của An nhi: "À, là Đại thiếu gia và Tam thiếu gia.".
Quả nhiên đúng như vậy, lời An nhi vừa rơi xuống, mấy người kia tựa hồ cũng chú ý tới Diệp Kết Mạn, hơi dừng cước bộ, lập tức đi tới chỗ nàng. Khi đi tới trước người, Bùi Nghiêu Duẫn và Bùi Nghiêu Viễn nhận ra Diệp Kết Mạn, trên mặt đều có thần sắc kinh ngạc.
"Là muội?".
Sắc mặt Diệp Kết Mạn lễ phép nhưng thường: "Đại ca, Tam ca.".
Hai vị thiếu gia của Bùi phủ đĩnh đạc đứng đó, một người mặc áo bào trắng thêu hoa văn ánh vàng nhìn phía Bùi Nghiêu Duẫn, lên tiếng hỏi: "Duẫn huynh, vị này chính là...?".
"Vị này chính là phu nhân của Tứ đệ ta, vừa cưới vào nhà không bao lâu". Mở miệng là Bùi Nghiêu Duẫn, sắc mặt của hắn có chút xấu hổ, cũng không gọi đích danh Diệp Kết Mạn, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp giới thiệu theo lệ, "Vị này chính là Đại thiếu gia của Kỷ gia.".
Diệp Kết Mạn ôn hòa gật đầu: "Chào Kỷ thiếu gia.".
Bên này, Kỷ Xuyên gật đầu đáp lễ, nhìn thần sắc trong mắt đối phương có chút kỳ quái, đương nhiên hắn cũng đã nghe nói qua hôn sự ly kỳ ở Bùi gia, nữ tử trước mặt hắn lúc này chính là người trong cuộc. Bất quá hắn cũng lịch sự cho nên không nói toạc ra, bộ dạng chuyện gì cũng không biết, âm thầm quan sát Diệp Kết Mạn, khách khí nói: "Chào Thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân cũng tới đi dạo?".
"Vâng, ở trong phòng riết cũng buồn chán, tùy tiện ra ngoài dạo một chút, không nghĩ tới trùng hợp gặp được Kỷ thiếu gia.". Diệp Kết Mạn ôn nhu trả lời, nàng cúi đầu, che thần sắc trong mắt.
"Nghe nói tối hôm qua ngươi rơi xuống nước, sắc mặt kém như vậy sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?". Nói chuyện là Bùi Nghiêu Viễn. Về chuyện Diệp Kết Mạn rơi xuống nước, hắn cũng có nghe thấy, nhưng mà sáng sớm đã bị mẹ phân phó đến gặp thiếu gia của Kỷ gia, không có thời gian hỏi lại tình huống, không ngờ tới chỗ này lại trùng hợp gặp được Diệp Kết Mạn, lập tức hỏi thăm.
Diệp Kết Mạn cười lắc đầu: "Không có gì đáng ngại, ngủ một giấc cũng đã khá hơn rất nhiều. Hôm nay khí trời tốt, Kết Mạn không kiềm nén được muốn ra ngoài hít thở. Đa tạ Tam ca quan tâm.".
Bùi Nghiêu Duẫn ngược lại cũng không biết chuyện, nghe được chuyện Diệp Kết Mạn ngã xuống hồ, hắn kinh ngạc nhìn phía Thư nhi: "Ngã xuống nước? Chuyện gì xảy ra?".
Phía sau, Thư nhi cung kính nói: "Khởi bẩm Đại thiếu gia, tối hôm qua lúc nô tỳ đi cùng Thiếu phu nhân mang gia quy nộp cho dì Châu, đi ngang qua hồ nước không cẩn thận phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Là nô tỳ không cẩn thận chiếu cố Thiếu phu nhân.".
"Không liên quan đến Thư như." .Diệp Kết Mạn nhìn liếc Thư nhi đang cúi đầu, thản nhiên nói: "Kỳ thực, rốt cuộc chuyện gì xảy ra đến bây giờ ta cũng không rõ lắm, lúc đó trời tối đen, chỉ cảm thấy phía sau bị vật gì đánh trúng, sau đó thì ngã xuống hồ. Cũng là do ta không cẩn thận. Đại ca, Tam ca chớ nên lo lắng.".
"Aiz.". Một tiếng thở dài hạ xuống, Bùi Nghiêu Duẫn và Bùi Nghiêu Viễn hướng mắt về phía Kỷ Xuyên, lúc này mới ý thức được thiên kim Kỷ gia ngày hôm trước cũng là đồng dạng chết đuối, lập tức vội vã dừng lại, không nói chuyện này nữa. Nhưng mà đối với Kỷ Xuyên, lúc này hắn dùng con mắt sắc bén nhìn phía Diệp Kết Mạn rồi an ủi: "Thiếu phu nhân nghìn vạn lần phải cẩn thận mới được, loại sự tình này qua loa không xong. Muội muội ta... chắc cũng cùng trang lứa với Thiếu phu nhân, nào ngờ thế sự vô thường... haiz.".
"Kỷ thiếu gia nén bi thương.". Tuy lời Diệp Kết Mạn nói như vậy, nhưng ánh mắt lại có chút sâu hút, chậm rãi nói tiếp: "Ta tin tưởng sự tình sẽ được phơi bày. Không biết hôm qua quan phủ có tra ra đầu mối gì chưa?".
"Nào có đầu mối gì, Tây Vũ thật đáng thương, cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện này. Nếu như có thể, về báo mộng cho Đại ca cũng được a. Chí ít cũng để ta biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.". Đang nói chuyện, thần sắc bi thương trên mặt Kỷ Xuyên hiện rõ.
Đáy mắt Diệp Kết Mạn lại cực nhanh hiện lên một tia châm chọc, giọng nói lại càng thêm nhu hòa hơn: "Kỷ tiểu thư ở trên trời có linh thiên, đêm nay liền báo mộng cho Kỷ thiếu gia.". Dừng một chút, "Nghĩ đến Kỷ lão gia và Kỷ phu nhân người đầu bạc tiễn người đầu xanh, hẳn là rất đau đớn.".
"Đúng vậy, hiện tại người trên kẻ dưới ở Kỷ gia ai cũng bi thương, chuẩn bị tang sự. Lần này ta tới Bùi phủ, cũng là mời Bùi bá bá bớt thời giờ đi qua một chuyến.". Kỷ Xuyên tiếc rẻ lắc đầu, "Không ai ngờ Tây Vũ lại xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa bị chuyện này đả kích, hiện tại thân thể của phụ thân cũng ngày càng sa sút, cha mẹ nào thấy con gái mình chết mà không đau buồn. Thật hy vọng quan phủ có thể nhanh chóng tìm ra manh mối, như vậy cũng có thể an ủi vong hồn Tây Vũ.".
"Ta hiểu tấm lòng của Kỷ thiếu gia.". Diệp Kết Mạn ôn nhu an ủi, nhanh chóng đổi chủ đề, đột nhiên nói: "Cảm giác rơi xuống nước tối hôm qua ta cũng cảm nhận được, đúng là không dễ chịu chút nào. Nói vậy thời điểm Kỷ tiểu thư chết nhất định lòng tràn đầy oán hận, hận không thể bầm thây vạn đoạn kẻ đã hãm hại nàng. Kỷ thiếu gia không cần khổ sở, ta tin tưởng Kỷ tiểu thư có thành ma cũng nhất định sẽ không bỏ qua kẻ thù.".
Nghe được nữ tử trước mắt dùng giọng ôn nhu nói ra những lời có chút kỳ quái này, Kỷ Xuyên không ngờ tới, bi thương trên mặt nhất thời cứng đờ, chỉ chốc lát mới lúng túng cười cười: "Chuyện này... Quan phủ còn chưa có kết luận, cũng không biết là nhảy sông tự sát hay là bị kẻ gian hãm hại.".
Bùi Nghiêu Duẫn đứng bên cạnh nghe vậy nhíu nhíu mày, âm thầm liếc mắt Diệp Kết Mạn, thấp giọng nói: "Chớ nói lung tung.".
Diệp Kết Mạn lại làm như không nhìn thấy, cười đến càng ôn nhu hơn, nàng nhìn Kỷ Xuyên nhẹ giọng nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy với tính tình của Kỷ tiểu thư, cũng sẽ không luẩn quẩn trong lòng, sau đó chạy đến thành Tây làm chuyện ngốc nghếch. Nếu có đắc tội người nào, Kỷ thiếu gia lưu ý thì tốt, Kết Mạn cũng không có ác ý gì, chỉ là trong lòng cảm thấy đáng tiếc mà thôi.".
Kỷ Xuyên khoát tay áo: "Không có gì, Thiếu phu nhân nói cũng có đạo lý.". Dừng một chút, làm như ý thức được chuyện gì, trên mặt hắn lộ ra nghi hoặc, "Nhưng mà... nghe ý tứ của Thiếu phu nhân, lẽ nào cũng quen biết Tây Vũ sao?".
Đang lúc ánh mắt mọi người đều kinh ngạc, Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, miệng nói: "Không dối gạt Kỷ thiếu gia, ta cùng với Kỷ tiểu thư, đích thật là từng có duyên vài lần. Mặc dù giao tình không tính là sâu nặng, nhưng trong lòng hiện tại cũng rất thương tâm. Lần này đã có duyên gặp phải Kỷ thiếu gia, cả gan nhắc tới, chẳng biết có thể đáp ứng Kết Mạn một việc được không?".
"Thiếu phu nhân cứ nói đừng ngại."
Diệp Kết Mạn nhìn thẳng hướng Kỷ Xuyên, trong ánh mắt hiện lên tia sáng, giữa chân mày nhíu lại, trên người bất tri bất giác nhuộm vài phần nhu nhược, đau thương: "Ta muốn thắp một nén nhang cho Kỷ tiểu thư.".