Ban đêm tôi ngủ mơ thấy Mẹ Đen không nói một lời nào, chỉ tức giận trừng mắt nhìn đại diện của núi Thiết Sát.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tượng điêu khắc Mẹ Đen ở một bên Hương đường đã bị vỡ làm đôi.
Tôi gọi cho sư bá để kể cho ông ấy nghe sự tình ở làng Nhâm Trang.
Sư bá ở đầu dây bên kia quát lớn:
“Không phải lúc rời đi ta đã nói với con không được dính dáng đến chỗ đó rồi hay sao?”
“Ta nói cho con biết, con muốn chết cũng đừng kéo theo ông đây!”
Tôi cười gượng gạo, nói:
“Sư bá, không phải tổ tiên chúng ta luôn nói, cứu một mạng người…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, sư bá lại mắng tiếp:
“Cứu người? Con có bản lĩnh đó không cơ chứ!”
“Ta nói cho con biết, tượng thần nứt vỡ chính là lật đổ lễ đường, về sau con đừng mơ đến việc ra tay hành sự.”
“Đó là do Mẹ Đen đã ngăn chặn tai họa thay cho con, nếu không con đã chết từ lâu rồi.”
Tuy nhiên, sư bá không hoàn toàn dứt khoát mà vẫn để lại một câu:
“Con đừng tới đó nữa! Ta đi tìm ông Lục, rồi chúng ta cùng nhau đến đó…”
Ông Lục chính là Đường chủ Ngô Lục Chỉ của các thầy đồng vùng Đông Bắc, những thầy đồng chính tông khắp thiên hạ này đều nằm dưới tay Ngô Lục Chỉ.
Khi ông Lục nhìn thấy tôi, việc đầu tiên ông ấy làm là tát tôi một cái thật đau.
Một âm dương sư có thể làm đến mức lật đổ lễ đường, chẳng trách một Đường chủ như ông ấy sao không tức giận cho được.
Hôm đó chúng tôi ăn tối xong, ngày hôm sau ông Lục bắt đầu giúp tôi sửa chữa lễ đường.
Mối quan hệ giữa ông nội tôi và Ngô Lục Chỉ rất tốt.
Nghe nói nếu như lúc đầu không có sự giúp đỡ của ông nội tôi, có thể Ngô Lục Chỉ đã đổi tên thành Ngô Đoạn Đầu hoặc đại loại như vậy.
Vì vậy, ông Lục không coi tôi như người ngoài mà trực tiếp dẫn trợ thủ của mình đến giúp tôi lập lại lễ đường.
Sau ba ngày vất vả, cuối cùng ông Lục cũng giải quyết xong sự việc bên này.
Ông ấy nghiêm mặt nói với tôi:
“Nhãi con, ta nói cho cháu biết, cháu đừng tưởng nội tình của chuyện này đơn giản như thế.”
“Ông đây sống hơn nửa đời người mới gặp hung thần một lần, cháu nói xem chuyện này có đơn giản không?”
Tôi gật gật đầu, sau đó kể lại chính xác cho ông Lục những gì tộc trưởng đã nói.
Ông Lục chỉ cười nhạt:
“Hừ! Chỉ bằng tám đứa nhóc mà cũng đòi gọi hung thần tới ư? Ông ta chỉ bắt nạt sức lực của cháu kém nên mới lừa cháu làm kẻ chết thay mà thôi.”