Sư bá giữ lấy tôi, thì thầm:
“Con có biết vì sao Đường chủ đương thời lại tên là Ngô Lục Chỉ không?”
Tôi lắc đầu.
Sư bá cười nhạt:
“Đó là vì khi ông ấy gặp hung thần, chỉ trong một trận đối đầu mà bị cắt đứt bốn ngón tay.”
“Mười ngón tay chỉ còn lại sáu ngón, chẳng phải là Ngô Lục Chỉ (*) sao!”
(*) Lục: sáu - Chỉ: ngón tay.
Tuy nhiên, sư bá nghiêm nghị nói:
“Con đừng xem thường Ngô Lục Chỉ, đó là Đường chủ, một thầy đồng sống sờ sờ. Ông ấy mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng đầu.”
Tộc trưởng của làng Nhâm Trang không nói gì về hung thần, những âm dương sư đến đó đều nghĩ rằng đó là một thứ gì đó khó nhằn.
Kết quả là chỉ trong vài ngày đã có mấy vụ án mạng liên tiếp.
Mấy cảnh sát qua xem đều lắc đầu, làm sao họ có thể điều tra được, làm gì có ai từng thấy có người tự bóp cổ mình đến chết?
Huống hồ có cả những người chết cóng vào mùa hè và chết đuối trên mặt đất bằng phẳng.
Người thê thảm nhất đang sống sờ sờ lại tự cào mình đến chết, m/á/u thịt lẫn lộn.
Nghe người ta kể lại thảm cảnh đó, tôi lại nhớ đến một sự việc tà ác ở vùng Đông Bắc xưa.
Mọi người có thể sẽ không biết tại sao gió lạnh ở phía Đông Bắc được gọi là máy cạo xương.
Vào mùa đông ở vùng Đông Bắc, nhiệt độ xuống tới âm 30 độ. Nếu ai bị thứ gì đó che mắt và gặp phải quỷ đả tường trong đêm đông gió lạnh, có thể sẽ bị đóng băng hoàn toàn trong vòng một giờ.
Cơ thể bị tê cóng sẽ cảm thấy ngứa không chịu được.
Lớp băng trên người rất dễ vỡ, tay cào sẽ nứt toạc thành những vệt m/á/u chảy đầm đìa, nhưng người đó sẽ không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Bọn họ cào cho đến khi cơ thể cảm thấy dễ chịu thì phần thịt lành lặn trên người đã không còn, hay được gọi là tự cạo sạch chính mình.
Đây chính là máy cạo xương nổi danh, bất cứ ai nghe đến cũng đều sợ hãi.
Sau này, thứ đó đã bị Đường chủ đương thời bắt và phát hiện nó đã tu luyện hàng ngàn năm.
Có thể thấy được cái thứ ở làng Nhâm Trang hung tàn đến mức nào.
Sau những vụ án mạng kia, chỉ còn rất ít âm dương sư lui tới.
Thậm chí người ta còn truyền tai nhau rằng, làng Nhâm Trang xảy ra chuyện lớn, những thứ bên trong căn bản không phải là thứ mà con người có thể giải quyết được.
Nghe nói, cuối cùng chuyện này đã lan truyền tới núi Long Hổ, kinh động đến một vị đạo sĩ hoàng bào.