Chương 46

Đệ tứ thập lục thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ leo núi

- --------------------------------------------

- Ngươi hỏi mượn ta dây treo cổ, sau đó lại đập đầu vào cây tự tử, là vì sao?

Vết thương trên đầu nam nhân đau nhức từng cơn, động tác đứng dậy lúc trước lại khiến hắn phí rất nhiều sức lực, nam nhân nghe rõ câu hỏi của thiếu niên, nhưng không kịp trả lời đã rơi vào bóng tối vô tận, ngất đi

Giữa lúc vô thức, dường như hắn nghe thấy giọng của thiếu niên

- Cứu hắn

Yêu Hồ buồn cười nhìn thiếu niên, hỏi cậu, cứu thế nào

- Các ngươi không phải là yêu quái sao?

Thế nhưng từ trước tới nay người ta chỉ cầu cứu thần linh, tại sao lại cầu cứu với yêu quái

- Đối với các ngươi mà nói, chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đóng mở cửa

Nhưng hắn đã sớm chết từ lâu rồi, chết thêm một lần chẳng qua chỉ là một vòng tròn lặp đi lặp lại mà thôi

Tiểu Dực khẽ cắn môi dưới, muốn nói nhưng không biết phải tranh luận thế nào. Một lát sau thiến niên mới ngập ngùng lên tiếng, giọng vô cùng bất lực: "Trừ khi là bất tử, không thì cuối cùng, ai cũng đều phải chết sao?"

Đại Thiên Cẩu cau mày nói: "Lúc trước chúng ta từng hứa hẹn rồi, sẽ không nhúng tay vào việc này."

Tiểu Dực đương nhiên biết rõ chuyện đó, nhưng bảo cậu phải ngồi yêu không để ý đến, làm sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy?

Không biết qua bao lâu, một tiếng thở dài thật khẽ đến gần như không thể nghe thấy phát ra từ trong bóng tối, sau đó cánh cửa vốn đóng chặt bất chợt bật tung ra, khóa cửa vỡ thành hai nửa rơi xuống đất.

Ánh trăng tràn vào trong phòng, rải xuống đất một mạt ánh sáng trong sạch

Yêu Hồ trừng mắt với Đại Thiên Cẩu vừa tự ý ra tay, lại nhấn một cái ở giữa mi tâm của thiếu niên, than thở: "Hai thầy trò các ngươi thật là tàn nhẫn"

2

Hai người đi ra khỏi phòng, gió đêm thổi ào ào khiến tay áo tung bay

Thiếu niên không hiểu, vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của họ, cao giọng hỏi: "Chẳng lẽ cứ để mặc hắn đi tìm chết như vậy?"

Hồ ly lạnh lùng cười: "Hắn vốn đã chết rồi, chẳng qua vẫn chưa biết là mình đã chết, bây giờ ngươi giúp hắn, giống ném một sợi dây xuống cho một kẻ sắp chết bị vây dưới giếng cạn, khiến hắn cảm thấy có hi vọng rồi sau đó lại phải đối mặt với kết cục tàn khốc, chẳng lẽ còn không đủ tàn nhẫn sao?"

- Còn ngươi nữa - Vừa lia mắt qua chỗ Đại Thiên Cẩu, Yêu Hồ lạnh lùng nhìn hắn - Rõ ràng đã đáp ứng với bọn họ là không can thiệp, ngươi còn như vậy

Thấy hồ ly bắt đầu xù lông, Đại Thiên Cẩu nhận ra Yêu Hồ đột nhiên trở nên khác thường, vốn là muốn mở miệng hỏi, nhưng nhìn y như vậy, lại không muốn khiến y thấy khó chịu, chỉ đành đưa tay xoa xoa lông tơ mềm mại sau tai y, ôn nhu trấn an:

- Cửa kia đã lâu năm không sửa, chỉ cần có người va mạnh vào là có thể bị phá rồi, đợi sau khi hắn tỉnh lại tự hắn cũng sẽ tìm cách chạy trốn. Không hẳn là đã giúp hắn

Đối diện với ánh mắt lo lắng của Đại Thiên Cẩu, Yêu Hồ mới nhận ra mình thất thố, tâm tình giống như hồng thủy vỡ đê, nước đổ khó hốt, bất an vẫn luôn đè nặng trong lòng nhờ chuyện này hôm nay mà bị đem ra ánh sáng, khiến y muốn tránh cũng không có cách nào tránh nữa

Tuyệt vọng là nước sâu, hi vọng là ánh sáng

Yêu Hồ cúi đầu, hỏi người dường như vẫn luôn luôn kiên trì với ý định của mình kia: "Là chết đuối dưới vùng nước thẳm sâu không thấy đáy tốt hơn, hay vẫn là chết dưới ánh nắng xa vời không thể chạm tới tốt hơn?

Y hỏi Đại Thiên Cẩu, cũng là hỏi bản thân, hỏi vận mệnh nghiệt ngã phía sau, hỏi lựa chọn của chính mình

3

Đại Thiên Cẩu không trả lời.

Nhưng Yêu Hồ quyết tâm phải lấy được đáp án, thấy Đại Thiên Cẩu không trả lời, hai tay y siết chặt vạt áo của Đại Thiên Cẩu, ánh mắt mang đầy hoảng loạn cùng bối rối.

Đại Thiên Cẩu thấy tim mình siết lại, hoang mang không biết điều gì lại khiến Yêu Hồ lo sợ tới vậy

Đúng lúc này, nam nhân ở trong phòng chợt tỉnh lại

Nam nhân đầu tiên là sửng sốt với cánh cửa đang mở toan, đôi môi run rẩy, thì thào cảm tạ thần minh khai ân, nhìn qua vừa khôi hài vừa nực cười. Hắn giống như một con sâu đang giãy giụa, một chân quỳ trên đất, cuối cùng cũng loạng chà loạng choạng mà đứng dậy được. Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa, ánh trăng bên ngoài chiếu sáng mặt đất, giống như dẫn đường cho người đến tự do, hắn vội vội vàng vàng chạy đi, thậm chí còn quên cả Tiểu Dực trong phòng

Nam nhân chạy như điên trên đường nhỏ, không quay đầu lại

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng đặt lên tay Yêu Hồ đang trắng bệnh vì siết chặt, lòng bàn tay ấm áp khiến Yêu Hồ thoáng tỉnh táo lại một chút, hai tay buông lỏng được hắn nắm lấy

Đại Thiên Cẩu cũng đoán được ít nhiều

Tại sao lại phải cố chấp với đúng sai như vậy?

Đại Thiên Cẩu hôn một cái lên khóe môi Yêu Hồ: "Mặc dù không biết tại sao ngươi lại lựa chọn để ý tới chuyện này nhiều như vậy, nhưng ta nghĩ, có một số chuyện đích thực là ta sai rồi. Rất nhiều chuyện trong quá khứ đều khó có thể nói rõ, cũng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể phân ra đúng sai, cũng không phải tất cả mọi chuyện đúng, đã là tốt."

- Trong mắt những kẻ khác, ta cắt đứt quan hệ với hồ tộc là quyết định chính xác. Nhưng ta biết, năm đó bỏ ngươi mà đi, là quyết định sai lầm nhất.

Đại Thiên Cẩu nhìn bóng dáng của nam nhân càng lúc càng nhỏ dần, có một tiếng thở dài nhẹ nhàng phả vào vai Yêu Hồ: "Thế gian rộng lớn, không cần nhìn quá xa. Phải phân rõ tốt xấu đúng sai, chi bằng cứ thuận theo lòng mình, cho dù không phải lựa chọn chính xác nhất, nhưng đối với ngươi lại là lựa chọn tốt nhất là đủ rồi"

- Huống hồ, không phải ngươi vẫn còn có ta sao?

Yêu Hồ nhìn Đại Thiên Cẩu, mây đen trong lòng như bị một cơn gió thổi tan, ánh trăng chiếu rọi, đôi mắt không hiểu sao có chút chua xót, viền mắt ửng đỏ, hồi tưởng lại về bản thân mình rất nhiều năm trước nghe chị cả kể về truyền thuyết tạo ra thần.

Thiếu niên cố chấp của năm đó đã sớm đưa ra quyết định của mình, sao mình có thể vì thế sự dễ thay đổi mà cảm thấy sợ hãi?

- Đúng vậy, thiếu chút nữa tiểu sinh đã quên, vẫn còn có ngươi ở cạnh ta

Con đường không có lối về này, không phải chỉ có mình y bước lên.

4

Nhóm Yêu Hồ đứng trên đỉnh núi cao cao nhìn nam nhân chạy trốn dưới đồng hoang. Từ trên cao nhìn xuống, cây cối cao đến tận mây xanh nhìn như chỉ cao tới eo, mà nam nhân cũng chỉ giống như con kiến nhỏ bơi trong biển

Tiểu Dực nghĩ, đại khái đây chính là cảm giác thần linh nhìn xuống chúng sinh chăng

Nhưng mà, thần linh trên cao nghĩ thế nào khi nhìn thấy nhân loại phải liều mạng để được sống?

Lúc này nam nhân đã dùng mảnh ngói vỡ sắc nhọn cắt bỏ dây trói, chạy vội vàng về phía trước không quay đầu lại.

- Chỉ cần chạy qua vùng đồng bằng này, lại vượt qua vách núi phía trước, những thôn dân kia sẽ không đuổi kịp hắn - Đại Thiên Cẩu chỉ chỉ vào dãy núi cách đó không xa - Không chừng, hắn thật sự có thể thay đổi kết cục

- Còn không phải bởi vì ngươi xen vào giúp hắn - Yêu Hồ nói giọng tức giận, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm nam nhân liều mạng chạy như điên.

Đại Thiên Cẩu kiên trì giải thích: "Hắn muốn sống."

Yêu Hồ còn muốn nói thêm, chợt thấy nam nhân dừng bước, bỗng nhiên khuỵu xuống.

Tiểu Dực sợ hãi kêu lên: "Hình như chân của hắn bị thương!"

- Là bẫy kẹp các thợ săn thường dùng để bắt thú - Đại Thiên Cẩu nhíu mày nhìn - Sợ là chân phải của hắn không giữ được rồi

Tâm trạng mới thả lỏng một chút của Yêu Hồ lại trở về căng thẳng, y lạnh lùng nói: "Bẫy kẹp thú không để ở giữa rừng, lại để ở nơi này."

Ba người đều thầm nghĩ tới điều gì, im lặng không nói, mây đen che khuất ánh trăng, chỉ nghe thấy tiếng cây khô răng rắc kêu khóc

Người ngọ chậm chạp ngồi xuống, cẩn thận từng li nhìn chân phải bị kẹp của mình, kim loại đen tuyền cắm chặt vào máu thịt, nơi bị kẹp gần như sắp rụng ra, một mảng da hình bàn chân trắng bệch rơi xuống đất. Nam nhân hít sâu một hơi, gắng bình ổn lại hơi thở hổn hển của mình, thử mở ra bẫy kẹp to như miệng thú dữ kia.

Tiểu Dực không đành lòng nhìn nữa, dời ánh mắt đi, nhưng bên tai dường như vẫn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khổ sở của nam nhân.

Cuối cùng, nam nhân tìm được một cây gậy gỗ chèn vào miệng bẫy kẹp, rút được bàn chân máu me đầm đìa của mình ra, lại xé một mảnh vải quấn chặt, thử đứng lên, nhưng chân phải thực sự bị thương quá nặng, phần chân mất đi lớp da ngoài trực tiếp dẫm xuống đất, đau thấu tim

Lúc này Yêu Hồ ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói khẽ:

- Trời sắp sáng rồi