Chương 13

Ăn thịt nhiều dễ mập lắm nha

- ---------------------------------------------------------------

Đệ thập tam thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ trộm kẹo.

- -------------------------

- Trên người ngươi... Có mùi thật ngọt

Đại Thiên Cẩu hôn vào bên cổ Yêu Hồ, vừa liếʍ hôn, vừa khẽ cắn nhẹ lên làn da trắng tuyết non mềm trên cần cổ, giống như sư tử đang cắn con mồi dưới thân mình, Yêu Hồ khẽ run lên theo bản năng, hai tay do dự giữa không trung, không biết nên đẩy ra hay ôm lấy Đại Thiên Cẩu bị mình khơi lên tìиɧ ɖu͙© lúc này.

Cuối cùng y lựa chọn đưa tay túm chặt chăn nệm đang nằm lên, khiến giường chiếu vốn chỉnh tề loạn thành một mớ --- tấm chăn dày lúc trước Đại Thiên Cẩu đắp cho y, kể cả quần áo của hai người lúc dây dưa với nhau bị đá xuống đất, quấn thành một mớ lẫn lộn. Yêu Hồ tự giễu nghĩ, lúc này ngay cả y phục còn thân mật hơn hai người, lại nhìn túi hương nang màu trắng trong đống quần áo lộn xộn dưới đất, đầu lưỡi liếʍ qua vết thương trên khóe miệng bị Đại Thiên Cẩu cắn, nếm được vị máu ngai ngái.

Đáy mắt Yêu Hồ nhuộm vẻ buồn bã, đưa tay ném cái gối trên đầu mình lên đống y phục

Đại Thiên Cẩu chẳng hề phát hiện điểm kì lạ của Yêu Hồ, trong phòng tràn ngập mùi vị ngọt ngào không rõ dẫn dụ hắn, thả ra tìиɧ ɖu͙© như dã thú bị giam trong l*иg giam lý trí bấy lâu nay của hắn, mà trước mắt lại là thân thể mềm mại ấm áp như noãn ngọc đang nằm đó lại càng khiến máu nóng khắp người đều vọt tới bụng dưới, khiến miệng lưỡi khô khốc, khó kiềm chế được tình ý. Hơi thở càng lúc càng nặng nề, Đại Thiên Cẩu phóng túng lưu lại từng dấu hôn nông sâu không đều trên thân thể Yêu Hồ, giống như đang đánh dấu lên vật sở hữu của chính mình.

Có lẽ ngày đó lúc bỏ đi hắn hẳn nên mang theo tiểu hồ ly này đi cùng mới phải.

Đại Thiên Cẩu vừa nghĩ, vừa đưa mắt nhìn xuống, thấy vết còng tay trên tay Yêu Hồ, trên tấm nệm trải giường máu tối khiến cánh tay trắng như ngó sen của y càng thêm trắng nõn tinh tế, cũng khiến cho vết đỏ trên cổ tay nổi bật vô cùng. Mà lúc này trong lòng Đại Thiên Cẩu trào dâng không phải thương tiếc, mà là điên cuồng độc chiếm, bên tai tựa như có tiếng ngâm nga của hải yêu nỉ non vang lên: Đúng vậy, sớm nên khóa y lại bên người như vậy, khiến cho y không thể đi bất cứ chỗ nào khác, đời đời kiếp kiếp đều ở bên cạnh mình, cho dù rơi vào địa ngục vô gian, hai người cũng sẽ không chia lìa

Lúc này Yêu Hồ đang thất thần cũng nhìn ra dị thường trong mắt Đại Thiên Cẩu, đó là tâm tình muốn cắn nuốt y đang cuộn trào mãnh liệt xen lẫn với rất nhiều tình tự, khiến y nhìn mà sợ run, nhưng trong lòng lại vui mừng không gì sánh được, Yêu Hồ khéo léo phối hợp với động tác của Đại Thiên Cẩu, tùy ý nam nhân có chút thô bạo xoa nắn l*иg ngực cùng eo nhỏ của y, đầu gối cọ xát thân dưới cứng rắn của Đại Thiên Cẩu, có chút đắc ý nhìn chỗ đó gồ lên lều nhỏ.

Đại Thiên Cẩu lúc này sao chịu nổi Yêu Hồ dụ dỗ như vậy, lại thấy người dưới thân dường như vẫn còn vô cùng ung dung, không cam lòng chịu thua mà cắn lên một bên ngực đỏ bừng của y, giáo huấn thật tốt để khiến hồ ly kia cũng phải nếm trải tư vị tìиɧ ɖu͙©. Đầu lưỡi cuốn lấy điểm nhô lên ở ngực trái, vừa mυ"ŧ vừa liếʍ, mà đầu ngực bên kia sớm đã sưng lên nhưng lại không được để ý tới, thật khó chịu. Yêu Hồ bị giày vò đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, đành phải tự dùng tay đùa giỡn ngực phải của mình, vừa bóp vừa vân vê, mặc dù không thoải mái bằng nửa kia được Đại Thiên Cẩu phục vụ nhưng cũng coi như dễ chịu.

Như vậy một hồi, Yêu Hồ bị Đại Thiên Cẩu khıêυ khí©h, khiến bản thân cũng có chút động tình, lại bởi vì bệnh nặng mới khỏi đầu óc chưa quá tỉnh táo, bất chợt cảm thấy mê muội, ôm lấy cổ Đại Thiên Cẩu, dùng tai cọ cọ gương mặt hắn giống như rất nhiều năm trước thường làm, ôn nhu gọi: "Đại Thiên Cẩu..."

Lời này giống như một công tắc kì dị, Đại Thiên Cẩu ôm chặt y vào lòng hôn lên, đầu lưỡi dễ dàng cạy mở khớp hàm Yêu Hồ, khiến y bị hôn đến mức mơ mơ màng màng, chủ động mở rộng hai chân, đợi Đại Thiên Cẩu tiến vào, ai biết Đại Thiên Cẩu hôn xong liền thả Yêu Hồ ra, lục lọi ám cách trên giường.

(Ám cách: Hiểu ngắn gọn là một cái ngăn kéo bí mật)

Có giọt mồ hôi trên gò má Yêu Hồ, y thuận thế nhìn theo dáng vẻ bị tìиɧ ɖu͙© chi phối rồi lại gắng gượng ẩn nhẫn của nam nhân, mái tóc ẩm ướt dính trên trán, trong đôi mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© lại lộ ra một loại tình yêu đã lâu không thấy, khiến trái tim Yêu Hồ đập rộn không ngớt. Yêu Hồ bỗng nhiên nhận ra đây là Đại Thiên Cẩu đang lo lắng mình bị thương nên đang tìm đồ bôi trơn, trong lòng cuộn lên tình cảm ấm áp, thực ra lúc y chuẩn bị sử dụng túi hương đó đã chuẩn bị tâm lý sẽ đau đớn vì bị trực tiếp tiến vào, mà Đại Thiên Cẩu lúc này ôn nhu như vậy lại khiến y không biết phải làm gì

- Chậc, không tìm thấy

Đại Thiên Cẩu phiền muộn mắng nhỏ một câu, đang chuẩn bị xuống giường kiếm đồ bôi trơn, lại bị Yêu Hồ kéo lại. Chỉ thấy Yêu Hồ không nói một câu, kéo ngón tay Đại Thiên Cẩu qua, vươn đầu lưỡi đỏ hồng liếʍ ướt từng ngón, lại đẩy ngón tay đó xuống lỗ nhỏ phía sau mình, ngón tay chạm vào nếp uốn bí ẩn nơi đó khiến Đại Thiên Cẩu không khỏi rụt tay lại, nhưng lại bị Yêu Hồ giữ chặt, ánh mắt ướŧ áŧ đáng thương nhìn Đại Thiên Cẩu, ý tứ không cần nói cũng hiểu

Đại Thiên Cẩu ho nhẹ một tiếng, gắng gượng dùng chút lý cuối cùng nói đạo lý với tiểu hồ ly này: "Sẽ đau"

Yêu Hồ oán thầm định lực của Đại Thiên Cẩu thực lợi hại, trên mặt lại tỏ vẻ ủy khuất đã làm qua vô số lần nói:

- Đại Thiên Cẩu, ngươi không muốn tiểu sinh nữa sao?

Giọng điệu kia rất giống với mỗi lần Yêu Hồ năn nỉ hắn đi mua mứt quả cho mình thuở hai người còn nhỏ, trong lòng Đại Thiên Cẩu hiểu rõ, mà Yêu Hồ còn hiểu rõ hơn. Sau những lời này mọi chuyện thuận lý thành chương hóa thành cơn sóng thần, cuốn lấy một tia lý trí cuối cùng của Đại Thiên Cẩu chìm nghỉm giữa hải dương du͙© vọиɠ

2

Đại Thiên Cẩu nói không sai, lúc tiến vào quả nhiên khiến Yêu Hồ đau đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hai người đều đã quá lâu không làm, y vốn tưởng mở rộng đến bốn ngón tay là có thể chứa được cự vật của Đại Thiên Cẩu, ai biết vẫn có chút quá sức, tính khí giống như một lưỡi dao gỉ, từng chút từng chút đâm vào, quá trình chậm chạp đau đớn, thế nhưng cơ thể được một thứ cực nóng lấp đầy mang tới cảm giác vô cùng thỏa mãn lại hết sức sung sướиɠ. Yêu Hồ chỉ có thể mặc cho đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ giằng xé nhiều lần, kéo y vào vòng xoáy du͙© vọиɠ, không thể trốn khỏi, cũng không có chỗ để tránh

Thân thể thuận theo động tác người kia, giống như con thuyền cô độc giữa biển, trôi nổi giữa thiên địa, tiếng rên tỉ ngắt quãng lúc cao lúc thấp, khiến người nghe như bị vuốt mèo cào vào trái tim, không nhịn được mà đòi hỏi càng nhiều trên thân thể vừa mới hạ sốt kia.

- Bên trong ngươi... thật nóng

Hạ thân càng ra sức đưa đẩy, mỗi khi đẩy vào đều đυ.ng trúng điểm nhạy cảm trong cơ thể, khiến phía trước của y dù chưa từng được xoa nắn qua cũng dựng lên, run rẩy phun ra chút chất lỏng trong suốt, nơi kết hợp của hai người ướt đẫm một mảnh, miệng huyệt bởi vì động tác rút ra đẩy vào mà chảy ra chút bọt trắng

Trận tình này thực sự không tính là ôn nhu, Yêu Hồ biết phía sau nhất định là bị nứt rồi, tuy rằng kết quả này là do một tay y thúc đẩy. Yêu Hồ cắn răng, động tác dưới hạ thân người này mạnh bạo như vậy, mà ánh mắt lại bởi vì du͙© vọиɠ được thư giải nên bớt đi một chút tìиɧ ɖu͙©, thêm vài phần tình ý, không giống với ngạo mạn hay băng lãnh thường ngày, đó là một loại tình yêu thản nhiên. Yêu Hồ đã quá quen với ánh mắt như vậy, bởi trong quá khứ mỗi ngày Đại Thiên Cẩu đều dùng ánh mắt đó nhìn y

Mà bây giờ tình yêu thẳng thắn quang minh chính đại như vậy lại khiến Yêu Hồ ngũ vị tạp trần, trong lòng cảm thấy không nỡ

Yêu Hồ cắn răng, gian nan rướn người lên, đôi môi hôn lên cặp mắt Đại Thiên Cẩu

Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tiểu sinh nữa.

Nhớ lại những hình ảnh của quá khứ, lần thứ hai tự lăng trì trái tim mình, như vậy mới khiến y tiếp tục nhẫn tâm được

Nhiệt độ trong đôi mắt Yêu Hồ lạnh dần, ngón tay xoa hai vết thương cũ trên lưng Đại Thiên Cẩu, chỉ chạm vào, đã có thể đoán được vết sẹo sau lưng dữ tợn đáng sợ bao nhiêu

Bây giờ, rốt cuộc là ai độ ai đây?

Yêu Hồ mị nhãn như tơ, quay đầu nhìn về hướng khe hở ở cửa phòng, nở nụ cười xinh đẹp

3

Trên bàn mưa lê hoa, nghiên mực xuân ý nghiên mực tình, nào ai hiểu được ý hoa rơi

Nói cho cùng thì ta cũng thật xui xẻo, khó khăn lắm mới hết đám mụn "bắc đẩu thất tinh", soi gương thấy vô cùng hài lòng, bắt chước sư phụ mặc bạch y, mà mặc chưa được nửa ngày đã dính đầy màu đen do lúc viết chữ dính vào

Sư tỷ thấy ta tủi thân, nói: "Được rồi được rồi, ngươi tới vại nước trong bếp giặt đi là được"

- Tại sao phải tới nhà bếp?

- Lúc giặt áo xong tiện tay mang kẹo ta để trong bếp về, không được ăn vụng - Sư tỷ hùng hồn nói, khuôn mặt tỏ vẻ dám cự tuyệt là ăn đòn.

Bất đắc dĩ, ta đành phải tới phòng bếp, ai ngờ vết đen có giặt thế nào cũng không sạch, luôn còn lại một vết màu xám, khiến người ta phiền não, nhưng nếu bảo ta phải cắt đoạn tay áo này đi, ta lại không bỏ được

Cuối cùng ta đành mặc kệ, ăn vụng một miếng kẹo, rồi mang kẹo chuẩn bị đi tìm sư tỷ. Đi nửa đường chợt nhớ ra Yêu Hồ vẫn ở trong phòng sư phụ dưỡng bệnh, đại khái lần này hồ ly bệnh nặng thật, ngay cả sư phụ cũng phải tự đưa y về phòng mình chữa trị, cũng không biết phong hàn có trở nặng thêm không.

Trong đầu vừa nghĩ tới, hồ ly xưa nay sợ nhất là uống thuốc, ta mang chút kẹo tới cho y đỡ đắng cũng tốt. Vì vậy ta xoay người đi tới gian phòng của sư phụ, còn chưa tới gần, đã thấy trong phòng truyền tới âm thanh kỳ quái

Ta chậm rãi bước nhẹ chân lại gần, lặng lẽ mở hé một khe cửa, chỉ thấy sư phụ đưa lưng về phía ta, đang ôm lấy Yêu Hồ không biết đang làm gì, mũi ta ngửi thấy hương khí kì lạ, khuôn mặt Yêu Hồ ửng đỏ, rêи ɾỉ khe khẽ như mèo kêu, ta biết lúc này hẳn là mình nên rời đi, nhưng hai chân lại nặng như ngàn cân, không thể động đậy, chỉ có thể tròn mắt nhìn chằm chằm tất cả trong phòng

Mà hai vết sẹo dài vô cùng dọa người trên xương bả vai của sư phụ càng làm cho ta không dời nổi mắt.

Hồ tộc giỏi mê hoặc, mị thái rêи ɾỉ của Yêu Hồ ngọt ngào như vậy, so với miếng kẹo trong miệng ta còn ngọt hơn vài phần, nhưng trong mắt lại chứa băng lãnh, thoáng hiện lên hận ý. Ta nhận ra hai người đang làm gì, mặt đỏ lên, lại mơ hồ có chút sợ hãi, tựa như nhìn thấy dị hoa đẹp đẽ sặc sỡ lại ẩn giấu kịch độc

Chốc lát sau, ta nhìn thấy hai vết sẹo dài trên lưng sư phụ dần dần liền lại, có thứ gì mới mọc ra từ vết thương đó --- là một đôi cánh chim màu đen đẹp đến mức không gì sánh được mà ta đã nhìn thấy trong mơ

Hơi thở của ta nghẹn lại, cõi lòng không khỏi chấn động không ngừng

Mà đúng lúc này, Yêu Hồ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa phòng, ta không dám lên tiếng, sợ bị y phát hiện, mà đôi mắt hồ ly sắc sảo của y giống như chỉ liếc qua đã nhìn thấu ta

Sau đó, ta thấy Yêu Hồ mỉm cười với mình.

- ----------------------------------------------------------------------------------------

Xem livestream full HD luôn...

Vì đứa nhỏ đã mất đi sự trong sáng, lặng lẽ thắp một ngọn nến