Chương 7: Tè Ra Quần

Cảm thụ được nhịp tim của chính mình, tôi thật sự phải vất vả lắm mới chế trụ được tâm tình sợ hãi, gắng gượng bám víu vào đầu tường để đứng vững. Kết quả phía sau đầu bị đánh 1 cái, liền trực tiếp từ trên tường rớt xuống.

"Bịch.. bịch...."

Mông bị ngã muốn bẹp ra, tôi đang định mở mồm mắng lên, lại thấy ông nội xách theo điếu thuốc, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn. Tôi lập tức đem những lời thô bỉ vừa mới vọt tới bên miệng nuốt về trong bụng, phủi mông một cái đứng lên, ánh mắt khắp nơi dao động, nghĩ phải chạy trốn.

Không chờ tôi chạy, ông liền khom người xuống. Nhìn cái đôi mắt đυ.c ngầu kia, tôi dĩ nhiên không dám thừa cơ chạy đi.

Ông không hỏi tôi tại sao không có đi học lại đi đứng đầu tường nhà người ta mà chỉ châm lên điếu thuốc, ung dung thong thả hỏi: "Con thấy cái gì?"

Tôi run run rẩy rẩy đáp: "Lưu, ông Lưu chết, chết."

"Cái gì? Lão Lưu đầu chết? Ta sao không biết?"

Tôi nhìn thấy đôi lông mày ông mạnh mẽ nảy lên, tiếp đến tức giận mắng: "Tiểu tử thối, xe cũng đến, còn không mau mau đi học."

Tôi quay đầu nhìn lại, nơi cửa thôn quả nhiên đậu một chiếc xe bus, tôi vội vàng vung dép chạy như điên, vừa chạy vừa kêu: "Chờ một chút, chờ một chút."

Rốt cuộc cũng đuổi kịp. Trước khi lên xe tôi quay đầu nhìn nhà lão Lưu một cái, vừa vặn đúng lúc ông nội đẩy cửa đi vào.

"Âu Ninh, tới đây, ngồi ở đây." Tôi vừa lên xe liền thấy Đại Hùng hướng mình vẫy tay. Tôi vội vàng chen chúc đi theo hắn ngồi ở bên trên, sau đó lâm vào suy nghĩ.

Thật ra thì ở bất kỳ chỗ nào, nhất là nông thôn, có người chết cũng không phải chuyện gì quý hiếm. Lão Lưu còn lớn tuổi như vậy, có chuyện bất trắc cũng là bình thường.

Lạ kỳ ở chỗ tôi thấy chuyện lão Lưu chết không chỉ đơn thuần như vậy, lão chết có chút cổ quái.

Dùng một câu thường thấy ở TV, trong tiểu thuyết mà nói, chính là bị dọa chết.

Tôi nhìn thấy lão nằm ngửa ở giữa sân, miệng há thật to, cặp mắt phồng rộp trợn lên tựa như bóng đèn. Cái loại thần sắc kinh hãi này đến bây giờ còn đang hiện lên trong đầu tôi. Tình cảnh này rõ mồn một trước mắt, khiến tôi ngồi trên xe không nhịn được nghĩ đến.

Không sai, loại này mặt mũi này chính xác là thấy cái gì dọa người dẫn đến cái chết.

Lưu Quyền có bệnh tim, dựa theo cách nói của ông, đây là di truyền. Lão Lưu kia cũng rất có thể có chứng bệnh này, gặp phải người hoặc chuyện gì kinh hãi, bị sợ chết cũng là bình thường.

Tôi ngồi trên xe suy nghĩ lung tung, thiếu chút nữa ngồi đơ ra. Nếu không phải Đại Hùng ngồi cạnh kéo tôi một cái, tôi có khi còn chưa phản ứng lại.

Đại Hùng vừa kéo tôi xuống xe vừa nói: "Này, xuống xe, cậu sao thế? Sắc mặt trắng như vậy."

Tôi chần chờ một chút, lặng lẽ nói với hắn: "Ông Lưu trong thôn chết."

"Cái gì?" Đại Hùng thoáng cái nhảy lên, nhìn trái phải một chút: "Chớ nói nhảm, buổi sáng, ông Lưu còn tới nhà của tôi mua tào phớ đó!"

Mẹ Đại Hùng ở trong thôn bán tào phớ, người trong thôn đều thích mỗi buổi sáng đến mua một chén. Tôi nghe qua lời này nhất thời cảm giác rợn cả tóc gáy. Một mạch níu lấy Đại Hùng: "Cậu chắc chắn chứ?"

Đại Hùng gật đầu một cái: "Chắc chắn, buổi sáng tôi mới vừa thức dậy, thấy ông Lưu ở trong tiệm nhà tôi mua tào phớ, tiền là tôi thu đây!"

Tôi cẩn thận hồi tưởng một chút hình ảnh lão Lưu nằm trong sân, quả thật, bên trên tay trái lão có một cái bọc đồ vật trắng trắng, chảy tràn khắp nơi. Tôi lúc ấy bị dọa cho giật mình, còn tưởng rằng là huyết tương não.

Bây giờ suy nghĩ một chút, cứ coi như đó là huyết tương não, làm sao có thể không có vết máu? Vậy không còn nghi ngờ gì nữa, kia hẳn là tào phớ mua ở nhà Đại Hùng. Xem ra lão Lưu đúng đã đi mua tào phớ, sau vừa mới về nhà liền bị hù chết.

Vấn đề mấu chốt là, chỉ vừa mới sáng sớm, lão Lưu rốt cuộc thấy cái gì? Thứ gì có thể ban ngày ban mặt đem người dọa cho chết? Tôi trong đầu chất chứa những thứ này, bước chân có chút tập tễnh hướng phòng học đi tới.

Đại Hùng sau lưng dùng sức kéo lấy quần áo của tôi: "Này, ông Lưu chết thật?"

Tôi gật đầu: "Đúng, sáng nay tận mắt thấy."

"Má ơi!" Đại Hùng thảng thốt kêu, cả người cũng run dữ dội hơn.

Tôi không khỏi cau mày nói: "Cậu sao thế?"

Đại Hùng nhút nhát nói: "Tôi có phải hay không gặp phải quỷ? Tôi thế mà lại tiếp người chết, ông Lưu sẽ không đem tôi mang đi chứ!"

Tôi nhất thời không biết nói gì, kéo hắn một cái: "Chớ suy nghĩ lung tung, ông Lưu đi nhà cậu mua tào phớ lúc đó còn chưa có chết!"

Đại Hùng lập tức khóc: "Này phiền toái hơn, bà nội tôi nói người trước khi chết muốn ăn cái gì sẽ mua cái đó. Sau khi chết vẫn chỉ ưa thích một cái, vạn nhất ông Lưu buổi tối lại tìm tôi mua tào phớ thì làm sao?"

Tôi nghe Đại Hùng lời nói nhất thời đầu muốn nổ tung, an ủi hắn: "Không việc gì, ông Lưu lúc chết không ăn tào phớ mua ở nhà cậu, những thứ đậu hủ kia rơi vãi hết rồi."

Đại Hùng nghe tôi nói những lời này, nhất thời tè ra quần.

Tôi nghe thoáng có mùi kì lạ, xoa xoa cái mũi nói: "Cậu sao mà nhát thế, mới đấy lại đái ra quần rồi."

Đại Hùng âm giọng đều có chút biến điệu: "Vậy càng ghê gớm rồi, cậu nghĩ đi, ông Lưu còn sống muốn ăn một chén tào phớ cũng không ăn được, sau khi chết còn một mực nhớ, vậy liền tới tìm tôi thật rồi?"

Xem ra tiểu tử này là thật sự sợ hãi, tôi không thể làm gì khác hơn là vỗ vai hắn trấn an nói: "Không việc gì, cậu buổi tối đi qua nhà tôi là ngủ ngon rồi, ông nội của tôi biết bắt quỷ."

Nghe tôi vừa nói như thế, Đại Hùng tâm tình mới xem như thoáng an ổn, nghi vấn hỏi: "Thật?"

Tôi trợn mắt: "Lừa cậu làm gì, cậu quên mất chuyện hai ta lần trước rồi? Nếu không phải có ông nội của tôi, cậu coi như không về được."

Mặc dù Đại Hùng lúc ấy cũng không tinh tường trải qua chuyện này, nhưng lại không ngăn được tiểu tử này cả ngày cọ tôi mà hỏi. Tôi không thể làm gì khác hơn là thêm dầu thêm mỡ, đem chuyện đêm đó trải qua nói cho hắn nghe, hù dọa hắn đến kinh hồn bạt vía.

Sau này, hắn đối với tôi tốt hơn, cũng không để ý mẹ có lo lắng hay không lo lắng, ngày ngày theo tôi tới chán, tìm tôi chơi đùa.

"Vậy được, tôi đến buổi tối sẽ ở nhà cậu."

Tôi nhìn Đại Hùng ướt nhẹp đáy quần, nghĩ nếu lão Lưu muốn tìm, cũng nên tìm ông nội tôi trước, làm gì tìm đến hắn.

Thật ra thì vào giờ phút này tôi thật rất lo lắng, lão Lưu nếu sau khi về nhà bệnh tim phát tác chết thì lại dễ nói, vạn nhất thật sự là bị cái gì bẩn hù chết coi như phiền toái. Tôi lúc đi lại nhìn thấy ông tiến vào trong nhà bọn họ.

Ông nội của tôi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Có điều nghĩ đến dáng vẻ rầm rầm đêm qua của ông, tôi nhất thời đem điểm lo lắng này vứt xuống phía sau đầu.

Ông nội là Âm quan, mặc dù tôi không biết cái quan này là bao lớn, nhưng tôi biết làm quan đều rất lợi hại. Ví như lớp trưởng tại trường, đến lúc thu bài đều luôn vênh váo tự đắc, ai dám không đúng hạn giao, khẳng định là muốn bị mách thầy, đem đi răn dạy một phen.

Một lớp trưởng nhỏ cũng có bản lĩnh đến như vậy, huống chi là ông nội tôi lại là Âm quan?

Lại nói, người không phải nói cái quỷ gì Y sao? Ông nội có thể xem bệnh cho quỷ, mấy cái gì không sạch sao có thể qua mắt?