Trên thế giới này, sự việc khiến cho người ta không tưởng tượng được là gì?
Lưu Quyền nói: "Ai bảo cho bọn họ gϊếŧ chết ta? Ta muốn báo thù."
Ờm, tôi thật chỉ thiếu chút nữa từ trên tường té xuống. Trong nháy mắt tôi nhận ra, chuyện tôi không tưởng được nhất chính là người khác đều là con trai bẫy cha, chuyện nhà Lưu Quyền này lại là cha bẫy con trai, lại còn là bẫy chết con trai.
Ngay lúc tôi cho rằng Lưu Quyền tiểu tử đang nói hưu nói vượn, người anh em này lại lâm vào hồi ức, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ta không phải chỉ ăn ngon một chút, ham chơi một chút, đánh cược một chút thôi sao?". Lưu Quyền một bên nói, một bên nổi điên, hắn điên cuồng hỏi: "Bọn họ, bọn họ dựa vào cái gì muốn gϊếŧ ta? Chính là lão già này, ta không phải con ruột hắn sao? Hắn tại sao phải gϊếŧ ta? Hả?"
"Âu lão đầu, ông nói xem, ta cũng là một mạng người, chẳng lẽ ta đáng chết?"
Trời má! Thật đúng là lão Lưu đã gϊếŧ con trai lão? Không thể nào? Trong thôn không phải có tin đồn Lưu Quyền tử chết vì bệnh tim sao?
Chẳng lẽ nào lại có ẩn tình khác? Lão đầu kia tuổi đã cao, chị dâu kia cũng vừa gầy vừa lùn, làm sao có thể hại chết một tên tiểu tử cao lớn như Lưu Quyền hắn?
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, cắt đứt sự lầm bầm làu bàu của Lưu Quyền. Tôi quay đầu nhìn, phát hiện thanh âm này phát ra từ Tạ Mai Chi hai chân run bật đứng ở cổng sân. Cái thím này không biết nổi điên cái gì, mặc dù vẫn là rất sợ hãi, chân run bần bật thế nhưng vẫn cắn môi nổi giận nói: "Cậu đúng là đáng chết."
"Cậu chỉ ăn ngon một chút sao? Phàm là đồ có chút hương vị cũng đều là tên khốn cậu ăn trước. Cậu nói chỉ ham chơi một chút? Một tháng có ba mươi ngày không trở về nhà, hiếm lắm một ngày hai ngày về lại chỉ để đòi tiền. Cậu dám nói chỉ đánh cược một chút sao? Gia cảnh quá nghèo, nghèo đến cả chuột chạy vào nhà cũng phải khóc, cậu còn có thể chạy về phá ván giường của cha đem đi cờ bạc! Cái đó là hủy đi ván giường sao? Đó là hủy đi ván quan tài của cha cậu!"
"Nói xem cậu đáng chết hay không?"
Lòng tôi đi theo lời Tạ Mai Chi kể tội bất giác sinh ra bài xích Lưu Quyền, đột nhiên phát hiện tiểu tử này quả thật đáng chết.
Tôi mặc dù nhỏ, nhưng cũng biết đạo ý có làm thì mới có ăn, càng biết rõ kiếm tiền không dễ, tiết kiệm mới là một đức tính tốt. Cái đạo lý đơn giản đến cả đứa trẻ như tôi còn hiểu được này, ở trên hạng người như Lưu Quyền căn bản không đọng lại chút gì.
Hắn chỉ cần chính mình ăn được, uống được, chơi đùa được, về phần cha mẹ anh em sống chết thế nào, hắn đếch quan tâm. Cho nên nói tiểu tử này đáng chết, lão Lưu thật sự tính khí tốt, anh trai hắn Lưu Thái cũng là người anh tốt.
Phải tôi, tôi đã sớm đem tên hỗn đản này nhấn đầu vào bệ xí cho ngạt nước chết.
Có điều Lưu Quyền này đáng chết thì nên chết, nhưng mẹ tôi không có đáng chết mà! Bà thím nói như vậy có ích gì sao? Có chẳng may kích động đến Lưu Quyền không? Tiểu tử này thần kinh não rõ ràng có vẫn đề, thường hay chập mạch, tục xưng não tàn. Nhỡ đâu kí©h thí©ɧ đến, hắn liền dùng lực xuống cái ngón tay thô đen, móng tay trắng bệch của lão Lưu bóp phát gãy luôn cổ mẹ, thế không phải là mẹ tôi chết oan à?
Đáng thương mẹ của tôi, lại còn có thể bình tĩnh như thế đứng ở nơi đó, chẳng thèm để ý đến lời Tạ Mai Chi nói có kí©h thí©ɧ đến Lưu Quyền hay không. Mẹ chẳng qua là lúc Lưu Quyền nói ra bản thân là bị cha của hắn sát hại đồng tử có chút co rút, sau đó lại bình tĩnh lại.
Quả nhiên, Lưu Quyền bị Tạ Mai Chi một hồi quở trách bài xích liền nổi trận lôi đình, giận đến mức thi thể lão Lưu bị hắn khống chế cũng phát run. Một cỗ thi thể cả người phát run, có thể tưởng tượng nó khủng bố đến mức nào đi!
"Ta đáng chết? Ta đáng chết có cảnh sát thúc thúc quản ta, đến phiên các ngươi xuống tay với ta sao? Đáng thương, ta chết oan..."
Ngay lúc Lưu Quyền miệng hô mấy chữ bị chết oan, tôi phát hiện bên ngoài thi thể lão Lưu mơ hồ hiện ra một cổ hồng quang. Cùng lúc đó, ông nội tôi sắc mặt cũng hơi biến đổi, đưa tay vào túi vải ở bên hông móc ra một mảnh giấy màu xanh da trời. Tôi liền nhận ra đó là bùa chú.
Theo như lời ông nội từng nói qua, bùa chú phân năm loại, vàng, lam, tím, bạc, kim. Uy lực cũng là từ nhỏ đến lớn, người không cùng đạo hạnh sử dụng uy lực cũng không giống nhau. Người đạo hạnh không đủ có ý đồ sử dụng bùa chú cấp cao hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ông nội nói năng lực hiện tại của ông chỉ có thể sử dụng bùa chú màu tím, màu bạc cùng kim sắc kia phải là cao nhân đắc đạo mới có thể dùng.
Hơn nữa bùa chú họa pháp cũng rất có chú trọng. Màu vàng thì không cần nói, coi như bùa chú thường dùng nhất, chỉ cần là người biết đạo pháp, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể vẽ ra. Chẳng qua là uy lực lớn nhỏ sẽ tùy vào đạo hạnh. Về phần bùa chú màu lam trở lên, yêu cầu sẽ cao hơn, phải tắm rửa thay quần áo thanh tâm, làm được tâm thần hợp nhất mới có thể vẽ ra.
Đương nhiên cái gọi là tắm rửa thay quần áo thanh tâm, trên thực tế là làm cho tâm mình tịnh lại, chuyên tâm làm. Một vài cao nhân đắc đạo cũng có thể không cần quá trình này vẫn có thể làm được tâm thần hợp nhất, khẳng định là đạo pháp cao thâm
Theo tục truyền rằng vị tổ tiên kia của chúng tôi mở ra Quỷ Y, một môn lão tổ tông có thể tùy thời tùy chỗ làm được tâm thần hợp nhất. Màu tím bùa chú đó là tùy ý vẽ, về phần màu bạc, màu kim bùa chú, cũng đã có dùng qua.
Chuyện vị lão tổ tông kia đến bây giờ cũng không hoàn toàn hiểu rõ, không thể không cảm thán vị kia tu vi sâu rộng, không phải chuyện hậu bối chúng tôi có thể suy đoán.
Lúc này ông nội tôi xuất ra màu lam bùa chú, có thể thấy Lưu Quyền đã có tích lũy oán khí nhất định. Dù sao cũng chết hai năm còn không chịu đi đầu thai, trong lòng oán khí không buông, càng để lâu càng sâu, lại bị Tạ Mai Chi đả kích, có chút bản lĩnh cũng là bình thường.
Quỷ hồn bình thường không có lực công kích, cùng lắm khiến cho người tinh thần mê man, sau đó xuất hiện một ít ảo giác, tỷ như thường nói chuyện quỷ đả tường là do quỷ hồn bình thường tạo thành. Nhưng lệ quỷ thì khác, lệ quỷ oán niệm cực sâu dẫn đến tính tình quỷ hồn đại biến. Bọn họ đã có phần nào năng lực công kích người, tỷ như chúng ta thường nói quỷ áp sàng. (Hiện tượng người chết trong lúc khâm liệm liền bật dậy với những hành động kì lạ. Những câu chuyện này thường gắn liền với linh miêu, được lưu truyền về việc người chết chưa khâm liệm xong nếu bị một con mèo đen nhảy qua sẽ bật nắp quan tài trở dậy)
Thật ra thì tính ra ác quỷ cũng không phải đặc biệt dọa người. Ông nội tôi lấy ra một tờ màu lam bùa chú quả thực có chút dùng dao mổ trâu gϊếŧ gà. Tôi đoán chừng do mẹ của tôi bị Lưu Quyền bắt, ông nội nóng lòng cứu người cho nên xuất ra bùa chú lợi hại một chút.
Ông nội tôi vừa mới xuất ra phù chú, Lưu Quyền liền cảm nhận được nguy hiểm, hắn lập tức hướng về phía ông nội của tôi, hét: "Đừng động, lão Âu đầu, ta biết ông là địa giới Âm quan ở đây, cực kỳ lợi hại. Nhưng ông phải biết, ta nhiều năm như vậy ở địa phủ bên kia, những thứ bản lĩnh Âm quan ta cũng biết rõ ràng, ông dám lộn xộn, ta liền bóp chết con dâu ông."
"Không được, Lưu Quyền, coi như anh quỳ xuống van xin cậu, không nên gϊếŧ người. Cậu ở bên đó yêu cầu cái gì thì nói. Thiếu tiền anh sẽ đốt cho cậu, thiếu cái gì anh cũng đáp ứng cậu, cậu khi còn sống không phải muốn cái nhà này của chúng ta sao? Chờ một chút anh liền dọn ra ngoài, một cây đuốc đốt xuống cho cậu."
"Anh xin cậu được không, thả con dâu Âu gia đi, người ta vô tội!"
Lưu Thái quỳ dưới đất, một người đàn ông lớn như vậy gấp đến độ khóc nấc lên, rất sợ Lưu Quyền không để ý lỡ tay làm tổn thương đến mẹ tôi.
"Lúc ta sống các người không chịu đem nhà này cho ta, bây giờ ta chết, đem đốt cho ta có tác dụng gì? Ta cái gì cũng không muốn, chỉ muốn mấy người này chết, chết..."
Lưu Quyền tới lui bên trong thi thể lão Lưu, da mặt kia tràn đầy sương trắng cùng cặp mắt lồi ra lúc này nhìn rất dọa người. Hắn mặc dù hướng về phía Tạ Mai Chi kêu chết, mọi người chúng tôi cũng đều có thể hiểu được ý hắn, nhưng cái móng vuốt dọa người kia cứ không ngừng dùng lực bóp lấy cổ mẹ tôi.
Mẹ của tôi cũng không phải là Tạ Mai Chi, hắn dám coi như chơi vận mệnh, cứ thế mà bóp sao? Tôi đứng ở trên đầu tường nhìn mẹ bị bóp cổ, mắt đỏ ngầu.
Lưu Quyền một mực uy hϊếp như vậy, ông nội tôi nhất thời không dám động, chỉ có thể oán hận nhìn hắn nói:
"Nhân sinh một đời, đơn giản chính là cái duyên, cậu ở nhân gian duyên phận đã hết, vì sao cứ mãi lưu luyến đau khổ?"
Lưu Quyền lúc này đã điên cuồng, hắn giận dữ hét: "Cái gì gọi là lưu luyến? Ta không đáng chết, tại sao ta phải chết? Tại sao? Bọn họ dựa vào cái gì gϊếŧ ta? Lão già đáng chết này, còn có con đàn bà đáng chết kia, bọn họ đồng thời gϊếŧ ta, gϊếŧ ta!"
Lúc này ông nội của tôi hỏi một câu làm cho tất cả mọi người nghe xong muốn hộc máu.
"Cậu không đáng chết, vậy cậu vì sao lại chết thế?"