Chương 12: Chó Cắn Chó

Lâm Hiểu Phong bị đè xuống đất, hai tay bị còng lại, mấy tên cảnh sát trẻ tuổi ra tay đấm đá loạn xạ vào người Lâm Hiểu Phong.

Lâm Hiểu Phong lấy tay ôm đầu lại, bị đánh khoảng chừng 3 phút mới ngừng lại.

“Đội trưởng, bây giờ làm gì ạ?” Một người cảnh sát nhìn Lâm Hiểu Phong đang nằm dưới đất, quay đầu hỏi Khương Trạch An.

Khương Trạch An nói:” Đem hắn cùng Hoàng Khiêm Dịch giam chung lại đi”.

Lâm Hiểu Phong bị đánh có chút hoa mắt chóng mặt, bị đem tới 1 căn phòng giam nhỏ tối tăm.

Lâm Hiểu Phong chịu đựng cơn đau, từ trên đất lạnh mà ngồi dậy. Căn phòng này chừng mười mấy mét vuông, có 1 cái mùi hôi hôi chua chua, vô cùng gay mũi trong này, hoàn cảnh vô cùng tệ.Không lâu sau thì Hoàng mập cũng bị 2 cảnh sát dẫn vào.

Sau khi Hoàng mập bước vào, cánh cửa sắt đóng ầm lại 1 tiếng.

Lâm Hiểu Phong hỏi:” Này mập, lúc nãy khi ta đi rồi, bọn nó có đánh cậu không vậy?”

“Không có a”. Hoàng mập có chút sùng bái hỏi Lâm Hiểu Phong:” Nhưng mà cậu đó, Hiểu Phong, trước đây sao tôi chưa từng biết là cậu biết đánh nhau vậy hả?”

“Thôi đi, nếu có thể đánh giỏi thì cũng không bị đánh 1 trận rồi”. Nói rồi Lâm Hiểu Phong vé áo lên, lúc nãy bị mấy cảnh sát kia đánh máu còn ứ đọng đầy người.

Hoàng mập nhìn nhìn, hít vào 1 hơi lạnh:” Cái đám khỉ con này ra tay cũng quá ác rồi”.

Nói tới đây Hoàng mập có chút ủ rũ:” Nếu không thì 2 chúng ta ký tên lên biên bản nhận tội kia đi, 2 người chúng ta không có tiền cũng không có quan hệ gì cả, nếu còn không ký thì không biết còn phải chịu bao nhiêu tội vạ nữa”.

“Yên tâm đi, chúng ta rất nhanh sẽ được thả ra thôi”. Lâm Hiểu Phong vỗ vỗ bả vai Hoàng mập an ủi. Trong lòng Lâm Hiểu Phong ngược lại rất yên tâm, lúc này sư phụ mình đã biết chuyện rồi, vậy thì rất nhanh thì 2 người bọn hắn có thể được thả ra rồi.

Lúc này, Vương Mộc Dương vậy mà tới đây, Vương Mộc Dương người mặc cả cây đồ tây hàng hiệu, đến trước song sắt, cười ha hả nhìn Lâm Hiểu Phong và Hoàng mập. Khương Trạch An nở nụ cười:

“Không cần gấp gáp đâu, 2 người bọn họ không chịu nổi qua 2 ngày đâu”.

Vương Mộc Dương nghe xong gật gật đầu:” Mở cửa sắt ra đi, tôi muốn vào xem bọn họ”.

“Như vậy không hay lắm đâu?” Khương Trạch An nói với Vương Mộc Dương

“Bảo ngươi mở cửa thì ngươi mở đi, nói nhảm nhiều làm cái gì hả?” Vương Mộc Dương trừng Khương Trạch An 1 cái.



Khương Trạch An nhìn bộ dáng của hắn như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu, nghĩ thầm, lên mặt cái gì chứ? Nếu không phải vì coi trọng nhà ngươi có nhiều tiền, chỉ vì cái trừng mắt của ngươi với lão tử thôi thì lão tử cũng đã dạy dỗ ngươi 1 trận rồi.

Nhưng mà Khương Trạch An lại nhớ tới 30 vạn vừa mới chuyển vào trong tài khoản ngân hàng của mình xong, thì cũng ráng nặn ra 1 nụ cười:” Được rồi”.

Nói xong liền mở cửa sắtra, Vương Mộc Dương hất mặt kiêu căng đi vào.

Lâm Hiểu Phong cười ha hả hỏi:” Vương đại thiếu gia, cậu tới đây làm gì vậy?”

“Trường học của chúng ta có 2 tội phạm bắt cóc, ta là cán bộ hội học sinh, ta đại biểu các bạn học tới tham các người 1 chút thôi”. Nói xong Vương Mộc Dương quay đầu liếc mắt ra hiệu với Khương Trạch An 1 cái.

Khương Trạch An hiểu ý, từ trên hông gỡ xuống cây gậy điện đưa qua cho hắn.Vương Mộc Dương nhận lấy gậy điện, chỉa vào trán Lâm Hiểu Phong. Lâm Hiểu Phong vội vàng đưa tay ra đỡ lấy, phịch 1 tiếng, toàn thân Lâm Hiểu Phong đau đến run lên, hắn nói với Vương Mộc Dương:” Ngươi đừng có quá đáng”.

“Quá đáng sao? 2 người các ngươi phạm tội bắt cóc, có tư cách gì nói tôi quá đáng hả?” Vương Mộc Dương siết chặt gậy điện, chỉ vào Lâm Hiểu Phong mà mắng.

Lâm Hiểu Phong lúc này toàn thân như nhũn cả ra, vốn là ban đầu đã bị 6 tên thiếu niên đầu trọc đánh 1 trận rồi, cũng đã bị thương 1 chút, sau đó lại bị đám cảnh sát đánh thêm 1 trận nữa, toàn thân lúc này cũng đã nhũn ra rồi, căn bản cũng không làm gì nổi nữa. Đừng nói là đánh trả, cho dù là muốn tránh né cũng có chút khó khăn rồi.

Hoàng mập nhìn Vương Mộc Dương ra tay với Lâm Hiểu Phong, nghiến răng nghiến lợi đứng lên mắng:” Lão tử liều mạng với ngươi”.

Nói xong xông lên ôm chặt lấy Vương Mộc Dương chết không buông, Vương Mộc Dương bị ôm rống to lên:” Khương đội trưởng, 2 phạm nhân này đánh người rồi”.

Khương Trạch An hừ lạnh 1 tiếng, hắn cắn bản là đã cay cú tên Vương Mộc Dương này rồi, nhưng mà 30 vạn đã vào tài khoản, để tên công tử này ăn chút đau khổ cũng không sao.

Đang nghĩ tới đây thì điện thoại của hắn vang lên, hắn lấy ra xem thì thấy là cục trưởng gọi cho mình.

“Dạ alo cục trưởng ạ, dạ, không sai ạ, tôi có bắt 2 tội phạm bắt cóc, cái gì cơ?...”

Lâm Hiểu Phong lúc này lực chú ý không ở trên người Khương Trạch An, lúc này tên mập đang ôm chặt lấy Vương Mộc Dương, Lâm Hiểu Phong cũng không khách khí, xông lên 1 cước đạp vào bụng Vương Mộc Dương.

Vương Mộc Dương nhận cú đạp này, cảm giác như toàn bộ axit trong dạ dày bị đạp đến muốn phun ra ngoài. Tiếp đó Hoàng mập dung sức đem Vương Mộc Dương nện xuống đất 1 cái.

“Ah! Đè chết ta rồi, Khương đội trưởng, cứu ta”

Khương Trạch An lúc này tâm thần có chút không yên, vừa rồi cục trưởng đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, hỏi chuyện của Lâm Hiểu Phong và Hoàng mạp này 1 chút, sau khi biết mình bắt 2 người này vậy mà lại tức giận mắng to 1 trận.

Còn bảo mình phải hầu hạ bọn họ cho thật tốt nữa, người bên trên lập tức sẽ tới gặp bọn họ



Không thê nào a, Khương Trạch An cũng không phải 1 người làm việc lỗ mãng, ban đầu cũng đã điều tra sơ qua thân phận và bối cảnh của Lâm Hiểu Phong và Hoàng mập này rồi, 2 người này trong đám thân thích không có ai là nhân vật to lớn nào cả mà.

“Đủ rồi”. Khương Trạch An đi vào, đẩy Hoàng mập ra.

Chỉ vẻn vẹn là đẩy ra thôi, nếu như không có cuộc gọi lúc này của cục trưởng thì đoán chừng là 1 đạp văng ra rồi. Đẩy Hoàng mập ra xong, Khương Trạch An đỡ Vương Mộc Dương từ dưới đất dậy. Cây hàng hiệu trên người Vương Mộc Dương bây giờ vô cùng bẩn thỉu, nhìn chật vật không chịu nổi.

“Đội trưởng Khương, đánh cho ta, đánh chết thì ta bảo cha ta dùng tiền giải quyết”. Vương Mộc Dương quát lên với Khương đội trưởng

“ Câm miệng” Khương Trạch An vốn là trong lòng thấy rất bất an, rất bực bội rồi.

Vương Mộc Dương không thể tin mà nhìn Khương đội trưởng:” Ngươi quát ta? Ngươi dám quát ta sao?”

Khương Trạch An giơ tay lên, cho hắn 1 cái bạt tai, bộp 1 tiếng giòn vang.

Hoàng mập nhìn mà trợn mắt há mồm, nhỏ giọng nói với Lâm Hiểu Phong:” Hai người này sao lại chó cắn chó rồi a?”

Lâm Hiểu Phong nở nụ cười, xem ra sư phụ đã gọi điện thoại qua bên này rồi.

“Chúng ta xem kịch là được rồi”. Lâm Hiêu Phong cười ha hả nói.

“Ngươi cho rằng mình là cái thứ gì hả, nếu không phải trong nhà có mấy đồng tiền, ngươi cho rằng ngươi được coi là cái gì hả?” Khương Trạch An lạnh lùng nhìn Vương Mộc Dương liếc mắt, xoay người rời đi.

Vương Mộc Dương nghiến răng nghiến lợi đứng lên, chỉ tay vào Lâm Hiểu Phong và Hoàng mập uy hϊếp:” Hai người các ngươi chờ đó cho ta, việc này chưa xong đâu”.

Nói xong Vương Mộc Dương cũng vội vàng rời đi. Khương Trạch An cũng đã đi rồi, hắn không lẽ còn muốn tiếp tục ở lại để cho 2 người bọn Lâm Hiểu Phong đánh sao?

“Thật là sảng khoái mà”. Hoàng mập thở phào 1 hơi. Lâm Hiểu Phong cười nói:

“Nếu như không có bất ngờ gì nữa, 2 chúng ta lập tức sắp được thả ra rồi”.

Hoàng mập trợn mắt nhìn Lâm Hiểu Phong 1 cái:” Thật không đó, cậu đừng có mà an ủi tôi nha”.

“Vậy đi, tôi với cậu cá cược, nếu hôm nay 2 chúng ta được thả ra, cậu mời tôi ăn 1 bữa lớn, thế nào hả?” Lâm Hiểu Phong cười nói.

Hoàng mập gật đầu:” Nếu thật có thể ra ngoài, đừng có nói là 1 bữa lớn, cả 10 bữa cơm anh đây cũng mời cậu ăn được”.