Tôi là Linh Miểu, và gia đình tôi đã làm nghề mai táng này từ nhiều thế hệ.Ông nội tôi là một âm dương sư nổi tiếng, trong mười dặm quanh đây không ai là không biết tới ông ấy, ông mở một cửa hàng tang lễ trong trấn, thông thường nhà ai có tang lễ thì sẽ mời ông đến lo liệu và đây cũng là công việc kiếng sống của ông nội tôi.
Từ nhỏ tôi đã sống với ông nội và chưa bao giờ được gặp bố mẹ mình. Mỗi khi nhắc đến họ, ông đều lảnh tránh và chuyển chủ đề khác để nói. Lâu dần tôi cũng không nhắc đến họ trước mặt ông nữa.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi không đậu được đại học mà mình mong muốn, cũng không muốn lên thành phố để kiếm sống nên tôi đã ở lại với ông, cùng phụ ông nội giúp người ta tổ chức tang lễ.
Ông nội cũng dạy tôi một số qui tắc trong tang lễ, sau khi đi cùng ông vài năm tôi đã học được không ít trong thuật âm dương phong thủy.
Chỉ là càng am hiểu thuật âm dương phong thủy này, tôi càng thêm kính sợ cái nghề đã lưu truyền trong gia tộc tôi qua bao thế hệ.
Vào một buổi giữa trưa hè, cực kỳ nóng, làm cho con người ta cảm giác nóng bừng và bỏng rác toàn thân. Thời điểm này, không có việc gì thì mọi người sẽ không ra ngoài.
Tuy ngoài trời nóng như thiêu đốt nhưng trong cửa hàng tang lễ của ông nội thực sự rất mát mẻ. Sau khi tôi đi ra ngoài để lo một vài việc vặt mà ông nhờ tôi đến ngôi nhà mới có tang cuối thôn. Tôi về cửa hàng của ông, cảm thấy mình đã sống rồi, sự mát mẻ bao trùm lên toàn thân nóng rực của tôi mới từ bên ngoài về.
Ngồi một lúc, tôi đi kiếm ông, sau khi gọi ông vài tiếng, tiếng ông vang lên ở sân sau.
"Ông nôi, ông làm gì vậy?" Khi đến sân sau, tôi sững sờ thốt lên.
Một cỗ quan tài quét sơn đỏ nổi bật ở sân sau. Nắp quan tài đang được mở ra, có thể thấy trong quan tài là một nữ nhi mặc hỉ phục đang nằm trong đó. Xác chết của nữ nhi đó thật tái nhợt, nó làm tôi cảm thấy rợn sống lưng dù đang là ban ngày.
"Đây là..." Tôi thốt lên
"Đừng lên tiếng, đứng qua một bên đi" Ông nói với tôi, trên tay ông vẫn đang cầm một nén nhang và tờ giấy trắng.
Dù từ lâu tôi đã quen với các loại tang lễ và các đồ vật làm bằng giấy nhưng hôm nay thật sự rất khác so với trước đây, làm tôi không khỏi cảm giác hơi run sợ.
Sau khi đứng một lúc, tôi bắt đầu nhìn nữ nhi trong quan tài và cảm thấy thật tò mò. Bởi vì ông nội đã từng nói với tôi, người chết không nên mặt đồ đỏ chôn cất nếu không sẽ mang đến tai họa, nên hầu hết người chết đều được cho mặc đồ liệm màu đen hoặc trắng. Mà xác chết nữ này nhìn còn rất trẻ, trang điểm như tân nương, còn đội mũ phượng
Bất chợt trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ
Là Minh hôn!