Tiêu Sinh là một nhà thiết kế thời trang, trong ngành này xem như có chút thành tựu, nên tự mình mở một cửa hàng quần áo do chính bản thân thiết kế. Bình thường, không cần phải đích thân đến quản lý, hôm nay chỉ là rãnh rỗi đi đến xem một chút tình hình kinh doanh. Tiêu Sinh rất chú trọng cái nhìn từ khách hàng với sản phẩm của mình, nên khi thấy Sư Phù đứng trước tủ kính trưng bày của tiệm có chút tò mò. Nghe được bạn gái Sư Phù rất thích, rất vui mừng nở nụ cười.
"Cảm ơn, là nhà thiết kế, tôi rất lấy làm vinh dự. Tôi tin bạn gái cậu mặc vào sẽ rất đẹp." – Tiêu Sinh cảm thấy nên lịch sự khen một chút, chứ chẳng biết bạn gái Sư Phù là ai.
"Vâng, đúng vậy, 'cô ấy' mặc vào rất đẹp!" – Sư Phù nghiêng đầu si mê nhìn Vãn Nhi mặc thời trang hiện đại, tóc mềm mại dài đến eo. Nếu "nàng" như vậy mà đi trên đường, sẽ có rất nhiều người nhìn theo, một nét đẹp người phụ nữ thuần khiết thời cổ đại.
"Tiểu Phù, người đó là thế nào?" – Vãn Nhi vẫn đứng một bên sững sờ, vội kéo tay áo Sư Phù hỏi. Sư Phù rất vui mừng, "nàng" vừa kêu tên của mình.
"Anh ấy chính là người thiết kế ra bộ đồ này. Xin hỏi, anh tên gì?"
"Tôi tên Tiêu Sinh, Sinh trong sự sống, không phải Sinh của âm thanh. Nếu có dịp cậu dẫn bạn gái đến cửa hàng tham quan, hi vọng cô ấy thích những món đồ khác. Tôi có chút việc bận, phải đi trước, xin lỗi không thể tiếp chuyện được rồi." – So với những nhà thiết kế khác, Tiêu Sinh là một anh chàng tốt tính, ôn hòa lại lịch sự. Trong cửa tiệm, tất cả những cô gái còn độc thân, từ nhân viên đến khách hàng đều xem anh ấy là một bạch mã hoàng tử.
"Vãn Nhi, em sao vậy?" – Sư Phù cũng cảm nhận được từ khi thấy Tiêu Sinh, Vãn Nhi trở nên rất lạ.
"Muội hình như, biết hắn." – Vãn Nhi có chút hoang mang nói.
"Em làm sao có thể biết anh ấy? Hai người cách xa nhau rất nhiều niên đại." – Sư Phù nói xong liền chính mình phủ định. Chết tiệt! Quên rằng số mệnh an bài, duyên phận kiếp trước, kiếp này hữu duyên có thể gặp lại. Vãn Nhi là của hắn, cần chi đến kiếp trước hay kiếp này, Sư Phù lập tức đem cửa tiệm này liệt vào danh sách đen, từ nay về sau cũng không thèm đi qua con đường này.
"Nhưng muội có cảm giác rất quen thuộc."
"Không nhớ ra được đừng cố gắng, anh dẫn em đến nơi khác đi dạo." – Sư Phù trực giác mách bảo, để Vãn Nhi có ấn tượng nhất định là người quan hệ rất sâu sắc. Mong rằng đừng bao giờ gặp lại người này, hồi ức càng đau khổ thì con người sẽ khắc cốt ghi tâm. Sư Phù không muốn Vãn Nhi nhớ lại, tuy biết mình ích kỷ, nhưng trong tình yêu ai dám nói mình vĩ đại. Bản thân hắn cũng là người, không phải Thánh Nhân.
——————— 0 0 0 ——————–
Bên kia, một cặp vui vẻ đi dạo phố, bên đây một cặp đang cố gắng tìm hiểu sự thật. Bởi vì, trong nhà đang chứa "một quả bom nổ chậm", muốn làm rõ ràng "trái bom" đó có phải là thứ nguy hiểm. Sư Âm lần này thực sự nghiêm túc điều tra, một ngày chưa biết được chân tướng nàng không thể an tâm. Cho nên, từ khi Đào Tuyết Ương và Sư Âm quen nhau, chưa có một ngày nào yên ổn để hẹn hò. Cuối cùng, đành phải hẹn hò trong cái phòng nghiên cứu khảo cổ, điều tra quan tài bằng ngọc, chẳng có gì lãng mạn.
Đào Tuyết Ương muốn lấy việc xảy ra lần này làm luận án tốt nghiệp, Sư Âm đảm bảo em ấy sẽ bị giáo viên xử trảm. Nhưng, bạn gái đã muốn thì cứ tùy ý, nếu không Đào Tuyết Ương sẽ phát điên làm bậy không muốn lần này lại có phiền phức. Với lại, Đào Tuyết Ương muốn giúp "ma cùng phòng" tìm ra kẻ đã gϊếŧ Tiểu Khiêu, chính là kẻ trộm đang lẩn trốn.
Sư Âm ở giới huyền học đứng nhất nhì, luận về đạo thuật không ai dám nói mình hơn nàng, nhưng đυ.ng đến mấy thứ cổ vật này thì phải nhờ chuyên gia.
"Theo tôi, quan tài này không xuất phát từ bất kì gia tộc vương giả nào. Nhưng cỗ quan tài này lại làm ra từ Ngọc Thạch, giá trị liên thành, cấu tạo rất đặc biệt, không phải thứ người bình thường có thể tạo ra. Cô còn nói bên trong quan tài dày đặc oán khí, lại càng thêm khả nghi, có thể bên trong nhốt một "người" nào đó rất ghê gớm. "Người đó" chết đi rồi, nhưng oán khí thù hận quá nặng, khiến người khác lo lắng phải tìm cách phong ấn lại, rồi chôn theo những bảo vật có giá trị. Có thể thấy, khi chôn cất những thứ của cải này là vật chất dùng để tạ tội với người chết, nhưng chuyện gì đã xảy ra chỉ nhìn thôi thì tôi không cách nào đoán được. Lực lượng cảnh sát đang cố gắng tìm tên trộm còn lại, nếu tìm được hắn có thể biết được chuyện gì đã xảy ra." – Phương Mặc Nghiên đem những chuyện mình biết nói ra một lần.
Ai bị phong ấn trong ngọc quan này, tại sao lại bị phong ấn? Bọn họ phải điều tra rõ ràng, mấy nhà khảo cổ thì có giá trị nghiên cứu. Nhưng chuyện này lại cách đây hơn cả ngàn năm, "hồi ức thuật" của Sư Phù cũng không thể sử dụng với thời gian xa xôi như vậy. Sư Âm trong lòng chắc chắn, ma nữ thời Tống triều trong nhà chính là "người" bị phong ấn trong quan tài. Nhưng, tại sao trên người "cô ấy" lại không mang theo oán khí? Còn cái gì cũng quên sạch, không có bằng chứng xác thực, manh mối cũng bị đứt đoạn.
Sư Âm ngắm nghía hình vẽ màu đỏ trên nắp quan tài rất tò mò, lấy điện thoại ra chụp toàn bộ nắp ngọc quan để về nhà ngâm cứu. Nàng tin chắc vật đặt trong cái lõm kia nhất định giúp bọn họ biết rất nhiều chuyện bí mật.
"Hôn Âm, vật đặt ở cái lõm trống rỗng kia chắc là mấu chốt, có thể là thần khí dùng phong ấn lại oán khí. Nếu thật sự là vậy, kẻ cầm cái vật đó nhất định sẽ bị nhiễm oán khí vào người làm sao đây?"
Sư Âm tán thưởng: "Bây giờ thông minh hơn rồi nha, còn có thể phân tích sự việc."
"Em đâu có ngu ngốc! Là tại chị tự gọi em như vậy thôi!"
"Ngây thơ và thông minh không giống nhau! Chị đang mong cảnh sát có thể nhanh một chút bắt được tên trộm kia, chỉ có một tên trộm quèn tìm cũng không xong." – Vì bị nữ cảnh sát mặt đơ Dương Tử Hi theo đuổi quá dữ, làm trong mắt Sư Âm toàn bộ ấn tượng tốt đẹp về cảnh sát bị đá thẳng xuống vực thẳm. Sư Âm nói câu gì cũng có ý xỏ xiên bọn họ là thứ vô dụng.
"Như vậy chứng minh hắn trốn rất giỏi, cảnh sát cũng đang rất cố gắng mà. Đừng thành kiến với người ta như vậy, có thể ngày mai sẽ bắt được." – Đào Tuyết Ương suy nghĩ rất lạc quan.
"Em thật là….!" – Sư Âm bất đắc dĩ thở dài.
Rời khỏi phòng nghiên cứu đi về nhà, trước tiên đem sách cổ ra tra cứu, bùa phong ấn kia rất lạ, Sư Âm chưa bao giờ dùng đến, cho nên muốn tìm xem nó là loại chú thuật nào. Đào Tuyết Ương thì đi đến trường cùng giáo viên thảo luận lấy việc lần này viết luận văn, thuận tiện quan tâm một chút học đệ bị nàng bơ cả thời gian qua.
Dạo này, bị Đào Tuyết Ương bơ thẳng không thèm dẫn mình theo, Lương Ưu Tú đang rất chán. Người bình thường, ít ai dám xem phim kinh dị, nhưng vì hiếu kì rất muốn xem, vừa la vừa hét còn nhắm tịt mắt, tại sao sợ còn muốn xem? Lương Ưu Tú có cảm giác tự mình tạo nghiệp, nếu không quen biết Sư Âm thì bọn họ xác định chôn thây, làm bạn với ma quỷ.
Đào Tuyết Ương cùng giáo viên thảo luận vấn đề luận án tốt nghiệp xong, liền đi tìm Lương Ưu Tú, vừa hay học đệ không có tiết, hai người cùng nhau ra khỏi trường. Vì dạo này xảy ra chuyện tên trộm bỏ trốn, lại có thêm nhiều thứ phát sinh tâm trạng không thoải mái, hai người cùng nhau đi dạo một chút. Đi ngang một dãy nhà trọ, Tiểu Khiêu đang được Đào Tuyết Ương ôm trong ngực bắt đầu có phản ứng.
"Mình có thể nghe được 'mùi' của kẻ hại chết mình!" – Tuy đang là một chú heo con, nhưng Đào Tuyết Ương cũng có thể cảm thấy được cơn giận của Tiểu Khiêu. Đào Tuyết Ương không thể để "cậu ấy" trở lại nguyên hình, dù người xung quanh có thể không nhìn thấy, nhưng chú heo con Đào Tuyết Ương đang ôm trong người đột nhiên biến mất thì đúng là chuyện lớn.
"Cậu đừng gấp, cậu nói cho mình biết hắn ở đâu, mình đưa cậu đi." – Đào Tuyết Ương cố gắng ổn định tâm trạng Tiểu Khiêu.
"Tiểu Khiêu tìm thấy hung thủ gϊếŧ 'chị ấy'?" – Quen biết Đào Tuyết Ương rất lâu, nên Lương Ưu Tú cũng biết Tiểu Khiêu.
"Bởi vì lần trước xem tin tức về vụ quan tài ngọc, kẻ trộm còn sống chạy ra chính là kẻ đã gϊếŧ Tiểu Khiêu."
"Vậy chúng ta cứ vậy mà đi tìm rất nguy hiểm, báo cảnh sát trước đã." – Tiểu Khiêu đang rất tức giận, học tỷ thì chuyên làm liều. Dù sao Tiểu Khiêu là quỷ nên không sao, Đào Tuyết Ương vì quá gấp gáp chắc sẽ không suy nghĩ đến vấn đề an toàn. Lương Ưu Tú là người còn bình tĩnh nhất nơi này, tốt nhất nên tìm cảnh sát bảo vệ là tốt nhất.
Vì sợ phạm nhân chạy mất, bọn họ liền đi tới một căn hộ cũ nát cũ kiểm tra, xác nhận tên trộm đang trốn trong đây. Đây là dãy nhà trọ đã rất cũ, không có thang máy, ra vào tự do, ít người thèm ngó đến, nếu trốn ở đây rất khó bị phát hiện. Đào Tuyết Ương đang lo lắng, có ai giống như Tiểu Khiêu bị hắn hại chết không.
Đi theo "mùi" Tiểu Khiêu nghe được, bọn họ thở hổn hển bò lên lầu tám, đây có thể là tầng cao nhất, khu nhà này đã rất cũ rồi, những cánh cửa hầu như đã bị gỉ sét toàn bộ. Nếu muốn quay phim ma, nơi này chắc là chỗ tốt, không khí âm u, ánh sáng mờ mờ khiến người ta phát run.
Lên đến lầu tám, hành lang lờ mờ ánh sáng, xung quanh rất dơ bẩn, Đào Tuyết Ương chưa kịp bước thì Tiểu Khiêu đã từ trên tay nàng nhảy xuống. Tiểu Khiêu biến về nguyên hình là một cô gái đang mặc đồ ngủ, trên mặt có vết rạch dài, trên tay có thêm hai con dao chặt thịt.
"Tiểu Khiêu, sao 'chị' lại cầm dao? Đào học tỷ, không phải chị đốt cho đấy chứ?" – Lương Ưu Tú đang run rẩy nhìn "chị ma nữ" trước mặt cầm hai cây dao to chà bá muốn đi báo thù.
"Bởi vì Tiểu Khiêu nói cậu ấy muốn tự tay chém chết hung thủ mà!"
"Này, chuyện không phải đùa! Đào học tỷ làm sao nghe theo 'chị ấy' mà làm bừa vậy? Không phải, chị chính là kẻ luôn làm bừa, nhanh ngăn 'chị ấy' lại."
Tự tay chém chết người đã gϊếŧ mình nghe rất có oai phong nha, nhưng lại ảnh hưởng đến việc nhân quả không thể đi đầu thai, như vậy không được. Tội phạm gϊếŧ người, thì báo cảnh sát bắt giữ cũng xem như báo thù, cùng lắm thì chém vài dao cho hả giận, đừng chém chết là được.
Tiểu Khiêu đã bay đến trước cửa căn hộ tên trộm đang trốn, chém một dao phá cửa, liền xông thẳng vào. Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú liền chạy theo sau, chưa đến được cửa căn hộ, thì đã thấy Tiểu Khiêu bị đánh văng ra. Đào Tuyết Ương hoảng hốt, sao lại có thể? Cho dù hắn là cao thủ võ công đầy mình, nhưng người làm sao đánh được với quỷ? Lại còn đánh văng quỷ ra, Đào Tuyết Ương cũng không nghe cảnh sát nói là tên trộm đó có sức mạnh như Sư Âm.
"Tiểu Khiêu, cậu sao rồi?"
"Hắn….trên người hắn có oán khí hộ thể, mình không thể chém hắn." – Tiểu Khiêu bị suy yếu, biến trở lại thành chú heo con.
Đào Tuyết Ương liền chạy vào, trong phòng không có ai, cửa sổ bị mở, nàng chạy đến cửa sổ nhìn, thấy có một người từ lầu tám nhảy xuống nhưng không chết, hắn lập tức chạy mất.
Ch* đẻ! Từ lầu tám nhảy xuống mà không sao, đúng là quái vật.
"Đào học tỷ, nếu hung thủ còn bên trong, chị xông vào như vậy rất nguy hiểm."
"Yên tâm, không phải còn sống đây sao."
Lương học đệ thật bó tay, hai mắt trợn trắng, tại sao lại đi quan tâm người như vậy để bản thân chịu ấm ức.