Sáng sớm hôm sau Diệp Hàm đã dậy, điện thoại vẫn luôn kè kè bên người, chuông được chỉnh đến mức cao nhất, bởi vì cô sợ bỏ lỡ cuộc gọi của Lãnh Dương, cô tự nói với mình, Lãnh Dương vì cứu cô mới bị thương nặng như vậy, suýt chút nữa là mất mạng, cô ấy có thể tỉnh lại, quay về Hồng Kông, cô không thể bỏ lỡ cuộc gọi của cô ấy được, nếu không cô sẽ cảm thấy rất hổ thẹn, có lỗi với người ta, cũng sợ người ta nói cô lạnh lùng vô tình, không biết tri ân báo đáp.
Lý do có lẽ giống như cô nói, cũng có lẽ không phải....
Cả ngày hôm nay Diệp Hàm chờ điện thoại, nhưng mà điện thoại một tiếng chuông cũng chưa từng vang lên, khiến cô nghi ngờ không biết có phải do điện thoại nợ phí nên bị khoá rồi hay không, cũng nghi ngờ điện thoại bị trục trặc gì đó, nhưng cô kiểm tra vài lần thấy điện thoại cũng không có bất kỳ vấn đề gì, có thể gọi đi, cũng có thể nhận cuộc gọi, cho nên vấn đề chính là tâm trạng của cô, cô cảm thấy bản thân nên điều chỉnh lại tâm tình một chút, rất nhiều sự tình, rất nhiều thời điểm, có gấp cũng vô dụng.
5 giờ chiều, rốt cuộc điện thoại cũng đổ chuông, Diệp Hàm hấp tấp cầm điện thoại lên, là số của Lãnh Dương, nội tâm cảm giác hơi bất ngờ, không phải điện thoại của cô ấy cũng bị hỏng rồi hay sao? Có điều không mất bao lâu thì cô đã hiểu được, nhất định đối phương sau khi về tới Hồng Kông đã đi xin cấp lại rồi.
Bắt máy, "Diệp Hàm, tôi đã về rồi, cô có muốn qua thăm tôi không?" Vừa áp điện thoại vào tai đã nghe được giọng nói không hề khách khí của Lãnh Dương, Diệp Hàm nghĩ, bọn họ đã thân thiết đến mức nói chuyện không cần khách khí nữa rồi hả? Tuy rằng đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, cũng từng có ân tình, nhưng cũng không đại biểu giữa họ thân thiết bao nhiêu, chẳng qua nếu nghĩ kỹ lại một chút, từ khi họ bắt đầu quen biết nhau thì giữa họ đã không có chút khách khí nào, chỉ là trước đó đối chọi có chút gay gắt mà thôi.
"Cô đang ở đâu?" Giọng nói Diệp Hàm có chút bình thản, lại có chút ôn hoà mà hỏi.
"Bệnh viện ***, khoa **, phòng 5003, khi nào thì cô qua đây?" Nghe giọng nói của Lãnh Dương thì thấy thân thể cô ấy đã tốt hơn hôm qua một chút, ít nhất cũng không còn hữu khí vô lực, tuy vẫn có chút nhu nhược nhưng bên trong giọng nói lại nghe thấy một chút vui sướиɠ.
"Ngay bây giờ." Cũng đã đợi cả ngày rồi, chẳng phải cô muốn đến xem thương thế của cô ấy như thế nào sao? Làm sao có thể kéo dài thêm nữa?
"Được! Cô đến đây là được rồi, đừng có như những người khác đến còn mang theo đồ vật này nọ, a đúng rồi, cô ăn cái gì trước rồi hãy đến đây, hôm nay tôi không thể cùng ăn với cô được rồi, đồ ăn ở bệnh viện ăn không ngon, thanh đạm không dầu mỡ y như nhau, chắc chắn cô không thích đâu." Lãnh Dương ngược lại rất hy vọng đi ăn cùng với Diệp Hàm, nhưng mà hiện tại đang nằm viện, cũng không còn cách nào khác, để sớm phục hồi cô cũng chỉ có thể nghe theo bác sĩ mà kiêng cữ.
Diệp Hàm khẽ cười, "Tôi nấu cho cô ít cháo được không?" Cháo bên ngoài bán tuy rằng vẫn ăn được, nhưng mà nêm nếm quá nhiều gia vị, Diệp Hàm biết người bệnh nên ăn đồ ăn thanh đạm một chút vẫn tốt hơn, nếu như đồ ăn ở bệnh viện ăn không ngon thì cô cũng có thể tự mình xuống bếp nấu một ít cháo, cô cảm thấy tài nấu nướng của bản thân cũng không tệ lắm.
"Cháo sao? Được! Vậy cảm ơn cô, tôi cũng không khách khí." Lãnh Dương trộm cười, nếu có thể ăn cháo của người nào đó tự tay nấu thì cũng không tồi, vết thương trên người cô coi như rất đáng giá, nếu không thì có khi cả đời này cô cũng không thể ăn được cháo của cô ấy nấu, vì thế cơ hội tốt như vậy, tất nhiên cô không thể nào bỏ qua.
Tắt điện thoại, Lãnh Dương vội vàng cầm bình giữ nhiệt ở trên bàn cạnh giường bệnh đưa cho Mễ Xán, "Cái này em mang về ăn đi."
Từ khi Lãnh Dương bắt đầu nằm viện đến nay, ngày nào Mễ Xán cũng đến bệnh viện cùng cô, hôm nay cũng đi cùng với Lãnh Dương về Hồng Kông, làm thủ tục nhập viện cho cô, sau đó giúp Lãnh Dương mua điện thoại mới, đi xin cấp lại số điện thoại cũ, chỉ vừa ngồi xuống không bao lâu thì Lãnh Dương lại đưa cháo Cố Miễn Quân mang tới cho cô, cảm thấy có chút mất bình tĩnh, kinh ngạc nói: "Sư phụ, chị không ăn sao? Đây là cháo sếp Cố nấu cho chị đó!"
Sau khi về lại Hồng Kông, Cố Miễn Quân đưa Lãnh Dương đến bệnh viện, thấy đã đến giờ ăn, anh biết Lãnh Dương không thích ăn đồ ở bệnh viện, vì vậy vội vàng đi siêu thị mua một ít thực phẩm nấu cháo rồi đưa đến bệnh viện, vừa đến bệnh viện thì chuông điện thoại của anh vang lên, sau đó nói với Lãnh Dương không biết ba mẹ anh tìm có chuyện gì, anh ta muốn về xem sao, sau đó rời đi. Hiện tại trong bệnh viện chỉ còn Lãnh Dương và Mễ Xán.
"Có người tự mình nấu cháo, có lẽ chị chỉ có cơ hội ăn một lần duy nhất, nên chỉ có thể có lỗi với lòng tốt của anh ấy thôi." Không phải cô muốn phụ lòng Cố Miễn Quân, cô chỉ cảm thấy cháo Cố Miễn Quân nấu cũng đã từng ăn rồi, sau này có lẽ vẫn còn cơ hội ăn, mà cháo Diệp Hàm nấu lại chỉ có cơ hội một lần, cô không thể bỏ qua được.
"Là madam sao? Cô ấy muốn đích thân nấu cháo cho chị hả?" Mễ Xán nghe Lãnh Dương gọi tên Diệp Hàm, nên cô biết rõ cuộc gọi này là gọi cho ai.
Lãnh Dương đắc ý cười, "Đúng vậy! Vì vậy em tranh thủ mang cháo về đi! Đừng để cô ấy nhìn thấy." Cô nghĩ nếu như Diệp Hàm biết được cô đã có cháo ăn rồi mà còn bắt cô ấy nấu thì có lẽ sẽ rất giận? Có thể có cảm giác bị trêu đùa hay không? Nói thật, cô không nghĩ sẽ trêu đùa cô ấy, chỉ muốn nếm thử tài nấu nướng của cô ấy thôi, đơn giản chỉ là như vậy.
Mễ Xán bất đắc dĩ nhìn Lãnh Dương, "Sư phụ, em nghĩ mãi cũng không hiểu, sếp Cố là bạn trai của chị, đây là cháo tình yêu, chị không ăn loại cháo tràn đầy tình yêu này, lại muốn ăn loại cháo lãnh khốc của madam, thực sự không hiểu được suy nghĩ của chị nha."
"Em không phải con giun trong bụng chị, không hiểu cũng phải thôi." Lãnh Dương nghĩ cô cũng không cần giải thích gì, cứ để Mễ Xán thích nghĩ thế nào thì nghĩ đi.
"Được rồi, cháo này để em mang về, chị tự nghĩ giải thích với sếp Cố đi nha!" Cô không muốn Cố Miễn Quân biết được cháo anh ấy vất vả nấu được lại chạy vào trong bụng của cô, đến lúc đó cũng không thể nói rõ, coi như đã giải thích rõ ràng rồi thì cô cũng sẽ rất xấu hổ, vì vậy để Lãnh Dương tự xử lý đi.
"Đừng để anh ấy biết thì được rồi." Lãnh Dương cũng không có ý định để cho Cố Miễn Quân biết.
Mễ Xán bất đắc dĩ cười, lắc đầu, cầm bình giữ nhiệt lên, quay người đi, "Ngày mai em sẽ mang bình giữ nhiệt trả lại chị, em đi nha."
Mễ Xán rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Lãnh Dương, bởi vì cô đang ở trong phòng bệnh riêng, bệnh viện tư nhân, phòng bệnh như vậy giá cũng không rẻ, nhưng mà cô cũng không có thiếu một chút tiền ấy.
Lãnh Dương nằm trên giường bệnh, vừa đọc sách vừa đợi Diệp Hàm, đợi đến khoảng 8 giờ mới thấy Diệp Hàm xuất hiện.
Gặp lại cô gái lành lạnh mà thanh tú đẹp đẽ này, cô chỉ có một cảm giác đó là: Gầy. Xem ra lần vào cổ mộ này thật sự rất giày vò cô ấy, về sau cũng không thể tuỳ tiện đi vào cổ mộ nữa, hai người họ có thể sống đến giờ cũng đã rất may mắn, may mắn là quái vật kia tập kích mình, nếu như người bị thương là đối phương, nhất định lúc ấy cô sẽ luống cuống tay chân, không biết phải làm thế nào, đột nhiên cô hiểu rõ được tại sao Diệp Hàm lại gầy như vậy, có câu tục ngữ nói rất đúng, người chết không thống khổ, thống khổ nhất chính là người còn ở lại, tuy rằng giữa họ không có thân thiết đến vậy, nhưng vẫn có thể coi là chiến hữu cùng chung hoạn nạn rồi.
Lãnh Dương cười với Diệp Hàm một nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai, "Cô đến rồi, vất vả cho cô, làm phiền cô nấu cháo cho tôi."
Diệp Hàm nhếch miệng mỉm cười, đến bên giường, đặt bình giữ nhiệt lên bàn bên cạnh, nói với Lãnh Dương, "Thương thế có đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ừ!" Lãnh Dương gật đầu, "Cô xem trạng thái của tôi cũng rõ tôi không sao rồi, chỉ vì lí do an toàn nên bác sĩ mới muốn tôi ở lại theo dõi thêm vài ngày mà thôi, thương thế của cô thế nào? Nơi bị trúng tên đã lành lại chưa?"
"Ừ, đã đóng vảy rồi, chỉ cần không cử động mạnh, rất nhanh sẽ lành lại, miệng vết thương của cô thế nào? Cho tôi nhìn thử một chút." Diệp Hàm muốn tự mình kiểm tra miệng vết thương của Lãnh Dương, như vậy mới có thể yên tâm được.
Lãnh Dương nhanh tay nắm chặt cổ áo, "Không muốn."
Diệp Hàm hơi ngẩn ra, "Tại sao? Cho tôi xem thử miệng vết thương lành như thế nào rồi."
"Không muốn, miệng vết thương có gì đẹp mà xem." Lãnh Dương cố chấp.
"Nhìn một chút cũng không sao mà." Diệp Hàm cũng cố chấp. Cảm thấy cũng chỉ là nhìn vết thương một chút thôi mà? Có vấn đề gì mà phải khẩn trương như vậy.
Lãnh Dương thấy Diệp Hàm não heo như vậy, không hiểu được nguyên nhân tại sao cô không muốn cho xem, bất đắc dĩ, chỉ có thể điềm đạm mà nói: "Người ta bị thương ở ngực, chỗ đó làm sao có thể tuỳ tiện nhìn được."
Diệp Hàm hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nở nụ cười, cố ý nói: "Cũng không phải chưa từng nhìn thấy nha, lúc trước cô vừa mới bị thương, tôi cũng đã giúp cô xử lý vết thương, vì vậy chỗ nên hoặc không nên thấy tôi cũng nhìn thấy hết rồi."
"Cô..." Lãnh Dương thấy nụ cười vô sỉ đầy khıêυ khí©h của Diệp Hàm, trong lòng tràn đầy tức giận, nhìn thì nhìn đi, hà cớ gì còn phải cố ý chọc giận người khác như vậy. "Họ Diệp kia, cô vậy là đang khi dễ người, cô cũng không nghĩ thử xem, tôi vì ai mà nằm ở đây, cô lại còn muốn chọc giận tôi nữa." Lãnh Dương giận dữ rồi.
"Được được được, cô đừng nóng, nổi nóng sẽ ảnh hưởng thương thế, tôi xin lỗi cô, được chưa?" Diệp Hàm cũng không có biện pháp nào, ai bảo cô còn nợ cô gái này một đại ân.
Thấy Diệp Hàm xin lỗi, Lãnh Dương cũng nguôi giận rồi, dù sao cũng không tức giận bao nhiêu, "Tôi đói bụng." Lãnh Dương giả vờ điềm đạm đáng yêu mà nhìn Diệp Hàm, cô vì muốn ăn cháo Diệp Hàm tự tay nấu này mà đã nhịn đói khá lâu rồi, bằng không cô đã sớm ăn cháo Cố Miễn Quân nấu cho cô rồi.
"Để tôi rót cháo cho cô." Diệp Hàm mở bình giữ nhiệt, cẩn thận từng li từng tí rót cháo vào một cái chén nhỏ, đặt vào một cái muỗng, bưng đến trước mặt Lãnh Dương, chuẩn bị đút cháo cho Lãnh Dương ăn.
Lãnh Dương vốn mừng thầm mà nhìn Diệp Hàm phục vụ cho cô, nhưng khi Diệp Hàm đưa muỗng cháo đã được cô ấy thổi nguội đến bên miệng cô thì có chút giật mình, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, "Để tôi tự ăn." Lãnh Dương đưa tay cầm chén trên tay Diệp Hàm, Diệp Hàm khẽ giật mình, lập tức hiểu được, mỉm cười, cũng không cố chấp, đưa chén cho Lãnh Dương.
"Cô ăn từ từ thôi, cẩn thận phỏng." Thấy Lãnh Dương nhanh tay múc một muỗng, không thổi đã ngậm vào miệng, vội nhắc nhở, nghĩ thầm, xem ra thật sự đói bụng lắm rồi. Kỳ thật Diệp Hàm cũng không biết được, Lãnh Dương vội vàng húp cháo cũng không phải vì đói bụng, mà là nóng vội muốn nếm thử tài nấu nướng của cô ấy. Hơn nữa lúc trước Diệp Hàm đối với cô không có hảo cảm, cho nên đến giờ cô cũng không nghĩ có một ngày sẽ được ăn cháo tự tay đối phương nấu, vì vậy cực kỳ nôn nóng không thể chờ được, cảm giác nếu chậm một chút thì sẽ có biến cố phát sinh, bản thân cũng không ăn được nữa.
Tuy Diệp Hàm đã nhắc nhở, nhưng vẫn chậm một bước, Lãnh Dương bị cháo nóng làm phỏng, hé mở môi anh đào, duỗi cái lưỡi nhọn màu hồng nhạt ra, phù phù mà thổi, bộ dạng ấy đặc biệt đáng yêu.
Diệp Hàm nhịn không được bật cười, "Đã bảo cô từ từ rồi, cũng không có ai giành ăn với cô."
"Còn không phải do tôi nôn nóng nếm thử tay nghề của cô hay sao?" Lãnh Dương trợn mắt liếc Diệp Hàm, hờn dỗi nói.
Diệp Hàm cười mà nhìn Lãnh Dương, cô chưa bao giờ nghĩ Lãnh Dương còn có một mặt đáng yêu như vậy, trước kia cảm giác Lãnh Dương mang đến cho cô là lão luyện, nội liễm, đoan trang, sắc bén, ... Hiện tại, cô phát hiện được cô gái này lại có rất nhiều mặt, lại có một mặt giống như một cô gái nhỏ rất đáng yêu.