Diệp Hàm bỗng nhiên trúng độc, đây là chuyện mọi người đều không ngờ được, ở trong mộ không có thuốc, bọn họ phải giúp cô giải độc bằng cách nào? Không lẽ lại trơ mắt ra nhìn cô ngứa đến chết hay sao? Không! Lãnh Dương không thể làm như vậy, nhưng nàng cũng bất lực, cũng bởi vì sự bất lực của mình mà trở nên hoảng hốt, không ngừng tự hỏi bản thân mình phải làm gì!
Cao Na cũng sốt ruột, nàng đã từng đọc qua một số tài liệu liên quan đến việc điều chế độc dược, trong đó có một loại độc khiến người khác toàn thân ngứa ngáy, mà còn là cực kì ngứa ngáy, khiến người trúng độc ngứa đến mức cào nát làn da của mình, máu thịt be bét, sau đó bị cảm giác ngứa này dằn vặt chậm rãi cho đến chết, rất nhiều người không chịu nổi cảm giác này mà lựa chọn tự sát.
"Phải làm sao bây giờ?" Lãnh Dương hỏi Cao Na, hiện tại nàng đã bất lực, nàng gửi gắm toàn bộ hi vọng của mình vào Cao Na, hi vọng Cao Na có biện pháp cứu Diệp Hàm.
Cao Na thấy Diệp Hàm dùng sức muốn thoát khỏi cánh tay của Lãnh Dương, cảm giác ngứa này đã khiến Diệp Hàm mất đi lý trí, nàng hiểu nếu còn tiếp tục như vậy, nếu Diệp Hàm không gãi đến khi bản thân máu thịt be bét thì cũng bị dằn vặt đến chết, bắt cô ấy chịu đựng cảm giác đó còn không bằng thẳng thắn kết thúc tính mạng của cô ấy đi, nhìn tình hình hiện tại, nàng cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể thử một lần. Lấy dao găm cứa vào cổ tay mình một cái, nháy mắt tay đã đỏ tươi một mảng.
"Cứ tiếp tục như vậy thì cô ấy cũng sẽ chết, nên chỉ còn cách thử lấy độc trị độc, nếu như không thể giải được độc thì cũng để cô ấy chết không thống khổ." Cao Na nhìn Lãnh Dương, chờ Lãnh Dương quyết định.
"Lấy độc trị độc?" Lãnh Dương vẫn chưa minh bạch.
"Từ nhỏ tôi đã thường dùng máu mình để nuôi cổ, vì vậy tôi vẫn thường ăn một ít loại thảo dược có độc, máu của tôi cũng có độc, nếu như độc trong người tôi không thể trung hoà được độc tố bên trong người cô ấy thì ít nhất cô ấy cũng không phải chịu thống khổ mà chết." Từ xưa đến nay Miêu tộc và Lê tộc vẫn truyền thừa lại phương pháp nuôi cổ, chế tạo cổ độc, vì vậy từ nhỏ Cao Na cũng đã được học cách nuôi cổ, cổ không chỉ dùng để hại người mà còn có thể dùng để cứu người, điều này còn tuỳ thuộc vào người sử dụng thiện hay ác.
Lãnh Dương xoắn xuýt, nếu như máu của Cao Na không khống chế được độc tố trong người Diệp Hàm thì cô ấy sẽ trúng độc mà chết, như vậy thực sự quá mạo hiểm, nhưng nếu không dùng máu của Cao Na..., Lãnh Dương không muốn để Diệp Hàm chết, cô ấy vì nàng mới đi vào cổ mộ, nếu như Diệp Hàm bởi vậy mà chết thì cả đời này nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
"Lãnh Dương, cô gϊếŧ tôi đi, tôi không chịu được nữa, gϊếŧ tôi đi!" Diệp Hàm hiện tại chỉ muốn kết thúc sự đau khổ này, nếu như dùng tính mạng để đánh đổi cô cũng cam tâm tình nguyện.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết đâu." Lãnh Dương dùng sức ôm lấy Diệp Hàm, cuối cùng cũng quyết định, nói với Cao Na: "Cô cho cô ấy uống máu đi!" Bất luận như thế nào thì đây cũng là một cơ hội, cô không thể đứng im mà nhìn đối phương chết được.
Cao Na gật đầu, bắt đầu cho Diệp Hàm uống máu, nhưng cũng không dám để cô ấy uống quá nhiều, sau đó Lãnh Dương lập tức đánh Diệp Hàm bất tỉnh, nhìn Diệp Hàm khổ sở như vậy nàng không đành lòng, cũng rất khó chịu, hai mắt ngấn nước, nhìn người mê man trong ngực mình, trong lòng cực kì khó chịu.
Cả người Diệp Hàm ửng hồng, hình như đang sốt cao, cả người nóng hổi. Lãnh Dương ngồi dưới đất, để Diệp Hàm gối đầu lên chân nàng, nàng sợ Diệp Hàm sốt cao quá sẽ khiến đầu óc nóng đến hỏng, nên đã cởϊ áσ khoác của Diệp Hàm ra, lau sạch mồ hôi trên trán Diệp Hàm. Không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào vầng trán đang nhíu chặt của Diệp Hàm, cho dù đang hôn mê, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được vẻ thống khổ trên gương mặt ấy.
Từng giây trôi qua chậm như rùa, nhìn vẻ mặt Diệp Hàm vẫn khổ sở như vậy, lòng Lãnh Dương theo thời gian càng ngày càng thắt lại, "Tại sao đến giờ vẫn không có khởi sắc vậy?" Lãnh Dương không nhịn được ngẩng đầu nhìn Cao Na, nàng sợ máu của Cao Na không có tác dụng, kết quả kia ..., nàng không dám nghĩ đến.
"Hay là ít quá nên không có tác dụng? Bằng không cho cô ấy uống thêm một chút nữa?" Tuy Diệp Hàm và Cao Na không quen không biết, nhưng cũng đồng cam cộng khổ đi được đến đây, hiện tại cứ mỗi một người mất đi lại tăng thêm một phần nguy hiểm, huống hồ nàng không phải người xấu, nàng không muốn nhìn thấy bất kì người nào chết. Còn nữa, nếu nàng muốn lấy khối ngọc thạch ở đồn cảnh sát Hồng Kông về thì còn phải nhờ Diệp Hàm. Vì vậy lúc này nàng cũng rất nóng lòng.
Hiện tại cũng không còn biện pháp nào khác, Lãnh Dương chỉ có thể gật đầu.
Bọn họ lại cho Diệp Hàm uống thêm một chút máu của Cao Na, Diệp Hàm bị mùi máu tanh làm cho buồn nôn mà tỉnh lại, không nhịn được mà ho, mở mắt ra, cặp mắt đẹp đẽ kia tan rã một hồi lâu mới tụ lại, nhìn thấy một cặp mắt đầy lo lắng, trước đây cặp mắt đó luôn ngầm mang theo ý cười, hoặc nói đúng ra thì là ngầm mang theo ý cười khıêυ khí©h, nhưng mà lúc này ..., là lo lắng? Là hoảng sợ? Là thấp thỏm bất an? Đúng vậy ..., cô vẫn thích nhìn đôi mắt này mang theo ý cười khıêυ khí©h, tuy rằng như vậy rất dễ khiến người ta chán ghét, nhưng không phủ nhận được nó rất đẹp, rất hấp dẫn, ánh mắt lúc này khiến cô cảm thấy ...
"Cô thấy sao rồi?" Cả hai giọng nói đều có vẻ hoang mang. Diệp Hàm cố nhếch khoé miệng, khó khăn lộ ra một nụ cười, mở miệng: "Không sao rồi, đừng, đừng lo lắng."
Lãnh Dương và Cao Na nghe nói vậy thì rất vui mừng mà nở nụ cười, họ biết cơn ngứa trên người Diệp Hàm đã không còn, đại biểu cho độc Diệp Hàm trúng đã được giải? Bọn họ cũng không dám suy đoán, nhưng có thể xác định được Diệp Hàm đã không còn ngứa, điều này cho thấy máu của Cao Na thật sự có tác dụng.
"Không sao thì tốt rồi, xém bị cô hù chết." Mắt Lãnh Dương lăn xuống hai hàng nước mắt, nhưng lại nở nụ cười, đúng vậy, nàng thật sự bị Diệp Hàm hù đến tay chân luống cuống, thật sự sợ đối phương sẽ chết ở đây, lòng cô sẽ khó chịu cả đời.
"Cô lo lắng cho tôi vậy sao?" Tuy rằng lúc này Diệp Hàm cảm thấy cơ thể không có chút sức lực, nhưng cảm giác ngứa không còn nữa, thấy Lãnh Dương lo lắng cho mình như vậy, cô đùa giỡn hỏi.
Lãnh Dương thấy Diệp Hàm hỏi như vậy, hơi run run, lập tức trả lời: "Ai lo lắng cho cô chứ, tôi chỉ sợ mất một người giúp sức, càng đi vào sâu đường càng khó đi, cô đừng có tưởng bở." Thừa nhận bản thân mình lo lắng cho đối phương cũng được thôi, thật sự không có vấn đề gì, nhưng nàng vẫn không muốn thừa nhận, nàng cảm giác nếu mình thừa nhận thì đã thua vào tay đối phương rồi, nàng tuyệt đối không thể thua.
Diệp Hàm không tiếp tục đề tài này, chỉ cười cười rồi nhắm hai mắt lại, cô cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát.
Lãnh Dương thấy Diệp Hàm bỗng nhiên nhắm mắt lại thì tâm lại hoảng, gấp giọng nói: "Diệp Hàm, cô đừng ngủ, cô nghe tôi nói, mở mắt ra, bất kể mệt mỏi thế nào cũng đừng ngủ." Lãnh Dương rất sợ Diệp Hàm ngủ rồi thì sẽ không tỉnh dậy nữa.
Diệp Hàm bị Lãnh Dương lay động cảm thấy không thoải mái, không còn cách nào chỉ có thể mở mắt ra, "Yên tâm, tôi không sao rồi, chỉ có chút mệt mỏi thôi, cô để tôi nghỉ ngơi một chút."
"Không thể ngủ." Tiếng Lãnh Dương càng lớn hơn, bởi vì có rất nhiều người trước khi chết nói cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó cũng không tỉnh lại nữa.
Diệp Hàm bất đắc dĩ cười, "Sao cô lại bá đạo như vậy chứ? Tôi thật sự không sao rồi, sẽ không chết, nếu muốn chết cũng phải đưa được mọi người an toàn ra khỏi cổ mộ ..."
"Được, tôi tin cô, nếu cô không thể đưa chúng tôi ra khỏi mộ an toàn, thì cô không làm tròn chức trách, tôi có thành quỷ cũng phải đến quấy rầy cô." Ý chí của một người rất quan trọng, chỉ cần Diệp Hàm có ý chí này để kiên cường chống đỡ, thì cô sẽ không dễ dàng để bản thân mình chết đi như vậy, bởi vì tâm nguyện của cô chưa hoàn thành nên vẫn sẽ cố giữ lại một hơi thở.
Diệp Hàm bất đắc dĩ gật gù, sau đó chậm rãi nhắm mắt, hiện tại cô thật sự rất mệt mỏi và buồn ngủ.
"Cô ấy không sao chứ?" Mặc dù Diệp Hàm đã đồng ý với nàng, nhưng Lãnh Dương vẫn không yên tâm mà hỏi Cao Na.
Cao Na chậm rãi lắc đầu, "Tôi không biết, nhưng nếu như trên người cô ấy không còn ngứa nữa thì chắc là độc đã được giải rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?" Nàng cũng chỉ suy đoán vậy thôi.
Hiện tại cũng không có cách nào khác, Lãnh Dương chỉ có thể để cho Diệp Hàm nghỉ ngơi, "Cô cũng nghỉ ngơi một chút đi!" Lãnh Dương nói với Cao Na, mọi người đều mệt mỏi, nhân lúc này hồi phục một chút sức, ai biết được còn cái gì đang chờ đợi các nàng. Đi tới đây, một người mất tích, một người trọng thương khó đoán sống chết, còn lại hai người mình đầy vết thương, cực kì mệt mỏi, con đường sắp tới lành hay dữ cũng khó có thể dự đoán.
Cao Na và Diệp Hàm đang nghỉ ngơi, trong hoàn cảnh như vậy Lãnh Dương không dám nghỉ ngơi, nàng nhất định phải duy trì tỉnh táo, bởi vì ai biết nguy hiểm sẽ tiến tới lúc nào.
Lãnh Dương cứ ngồi như vậy mà chờ Diệp Hàm tỉnh lại, đợi ròng rã 5, 6 tiếng, ở một nơi yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở của mình ngồi mấy canh giờ thật sự quá lâu, trong lúc chờ đợi vô cùng tẻ nhạt, cơn buồn ngủ cứ không ngừng kéo đến, có mấy lần nàng suýt đã ngủ quên, nhưng nàng không dám phó mặc bản thân mình theo cảm giác, vì vậy mỗi lần cơn buồn ngủ kéo đến thì nàng lại dùng sức ngắt mình, để cơn đau như sóng biển, từng làn sóng ập tới đánh trôi cơn buồn ngủ.
Không biết qua bao nhiêu lần nàng tự ngắt chính mình, rốt cuộc Diệp Hàm cũng đã tỉnh lại, thấy Diệp Hàm mở mắt ra, Lãnh Dương mừng rõ như điên, "Cô tỉnh rồi?"
Diệp Hàm gật đầu, sau đó dùng sức muốn ngồi dậy, Lãnh Dương nhanh chóng đỡ Diệp Hàm dậy, "Cô cảm thấy thế nào?" Lãnh Dương vẫn rất lo lắng cho thân thể của Diệp Hàm.
"Không sao, vừa mới kiếm về một cái mạng, cảm ơn cô." Giọng nói Diệp Hàm nghe vẫn còn chút suy yếu.
"Không cần cảm ơn tôi, là Cao Na cứu cô." Lãnh Dương không dám kể công. Thực ra Diệp Hàm làm sao không biết Cao Na dùng máu cứu mình cho được? Đương nhiên tiếng cám ơn này của cô ám chỉ việc khác, giống như việc Lãnh Dương lo lắng cho cô.
"Cô tỉnh rồi? Cảm giác của cô như thế nào?" Cao Na bị tiếng nói của hai người họ đánh thức, thấy Diệp Hàm ngồi dậy, quan tâm mà hỏi.
"Chắc là không sao rồi, cảm ơn cô, Cao Na!" Câu này là cảm giác thật lòng của cô đối với ơn cứu mạng của Cao Na, đại ân không lời cảm ơn nào cho đủ, ân tình này cô sẽ ghi nhớ trong lòng, nếu như khi khác có cơ hội cô sẽ báo đáp đâu vào đó.
"Không cần khách khí, hiện tại chúng ta cùng chung hoạn nạn, tôi cũng không thể thấy chết không cứu, với lại đây chỉ là chuyện nhỏ, cô không cần để trong lòng, tôi chỉ hi vọng cô có thể thực hiện lời hứa với tôi, khi trở về Hồng Kông thì trả lại những khối ngọc thạch kia cho chúng tôi, khi đó cô chính là ân nhân của cả thôn tôi." Cao Na khẽ mỉm cười, thực ra nàng cũng có lòng riêng nên cũng không mong nhận lại báo đáp của Diệp Hàm.
"Nhất định tôi sẽ tuân thủ lời hứa." Diệp Hàm nghiêm túc gật đầu đồng ý. Khi vụ án kết thúc, vật chứng sẽ được trả về với chủ của chúng.
"Hiện tại cô có thể di chuyển được không?" Lãnh Dương quan tâm hỏi Diệp Hàm.
Diệp Hàm gật đầu, sau đó chậm rãi đứng lên, "Chúng ta tiếp tục đi vào thôi!" Bọn họ đã tốn rất nhiều thời gian, hiện tại sống chết của Triệu Lượng còn chưa biết, họ phải nhanh chóng tìm ra anh ta, nhanh chóng rời khỏi cổ mộ, ở bên trong mộ càng lâu thì đối với họ càng bất lợi, bởi vì thể lực và tinh thần đều có hạn chế, hơn nữa nước uống và thức ăn cũng là vấn đề rất quan trọng, bọn họ cứ tiếp tục ăn uống ít như vậy, thân thể cũng sẽ từ từ không chịu nổi.