Cao Na cho rằng tấm thép dưới đáy nước chính là một hố bồi táng, là hố bồi táng của quốc sư, nếu không phải như vậy thì tại sao dưới nước lại có một cái hố lớn như vậy, trong hố lại chất đầy hài cốt!
Lãnh Dương cảm thấy lời Cao Na nói rất có lý, nhưng cũng có một khả năng khác, những người này chính là những thợ thủ công đã kiến tạo nên lăng mộ, gϊếŧ chết toàn bộ rồi ném vào hố, dùng tấm thép chặn phía trên để diệt khẩu. Nhưng rơi vào khả năng nào thì cũng chứng tỏ được một điều là họ đang ở trong phạm vi lăng mộ, thủy lộ mà họ chọn hẳn là không sai, vì vậy nơi này sẽ có lối để vào bên trong lăng mộ, nếu con đường bên dưới đáy nước không phải là lối vào thì cửa động trên đỉnh đoán chừng chính là con đường mà họ muốn tìm.
"Hiện tại chúng ta chỉ có thể trèo lên cửa động trên đỉnh, hy vọng cửa động đó chính là con đường mà chúng ta phải tìm." Lãnh Dương dùng đèn pin chiếu về phía cửa động kia, tuy rằng cửa động không lớn nhưng Lãnh Dương lại cảm thấy cửa động này có khả năng chính là một trong những lối vào lăng mộ, bởi vì lối vào lăng mộ của quốc sư ở trên đỉnh ngọn núi mà vị trí cửa động này cao nên có khả năng sẽ dẫn lêи đỉиɦ núi. Nhưng mặc kệ có phải hay không thì họ cũng phải đi xem, bởi vì ở đây ngoại trừ cửa động đó cũng chỉ còn một cái thủy lộ đi về phía thượng du.
Nói thật, hiện tại thân thể của bọn họ đều cảm thấy mệt mỏi, đầu tiên là phải leo núi, tiếp đến gặp phải dơi hút máu, sau đó lại đến thủy đạo chật hẹp, lại phải kéo tấm thép dưới đáy nước, đều là những hoạt động phải tiêu hao thể lực, chính họ cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa ăn, hiện tại cũng không cảm thấy đói bụng, chỉ thấy dạ dày trống trơn, tay chân bủn rủn, đặc biệt là Lãnh Dương và Diệp Hàm, hai người họ vừa mới mất máu nên tay chân càng cảm thấy vô lực. Vì vậy đối mặt với vách đá ước chừng cao năm tầng lầu như vậy, bọn họ đều lộ vẻ mặt đầy khó khăn, nhưng nếu không leo lên, cứ ở trong nước như vậy cũng không phải là cách, hơn nữa bọn họ chỉ có leo lên mới tìm được chỗ ngồi nghỉ ngơi, ăn một chút để bổ sung năng lượng.
"Để tôi đi trước xem thử, nếu như phía trên có đường đi thì tôi sẽ thả dây thừng xuống, nếu không có đường thì tất cả mọi người cũng không cần phải lãng phí sức lực." Triệu Lượng nói, bởi vì anh ta nghĩ ở đây chỉ có mình là đàn ông, hiện tại chính là cơ hội để mình biểu hiện, hơn nữa lúc nãy anh ta thấy Lãnh Dương và Diệp Hàm mất rất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, lúc này họ cũng không có nhiều sức để trèo lên vách đá trơn trợt kia, vì vậy anh ta sẽ đi trước dò đường, nếu như có đường thì thả dây xuống, trèo lên dây thừng so với leo núi cần ít sức hơn. Hơn nữa anh ta đã từng được huấn luyện qua về việc leo núi, trèo lên sẽ không quá khó.
Ba người kia đồng ý với đề nghị của Triệu Lượng, họ cảm thấy đó là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì thể lực của mọi người đã tiêu hao gần hết rồi, tốt nhất vẫn nên tiết kiệm sức lực, lỡ như cửa động ở trên là con đường chết thì mọi người cũng không cần phải tốn thể lực để trèo lên.
Triệu Lượng chuẩn bị kĩ càng, đeo dây thừng trên lưng, mang giày leo núi, cầm lấy cuốc, trèo lêи đỉиɦ núi. Ba người ở trong nước nhìn Triệu Lượng từng bước từng bước leo lên, thừa dịp này mà nghỉ ngơi.
Triệu Lượng leo lên đến cửa động, cửa động không quá lớn, anh ta khom người chui vào, đi khoảng mười mấy bước thì thấy độ cao trong động vẫn y như thế, anh ta nghĩ nếu như mập một chút ở trong động này thì sẽ rất khó để xoay người. Lại đi thêm mười bước, Triệu Lượng nhìn thấy một ngã rẽ, tiến lại ngã rẽ thì thấy xuất hiện một sườn dốc hướng lên trên, Triệu Lượng sợ phía trước là một ngõ cụt vì vậy dự định lại đi thăm dò sâu một chút. Triệu Lượng cảm thấy khom lưng đi mãi thực sự rất khó chịu nên trực tiếp bò trên mặt đất, bò về phía trước ước chừng mười mét thì dừng lại, dùng đèn pin chiếu về phía trước, ánh sáng chiếu thẳng mấy chục mét vẫn không nhìn thấy điểm dừng, đoán chừng con đường này đúng là hướng về phía đỉnh núi liền quay người bò về.
Ba người Diệp Hàm ở trong nước chờ một lúc lâu cũng không thấy Triệu Lượng quay lại, không khỏi có chút lo lắng, lớn tiếng mà hô tên Triệu Lượng, vẫn không thấy ai trả lời, mọi người lo lắng anh ta có chuyện nên quyết định trèo lên động để đi tìm, bởi vì ở đây có điện thoại thì cũng vô dụng, đừng nói là không có tín hiệu, chỉ cần ngâm trong nước lâu như vậy thì cũng đã sớm hỏng rồi, chỉ có thể leo lên tìm người.
Diệp Hàm dự định cô sẽ trèo lên trước, sau đó thả dây thừng xuống, mặc dù Lãnh Dương muốn đi trước, nhưng hiện tại tay chân bủn rủn, nàng sợ dùng cuốc cũng không thể trèo lên nổi, chỉ đành đồng ý cho Diệp Hàm lên trước.
Diệp Hàm vừa trèo lên được mấy mét thì thấy Triệu Lượng xuất hiện ở cửa động, lại thấy anh ta vui sướиɠ nói: "Cái động này hình như có thể đi lêи đỉиɦ núi, mọi người lên đây đi!" Nói xong thì lấy dây thừng đeo trên người thả xuống, một đầu dây cột vào cái cuốc đang cắm vào giữa vách động, lại vòng qua người mình, dùng hai tay kéo căng dây thừng ra, cố định nó để các nàng trèo lên.
Diệp Hàm trèo lên được vài mét, thấy được dây thừng thì tóm chặt lấy mà chậm rãi trèo lên.Chờ sau khi Diệp Hàm đi vào cửa động thì Lãnh Dương bảo Cao Na lên trước, mình sẽ đi cuối, tuy rằng trèo lên dây thừng tương đối dễ hơn so với vách núi, thế nhưng Lãnh Dương đã tiêu hao lượng lớn thể lực và máu, trèo lên đến cửa động đã mệt đến mức tay chân bủn rủn, ngồi ở cửa động thở dốc kèm theo ho khan.
Diệp Hàm lấy bình nước ra, mở nắp đưa cho Lãnh Dương, "Uống đi, rồi ăn một chút gì để bổ sung năng lượng, sau đó chúng ta sẽ đi." Diệp Hàm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã 7 giờ tối, bọn họ đã loay hoay hơn nửa ngày, chẳng trách thể lực lại hao tổn nhiều như vậy.
Diệp Hàm hiểu được tình trạng hiện tại của Lãnh Dương, cô cũng phải nghỉ ngơi một chút, bởi vì đã quá mệt mỏi rồi, tay chân đã vô cùng bủn rủn, nếu như lại tiếp tục đi sâu vào trong, lỡ như gặp phải cái gì đó thì bản thân mình cũng không có sức để ứng phó.
Bọn họ nghỉ ngơi một lúc, ăn một chút bánh quy giàu năng lượng, chờ thể lực khôi phục được một chút thì bắt đầu bò vào trong động, bởi vì cái động này không cao nên bò vào là cách thoải mái nhất.
Bọn họ chậm rãi bò thành một hàng, bò đến khi đầu gối đau, hai tay ma sát ra máu vẫn chưa thấy lối ra, Lãnh Dương nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ, bọn họ đã bò 2, 3 giờ rồi sao vẫn chưa đến lối ra? Ở trong một cái động chật hẹp lâu như vậy, trong lòng cảm thấy rất ngột ngạt, cảm giác giống như bị chôn dưới lòng đất.
"Nghỉ ngơi một chút chứ?" Triệu Lượng bò đầu tiên hỏi, bởi vì đã bò lâu như vậy, anh ta cảm thấy tay chân mình không có cách nào duỗi thẳng được nữa, mà ba người kia đều là nữ, vừa nãy Lãnh Dương và Diệp Hàm lại mất nhiều máu như vậy nên anh ta cảm thấy mọi người nên nghỉ ngơi một chút.
"Được, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta không biết được cái động này còn dài bao nhiêu nữa, nghỉ ngơi xong rồi lại đi." Lãnh Dương tiếp lời, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, dự định nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi về trước, có điều cái động này rất nhỏ, ngồi nghỉ vẫn cảm thấy ngột ngạt, rất không thoải mái, cho nên bọn họ chỉ nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục bò về phía trước.
Bọn họ vừa bò được một lúc thì bỗng nhiên nghe được tiếng động đinh tai nhức óc "ầm ầm ầm" như tiếng sấm vang lên ở trong núi, trong lòng bốn người đều cảm thấy kinh hãi, không ai biết âm thanh này xuất phát từ đâu, không tự chủ mà nín thở, giống như chỉ cần họ thở một cái thì những âm binh kia sẽ ngay lập tức tìm ra họ. Âm thanh này kéo dài đến hơn mười phút mới chậm rãi xa dần, bọn họ biết những âm binh đó đang xuống núi nên thừa dịp này mà thật nhanh bò về trước, tuy tay chân rất đau nhưng họ cũng không còn nghĩ được nhiều như vậy, trong lòng chỉ nghĩ trước tiên phải bò ra được khỏi cái động này rồi lại nói tiếp, cái động này nhỏ như vậy, nếu như đυ.ng phải âm binh thì bọn họ chỉ có thể chờ chết, hoàn toàn không có chút không gian nào để họ chạy trốn hoặc tách nhau ra. Bọn họ bò thêm khoảng một canh giờ nữa thì nhìn thấy ở phía trước có ánh sáng, tuy rằng tia sáng kia rất ảm đạm nhưng mà đối lập với sơn động tối đến mức không thấy được năm ngón tay như thế này thì đó vẫn được coi là một tia sáng dẫn đường.
Trong lòng bọn họ vui vẻ, tiếp tục tăng nhanh tốc độ mà bò về phía ánh sáng...Quả nhiên, tia sáng kia chính là lối ra của sơn động, cái cửa này dẫn đến một cái sơn động khác lớn hơn, sơn động này hình tròn, đường kính hơn hai mươi mét, mặt đất bằng phẳng giống như đã từng trải qua tu sửa, cao khoảng 5-6 mét trên đỉnh là một cửa động rộng khoảng một mét, ánh sáng chiếu vào từ cái cửa động đó, cửa động mọi người đang đứng cách mặt đất khoảng một mét, họ ra khỏi sơn động, đi đến chính giữa cái động lớn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa động, thứ họ nhìn thấy là một bầu trời tối đen, tô điểm thêm nửa vầng trăng, nửa còn lại trốn vào trong một đám mây màu mực, giống như sắp biến mất, có ý đồ muốn giấu đi chút ánh sáng yếu ớt còn lại. Thế nhưng sơn động này vẫn bởi vì chút ánh sáng yếu ớt kia mà có thể nhìn thấy được một chút.
"Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi! Ngày mai lại tiếp tục đi sâu vào trong." Sau khi xác định sơn động này không có gì thì Diệp Hàm lên tiếng. Bởi vì mặc kệ thể trạng của bọn họ tốt bao nhiêu thì bọn họ vẫn là một con người bình thường có máu thịt, cũng cần phải ăn uống để bổ sung năng lượng, lại cần nghỉ ngơi để phục hồi thể lực, vì vậy sơn động mặt đất bằng phẳng này là chỗ tốt nhất để họ khôi phục thể lực.
Họ quyết định sẽ thay phiên nhau gác đêm, bởi vì ở nơi cái gì cũng có thể xuất hiện như vậy, nếu không có người gác đêm thì chắc cũng không ai an tâm mà ngủ.
Trôi qua một đêm bình yên, bọn họ nghỉ ngơi đến hơn mười giờ sáng mới tiếp tục xuất phát. Thế nhưng sơn động này ngoại trừ một cái cửa động đi thẳng lêи đỉиɦ núi và cửa động bọn họ đi vào thì không còn đường khác, lẽ nào cửa động dẫn lêи đỉиɦ núi này lại là đường để đi ra ngoài? Bốn người họ cảm thấy việc này quá không có khả năng, bởi vì họ cảm thấy cửa động phía trên chính là lối vào mộ mà mọi người thường nói, vì vậy đó tuyệt đối sẽ không phải là lối vào mà là lối ra.
Lãnh Dương nhìn quanh sơn động, nàng khẳng định cái động này chắc chắn có cơ quan, che đi lối vào mộ, điều này sẽ tránh được việc một số người thích leo núi tình cờ xông vào. Trong động ngoại trừ mấy khối đá lớn ở bên ngoài thì không còn gì khác, lẽ nào...
Lãnh Dương nhanh chóng nghĩ đến, lẽ nào lối vào mộ được giấu bên dưới những tảng đá đó? Lãnh Dương vội nói ra ý nghĩ này của mình cho mọi người biết, ba người còn lại cũng cảm thấy có chút đạo lý, đáng để thử nên bắt đầu động thủ di chuyển những tảng đá lớn đặt ở góc kia đi, cuối cùng họ nhìn thấy một cái cửa động phía dưới tảng đá to nhất, mọi người đều cảm thấy vui mừng, ra sức đẩy tảng đá ra, để lộ ra một cửa động không quá lớn, ước chừng khoảng 60cm, cửa động hướng thẳng xuống dưới, chiếu đèn xuống thì thấy không quá sâu, nhưng cũng phải cao 5-6 mét, bên dưới trống trải, bọn họ cảm thấy bên dưới cũng là một cái động khác, cái động này ở ngay dưới cái động hiện tại mà họ đang đứng.
"Để tôi xuống trước." Triệu Lượng nói, bởi vì ở đây chỉ có anh ta là nam, anh ta thấy mình nên là người đầu tiên xuống để dò đường. Trước đây là vì bản thân quá sợ hãi mà biểu hiện không được tốt lắm, sau khi nhìn thấy quỷ, dơi hút máu thì anh ta đã tập mãi thành quen, coi như vẫn có chút sợ hãi nhưng cũng không thể nào biểu hiện giống như lúc đầu, nếu còn tiếp tục như vậy thì anh ta cảm thấy mình quá hèn nhát, vì vậy anh ta đã quyết định lần này mình phải cố biểu hiện, phát huy được tác dụng của một người đàn ông duy nhất ở đây.
"Vẫn nên để tôi xuống đầu tiên! Không biết ở bên dưới có cái gì, để phòng ngừa bất trắc thì nên để tôi xuống xem trước, nếu như không có chuyện gì thì mọi người cùng xuống." Lãnh Dương sợ bên dưới sẽ có quỷ, sợ Triệu Lượng không hiểu cái gì là phù phép sẽ không ứng phó được, cho nên nàng vẫn quyết định rằng mình sẽ đi xuống trước.
"Tôi có thể ứng phó được, tin tưởng tôi, tôi có súng gỗ đào, còn có bùa hộ mệnh, nếu như có gì đó bẩn thỉu thì chúng cũng không dám đến gần tôi, nếu như có cái gì khác thì tôi là một người đàn ông, cũng là một cảnh sát, nhất định có thể ứng phó." Thực lòng anh ta nghĩ rằng nếu như có gặp phải cái gì đó cần động thủ, thì anh ta so với Lãnh Dương càng ứng phó tốt hơn, bởi vì anh ta là đàn ông, lại là một cảnh sát, so về thân thủ thì mình tốt hơn một nữ luật sư nhiều.
Diệp Hàm suy nghĩ, liếc nhìn cánh tay băng bó mấy chỗ của Lãnh Dương, đôi mi thanh tú hơi cau lại, sau đó đồng ý cho Triệu Lượng đi xuống, cô cảm thấy họ là cảnh sát, nếu lúc nào cũng để Lãnh Dương đi mạo hiểm thì cũng quá thất trách, Lãnh Dương mặc dù là luật sư nhưng cũng là một người dân thường, bảo vệ người dân là chức trách của cảnh sát, cho nên cô tin tưởng Triệu Lượng mà để Triệu Lượng đi xuống trước.
Lãnh Dương nhìn Diệp Hàm vài giây, xác định đối phương thật lòng muốn vậy thì cũng chỉ biết nhún vai một cái, bất đắc dĩ mà đáp ứng, nếu như lúc đó có tình huống gì thì nàng sẽ xuống, khoảng cách cũng không xa lắm, xuống dưới bằng dây thừng cũng không mất quá nhiều thời gian, nàng cảm thấy Triệu Lượng ứng phó một vài giây cũng không có vấn đề gì, hơn nữa mình cũng không thể quá xem thường người khác, dù sao người ta cũng là cảnh sát, nói về thân thủ thù sẽ tuyệt đối không thua một người yêu thích võ thuật nghiệp dư như mình, người ta chuyên nghiệp hơn. Mọi người vẫn dùng biện pháp cũ, thả vào trong động một cây nến buộc dây thừng để thăm dò chất lượng không khí, kết quả là vừa xuống bên dưới thì lửa liền tắt, hết cách rồi, bọn họ chỉ có thể chờ một lúc để cho trong động có oxy rồi lại vào. Ước chừng khoảng hai canh giờ, Lãnh Dương lại thả nến xuống, lúc này nến không tắt, xem ra bên dưới đã có đủ không khí để có thể thở được, nhưng đề phòng vạn nhất, Triệu Lượng vẫn đeo mặt nạ phòng độc, mở đèn pin đeo trên đầu lên, dùng bát trảo câu cố định dây leo núi vào cạnh cửa động, sau đó trượt xuống theo dây thừng, rất nhanh chân anh ta đã chạm đất, động này không giống với sơn động ở phía trên, sơn động phía trên bởi vì có cửa động dẫn đến đỉnh núi nên tương đối sáng, mà sơn động này lại là một động bị phong kín cho nên không có bất kỳ một tia sáng nào, ngoại trừ ở cửa động mà anh ta vừa trèo xuống có một chút ánh sáng yếu ớt xuyên vào, những nơi khác đều một mảnh đen kịt.
Triệu Lượng dùng đèn trên đầu quét quanh động, phán đoán tình huống bên trong động, tia sáng còn chưa chiếu hết một vòng thì anh ta đã nhìn thấy quan tài, hơn nữa còn không phải chỉ có một cái, anh ta không nghĩ tới sơn động này vậy mà lại là một cái mộ thất, trong lòng cảm thấy giật thót sau đó lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bởi vì anh ta là cảnh sát, số lần nhìn thấy người chết không ít, vì vậy khi thấy quan tài thì anh ta cũng không hoảng sợ như khi nhìn thấy quỷ.
Sau khi anh ta dùng đèn quan sát một vòng quanh động xong thì đã đưa ra một kết luận, cái này không phải là một sơn động mà là dùng đá để kiến tạo một mộ thất bên trong núi, mộ thất rất lớn, ước chừng dài hơn hai mươi mét, rộng hơn mười mét, bên dưới quan tài đá có hai tầng thang, cái quan tài đá này so với quan tài của người bình thường to hơn gấp đôi, Triệu Lượng đoán người nằm trong quan tài này khắng định là người có thân phận rất cao, lẽ nào chính là quan tài của vị quốc sư kia?
***
Tác giả có lời muốn nói: Nội dung có chút kinh khủng sao? Không tồi! Tận lực không viết kinh khủng như vậy ha!Dù sao trong **, đa số người đọc vẫn là nữ!
***
Editor: lâu lâu ngoi lên một lần, xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu...