Chương 29: Chuẩn bị vật phẩm

Hơn 9 giờ tối, Lãnh Dương một mình ngồi trong phòng khách sạn, cầm di động trên tay, ngơ ngác xuất thần, nàng có chút hối hận, nếu sớm biết sẽ gặp phải chuyện sống chết chưa rõ như ngày hôm nay, nàng nên mua một phần bảo hiểm, tên người thừa hưởng viết tên sư phụ nàng. Nàng lo lắng nếu như nàng chết rồi, sư phụ nàng sẽ không ai chăm sóc. Nếu như lần này có thể bình an trở lại, chuyện đầu tiên phải làm là đi mua một phần bảo hiểm nhân thọ.

"Ding dong. . . ." Tiếng chuông cửa vang lên, kéo tâm tư Lãnh Dương quay về. Nàng đặt di động lên trên tủ đầu giường, sau đó đi mở cửa, người đứng trước cửa là Diệp Hàm. Lãnh Dương cũng không cảm thấy bất ngờ, dường như nàng đã biết Diệp Hàm sẽ tìm đến nàng.

"Vào đi!" Lãnh Dương xoay người bước vào phòng, Diệp Hàm theo sau, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

"Cô nghĩ như thế nào rồi? Quyết định ra sao?" Diệp Hàm đang hỏi về vấn đề có cho ba người kia cùng đi vào hay không.

"Cô nghĩ như thế nào?" Lãnh Dương đứng giữa phòng, xoay người lại, chắp tay trước ngực, nhìn Diệp Hàm.

"Tôi quyết định để Triệu Lượng cùng đi với chúng ta, còn người của cô, tất nhiên do cô quyết định." Diệp Hàm biết nếu như nàng không cho Triệu Lượng đi, anh ta cũng sẽ đi, còn nữa anh ta là nhân viên cảnh vụ, việc này có quan hệ với vụ án, anh ta là người thân mang chức trách, cho dù nhiệm vụ tương đối nguy hiểm, nhưng điều này không thể tạo thành lý do khiến anh ta không đi, chẳng lẽ gặp phải nhiệm vụ nguy hiểm, là cảnh sát có thể lùi bước hay sao? Vậy những tội phạm kia để cho ai bắt? Vụ án để ai phá? Sợ chết thì cũng đừng làm cảnh sát. Nếu đã chọn nghề này, phải chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh.

"Kỳ thực tôi không muốn bọn họ đi." Lãnh Dương thẳng thắn nói, bởi vì nàng thật sự không nắm chắc mọi người đều có thể an toàn đi ra, Diệp Hàm cùng với Triệu Lượng là cảnh sát, trên người bọn họ có chức trách, còn Trương Khải và Mễ Xán, hoàn toàn không cần đi mạo hiểm như vậy.

"Thế nhưng tôi nghĩ luật sư Trương sẽ không đồng ý." Dựa vào việc Diệp Hàm cảm giác được tình ý của Trương Khải với Lãnh Dương, liền biết Trương Khải sẽ không nghe theo Lãnh Dương mà ở lại bên ngoài tiếp ứng.

Vầng trán Lãnh Dương nhíu chặt, trong lòng biết muốn thuyết phục bọn họ thực sự có chút khó khăn, thế nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp, "Tôi có biện pháp."

Diệp Hàm nhìn kỹ cặp mắt của Lãnh Dương, một lúc sau, mới gật gật đầu, từ trong mắt đối phương cô nhìn thấy sự tin tưởng, có thể đối phương thật sự nghĩ ra được biện pháp để ngăn cản hai người kia đi cùng.

"Trừ những đồ vật trong thùng kia của cô, chúng ta còn cần mang heo những gì?" Đây là mục đích chủ yếu mà Diệp Hàm tìm Lãnh Dương.

Cái này Lãnh Dương đã sớm nghĩ kỹ, "Giây leo núi, trang bị leo núi, đèn pin cầm tay, pin, gậy huỳnh quang quân dụng, bật lửa, đồ ăn chứa nhiều calo, ấm nước và cuốc chim ngắn quân dụng, mỗi người một bộ. . . ."

Đôi mi thanh tú của Diệp Hàm hơi nhíu lại, "Cần nhiều thứ như vậy sao? Không biết ở đây có thể tìm được hay không." Diệp Hàm cảm thấy thị trấn miền núi nho nhỏ này không biết có thể tìm được trang bị leo núi, gậy huỳnh quang, còn có ấm nước quân dụng hay không.

"Ngày mai chúng ta phân công nhau hành động, để Triệu Lượng đi chuẩn bị đèn pin cầm tay và những thứ đơn giản, còn những thứ quan trọng khác cô và tôi cùng đi một chuyến đến Tam Á *, tôi đã nhìn bản đồ, nơi này cách thành phố Tam Á cũng không xa lắm, có thể ở Tam Á sẽ mua được những thứ này." Vốn đã dự định ngày mai sẽ lên đường đi vào cổ mộ, thế nhưng trang bị không đầy đủ, nàng cũng chỉ có thể lùi thời gian lại.

* Tam Á (tiếng Hoa: 三亞; pinyin: Sanya) là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc. Dân số: 536.000 (2006). Đây là thành phố lớn thứ hai (sau Hải Khẩu) trên đảo. Bức tượng Quan Âm cao 108m hoàn thành năm 2005 là một trong những bức tượng cao nhất thế giới. Vịnh Á Loan và một bãi biển dài 7,5km nằm phía đông nam của thành phố.

"Được." Diệp Hàm đáp một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa đi được hai bước bỗng nhiên ngừng lại, quay người lại, "Tại sao lại sắp xếp hai người chúng ta đi cùng nhau?" Diệp Hàm có chút ngạc nhiên với cách an bài như vậy của Lãnh Dương, không phải hai người bọn họ không hợp nhau hay sao? Vì sao còn an bài đi cùng nhau? Tuy rằng Diệp Hàm bây giờ đối với Lãnh Dương không còn phản cảm như trước, nhưng không có nghĩa là hai người có thể chung đυ.ng hòa hợp với nhau.

Lãnh Dương ngẩn ra, không nghĩ tới Diệp Hàm bỗng nhiên có câu hỏi này, vấn đề này nàng cũng không nghĩ tới, chẳng qua là cảm thấy sắp xếp như thế rất hợp lý, không nghĩ nhiều như thế, không nghĩ là sẽ bị hỏi như vậy, nàng suy nghĩ một chút, trả lời: "Bởi vì đi cùng với cô rất thú vị, hơn nữa, tôi lo lắng mọi người mua sai đồ vật, lại lãng phí thời gian." Nàng kỳ thực có thể nói ra một lý do rất êm tai, nhưng nàng nhịn không được muốn châm chọc đối phương một chút.

Diệp Hàm nhìn nụ cười ôn nhu của Lãnh Dương, tự tiếu phi tiếu khóe miệng khẽ nhếch, sau đó xoay người rời đi, lần này cô nhường cho cô gái không đáng yêu này một lần vậy, bởi vì cô không phủ nhận nữ nhân này nói có chút đạo lý.

Không lâu sau khi Diệp Hàm đi, Trương Khải và Mễ Xán thay phiên nhau đến tìm Lãnh Dương, đều biểu hiện quyết tâm muốn đi theo của chính mình. Lãnh Dương trả lời là như thế: Được, mọi người chuẩn bị một chút.

Sau khi ứng phó với hai người bọn họ xong, rốt cục Lãnh Dương có thời gian rảnh, cầm điện thoại di động lên, gọi cho Âu Dương Hào, nghe giọng nói của sư phụ, nàng có chút nghẹn ngào, nàng sợ lần này đi lại là vĩnh viễn ly biệt, nàng không nỡ lòng bỏ sư phụ, nàng sợ khi sư phụ già không chỗ nương tựa. Tuy rằng trong lòng rất khó chịu, thế nhưng nàng tận lực khống chế giọng nói của chính mình, nàng không muốn Âu Dương Hào vì nàng mà lo lắng.

Sau khi ngắt điện thoại với Âu Dương Hào, nàng lại gọi cho Cố Miễn Quân, điện thoại vang lên một tiếng lại một tiếng, cuối cùng cũng không có ai nghe máy, nghĩ chắc đối phương đang bận, liền cúp điện thoại, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Bận bịu hai ngày, tối hôm qua bởi vì âm binh mà ngủ không được ngon giấc, tuy rằng trước đó có bị hạ mê dược, ngủ một quãng thời gian, thế nhưng sau khi bị hạ mê dược thân thể càng cảm thấy mệt mỏi hơn, vì lẽ đó ngay lúc này, nàng chỉ muốn thoải mái tắm, sau đó nằm dài trên giường hảo hảo mà ngủ một giấc thoải mái.

Diệp Hàm cũng lo lắng rằng mình chỉ có mạng đi mà không có mạng trở về, cho nên lúc này cô bỗng nhiên cảm thấy mình rất nhớ nhung cha mẹ của mình, mắt nhìn chăm chú vào điện thoại, do dự một hồi lâu, mới quyết định cầm điện thoại di động lên gọi về cho nhà một cuộc điện thoại, nghe được giọng nói ôn hòa của mẹ, Diệp Hàm càng nhớ cha mẹ nhiều hơn, cha mẹ của cô chỉ có một đứa con gái là cô, nếu như bản thân mình có cái gì bất trắc, cô biết cha mẹ nhất định sẽ rất thương tâm, cô cũng rất không nỡ xa người nhà, nhưng nghề nghiệp này lúc trước cũng là do mình chọn, đã sớm nghĩ tới một ngày cô có thể vì công việc mà mất mạng. Lòng của cô cũng rất khó chịu, nhưng là, cô yêu thích công việc này của mình, đã lựa chọn rồi thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, tự cổ trung hiếu lưỡng nan toàn *, nếu trung thành với chức trách của mình, cũng chỉ có thể có lỗi với cha mẹ, hiện tại cô chỉ có thể theo lựa chọn trước đó, tiếp tục tiếp tục đi, không oán không hối hận, cô chỉ có thể nói với cha mẹ một câu: Xin lỗi, xin tha thứ cho con bất hiếu.

* Từ xưa đến nay, trung và hiếu khó vẹn toàn.

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Dương liền bị tiếng gõ cửa đánh thức, trong lúc mơ hồ cầm lấy điện thoại mà nhìn, trời ạ! Không thể nào! Mới sáu giờ rưỡi, là ai vậy chứ! Nàng buồn ngủ quá, tuy rằng nàng không có thói quen ngủ nướng, thế nhưng lúc này cũng không phải là quá sớm hay sao?

Lãnh Dương rời giường, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của mình, để cho mình tỉnh táo một chút, sau đó đi đến bên cửa, từ trong mắt mèo nhìn ra, đập vào mắt chính là một nhan sắc vừa mê người vừa lãnh khốc, trong lòng không nhịn được thốt lên: Người này lẽ nào thật sự là một người cuồng công việc sao?

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể mở cửa phòng ra, giọng nói có chút lười nhác hỏi: "Madam, sớm như thế cô tìm ta có việc gì vậy?" Cô không muốn ngủ, tôi còn muốn ngủ thêm một chút đây!

"Sáng nay chúng ta phải xuất phát đi mua dụng cụ rồi." Diệp Hàm nói, đi vào phòng, đóng cửa phòng sau đó nói tiếp: "Tôi nghĩ tối nay chúng ta liền xuất phát đến cổ mộ."

Lãnh Dương xoay người nhìn Diệp Hàm, suy nghĩ dụng ý của đối phương một chút, rất nhanh liền hiểu rõ vì sao đối phương dự định tiến vào trong mộ buổi tối, "Cô muốn giống như Trương Viễn Minh bọn họ trước kia đi vào trong mộ để xem thử hay sao?" Mà vì bọn họ đi vào buổi tối, cho nên Diệp Hàm cũng muốn muộn một chút mới vào xem sao.

Diệp Hàm không thể không khâm phục trí thông minh của Lãnh Dương, hiển nhiên lại có thể hiểu rõ tâm ý của chính mình, liền gật đầu, "Không phải nói nơi đó chôn cất Trát Lạp, chính là cấm bà mấy trăm năm trước thi pháp một lần nữa niêm phong lại âm binh sao? Biết đâu ở đó sẽ phát hiện ra điều gì."

"Tôi đồng ý với suy nghĩ của cô, xem ra chúng ta vẫn có thể hợp nhau mà!" Lãnh Dương cười, kỳ thực nàng cũng có cùng ý nghĩ với Diệp Hàm, chỉ là nàng là dự định ban ngày vào mộ mà thôi, bởi vì buổi tối có âm binh ở bốn phía lang bạt, sợ sẽ nguy hiểm và trở ngại.

Diệp Hàm cười một nụ cười nhàn nhạt, "Vậy cô mau chóng thu thập một chút đi, tôi ở dưới nhà ăn chờ cô, nhanh lên một chút." Nói xong, trực tiếp đi ra khỏi phòng, đóng cửa.

Lãnh Dương nhìn cửa đã đóng, trên mặt cũng hiện lên một vệt ý cười, nghĩ cô gái này suốt ngày mang theo biểu tình lãnh khốc, luôn mang đến cảm giác tránh xa người khác ngàn dặm, kỳ thực cũng là một người rất tốt, chỉ là thích tỏ ra lãnh khốc. Lãnh Dương cười, bản thân bị Diệp Hàm quấy nhiễu như thế tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn, liền tiến vào toilet rửa mặt. Khi nàng xuất hiện trước mặt Diệp Hàm, đã là mặc chỉnh tề, trưng ra bộ dạng của một đại mỹ nữ.

Ngày hôm nay Lãnh Dương ăn mặc nhàn nhã, một cái quần dài màu đen, một cái áo T-shirt đơn giản, rộng rãi màu xám nhạt, ở ngoài khoác một cái áo ghi-lê tay dài bằng da, trên chân vẫn mang đôi giày thể thao màu trắng như cũ. Mà Diệp Hàm lại lấy đen làm màu chủ đạo, cùng với ngày đầu tiên xuất hành cũng không có quá nhiều khác biệt, vẫn một bộ trang phục nhìn lãnh khốc như cũ.

"Thế nào cũng không nhìn ra được cô là luật sư có danh tiếng." Diệp Hàm nhìn Lãnh Dương đang đi đến trước mặt mình, không nhịn được mà nói. Trang phục mà đối phương mặc hôm nay cùng thời điểm cô ở Hồng Kông nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau, khi đó Lãnh Dương luôn mang dáng dấp là một nữ cường nhân, hiện tại. . . , Diệp Hàm trên dưới đánh giá Lãnh Dương, hoàn toàn không nhìn ra được.

Lãnh Dương đưa tay gọi người phục vụ, gọi một ly cà phê, một phần bánh mì nướng Pháp nhiều sữa đặc. Sau đó mới ung dung thong thả nói chuyện với Diệp Hàm: "Có quy định làm luật sư thì phải như thế nào sao?" Lãnh Dương nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đúng 7 giờ."Không tính là muộn chứ? Động tác của tôi đương nhiên so với cảnh sát mấy người rồi."

Diệp Hàm cười nhạt, kỳ thực so với cô dự liệu có sớm hơn, cô cho rằng thời gian đối phương rời giường rửa mặt, sau đó thay quần áo, lại xuống đến phòng ăn, nói không chừng phải mất một tiếng.

"Đại luật sư Lãnh. . . ." Trương Khải nhìn thấy hai người, hưng phấn tăng nhanh bước chân vọt tới, "May là tìm được mọi người, sao mọi người dậy sớm vậy?" Nói xong, vẫy tay gọi người phục vụ.

Lãnh Dương trong lòng bất đắc dĩ, nhìn dáng dấp của đối phương là đang muốn cùng đi với các nàng sao? Có điều không quan trọng, cho anh ta đi theo xách đồ cũng được, ngược lại nàng biết hiện tại nàng cũng không thể ngăn cản Trương Khải.

Lãnh Dương không nói gì, Diệp Hàm tất nhiên cũng sẽ không, ăn xong bữa sáng, liền lên đường đi tới Tam Á mua vật phẩm quan trọng, mua xong lúc trở lại đã là năm giờ chiều.

Trở lại khách sạn, thấy Triệu Lượng cũng đã mua đầy đủ những thứ anh ta phụ trách. Nhìn đống vật phẩm chồng chất trên giường, Trương Khải và Mễ Xán dị thường hưng phấn, tuy rằng trong lòng đều biết tiến vào cổ mộ sẽ gặp nguy hiểm, thế nhưng vẫn không thể ngăn được sự hưng phấn và chờ mong trong lòng. "Hiện tại chúng ta đem những thứ này chia làm năm phần sao?" Trương Khải hỏi.

Lãnh Dương gật đầu, phụ trách chia mỗi người một phần vật phẩm, phần của mình đem nhét vào trong balo leo núi, sau khi phân phát đồ vật xong xuôi, Lãnh Dương nói với mọi người: "Nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó tập hợp ở phòng của tôi và xuất phát, sau khi dùng cơm xong chúng ta liền đi đến Lê thôn." Nói xong lại nói với Trương Khải: " Trương Khải, phiền anh khổ cực một chút nữa, anh bảo với khách sạn thuê một chiếc xe, phí tổn không thành vấn đề, đổ đầy dầu vào."

Trương Khải thấy Lãnh Dương không để những người khác làm chuyện này mà giao cho mình, trong lòng không khỏi cảm thấy hưng phấn, anh ta cho rằng điều này là bởi vì vị trí của mình trong lòng Lãnh Dương so với người khác càng thân cận hơn một chút, cho nên mới bảo anh ta đi làm chuyện này. Bởi vì con người có đôi khi sẽ cùng người mà mình thân cận không khách khí, dặn dò làm cái này cái kia, anh ta rất đồng ý để Lãnh Dương sai khiến, vì lẽ đó anh ta liền vui vẻ, nhanh chóng đi tìm xe.

***

Tác giả có lời muốn nói: Chương thứ ba của ngày hôm nay, chuẩn bị tiến vào bên trong mộ nha!

Kỳ thực ở Hồng Kông sẽ không dùng cha mẹ ( 爸妈 ) mà dùng cha ( 爹 ) và mẹ ( 妈咪 hoặc 妈 ) * để gọi, thế nhưng đọc văn này phỏng chừng cũng là thiếu niên trong nước nhiều hơn! Vì vậy rất nhiều xưng hô tôi đều chuyển sang ngôn ngữ địa phương, cách xưng hô quen thuộc của chúng ta! Có điều đó cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi! Thông cảm mà bỏ qua! Ha ha!

* Chỗ này tui chỉ hiểu đơn giản là thay vì dùng cách gọi cha mẹ theo tiếng Quảng Đông cho đúng với nguyên tác (vì nhân vật sống ở Hồng Kông) thì tác giả lại sử dụng tiếng phổ thông, tui không biết tiếng Hoa nên không biết nó có gì khác biệt để so sánh cho đúng, bạn nào học tiếng Hoa giúp tui chỗ này với, tui cảm ơn nhiều.

***

Lời của tui: thêm một chương nữa, sau chương này tui không biết khi nào mới có chương mới, chương truyện dài quá làm tui cạn chất xám rồi, não tui không thể hoạt động nổi nữa :)))

Cơ mà sau khi edit xong chương này tui mới nhớ ra chiều nay tui có tiết học, nhưng mà giờ này thì người ta đi về hết rồi, riết rồi đầu óc không thể hiểu nổi nó chứa cái gì, não bỏ tui đi chơi rồi sao? Khi nào nó về? T.T