Hai người nằm trên giường trúc nói chuyện phiếm, ngươi một câu ta một câu, không hề dính chút nào đến vụ án, bởi vì các nàng cảm thấy nơi này cũng không phải nơi để nói chuyện đó. Cũng không biết trò chuyện bao lâu, trong phòng chậm rãi sáng lên, vài tia nắng chiếu vào nhà, nhờ vào tia sáng mà nhìn thấy rất nhiều hạt bụi bé nhỏ trên không trung uyển chuyển rơi, ở nơi cao ốc đô thị các nàng ở rất khó nhìn thấy tình cảnh như vậy, không biết do gian nhà này quá nhiều bụi hay bởi do tia sáng kia.
Bỗng nhiên, hai người nghe thấy tiếng bước chân đi về phía các nàng, hai người không hẹn mà cùng bật người dậy, ngồi ở trên giường, ánh mắt đặt vào cửa trúc. Rất nhanh cửa trúc "kẹt kẹt" một tiếng, mở ra, trước cửa có hai người đứng ngược sáng, là bà lão kia và Cao Na.
"Bà lão, bà làm vậy thật không tốt, chúng ta đã thảo luận cùng nhau hợp tác rồi, nhưng bà lại bỏ thuốc mê rồi nhốt chúng tôi lại." Lãnh Dương đứng lên, xuống giường, cảm giác như đang phàn nàn với một người bạn. Không phải nàng không tức giận, mà là hiện tại nàng không thể tức giận, vì vậy thái độ vừa như đùa giỡn, vừa như phàn nàn.
"Xin lỗi hai vị khách nhân, là do đứa học trò nhỏ của ta không hiểu chuyện cho nên mới phạm phải sai lầm này, hy vọng hai vị không cùng với một đứa bé tính toán, bà già này ở đây nhận lỗi với hai vị." Bà lão vừa đi về phía các nàng vừa nói, cuối cùng đi tới trước mặt các nàng, khẽ khom người xin lỗi các nàng.
Lãnh Dương và Diệp Hàm nhanh chóng ngăn cản lại, "Bà lão, bà đừng như vậy, chúng tôi không để trong lòng là được rồi." Trở mặt đối với hai người bọn họ cũng không có chỗ tốt, cho nên bọn họ chỉ có thể đem oan ức và bất mãn nuốt vào bụng. Nhưng mà trong lòng Lãnh Dương nghĩ, bảo chúng tôi không nên tính toán với một đứa bé, nhưng mà cô bé này thật ra cũng đâu nhỏ hơn so với chúng tôi bao nhiêu tuổi. Đương nhiên đó vẫn chỉ là nghĩ trong lòng, ngoài miệng thì lại nói: "Cô ấy là học trò của bà sao? Tại sao không gọi bà là sư phụ mà lại gọi bà là bà bà?"*
* Mấy chương trước QT của tui dịch ra mẹ chồng :( nay tui mới biết thì ra là đồ đệ, dịch vài chỗ thì thấy "mẹ/bà bà" thôi, nên tui nghĩ gọi bà bà nghe nó sẽ đúng hơn, thiệt sai trái, tui sẽ sửa sau nha T.T"Người ở đây đều gọi ta như vậy." Bà bà giải thích.
"Vậy bà bà, những chuyện ngày hôm qua bà muốn nói cho chúng tôi biết, hiện tại có thể nói không? Chúng tôi sẽ nắm bắt thời gian để giải quyết sự việc nhanh chóng, như vậy bà cũng có thể nhanh chóng lấy lại những khối ngọc kia, bà nghĩ sao?" Hiện tại Lãnh Dương có rất nhiều nghi vấn muốn từ chỗ bà lão này có được đáp án.
"Ta đến đây cũng chính là muốn cùng hai người nói chuyện này." Nói xong, hướng Cao Na nói: "Con đưa hai vị khách nhân đi rửa mặt một chút, sau đó mang chút điểm tâm lại đây."
Lãnh Dương và Diệp Hàm đối với thức ăn của bọn họ vẫn còn cảm thấy sợ hãi, không hẹn mà cùng nói: "Không cần đâu." Hai người nói xong hơi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu đối phương đang nghĩ gì.
"Hai người yên tâm, bà lão này dám đảm bảo đồ ăn lần này sẽ không có bất kỳ loại thuốc nào, ngày hôm qua là do chúng ta không đúng, chúng ta còn cần hai người hỗ trợ, tính mạng cả thôn của ta vẫn cần hai người cứu, vì vậy hai người có thể yên tâm, nếu như chúng ta thật sự muốn hại hai người, bây giờ cũng sẽ không đứng đây nói chuyện cùng hai người." Bà bà đoán được sự kiêng kỵ của hai người bọn họ mới nói ra lời ấy.
Lãnh Dương và Diệp Hàm suy nghĩ, cảm thấy lời bà bà nói không phải không có lý, liền gật đầu, theo Cao Na đi rửa mặt. Thôn này còn rất sơ khai, trong thôn không có hệ thống cung cấp nước uống, đều lấy nước từ giếng khoan, hai người bọn họ theo Cao Na đi đến phía sau của nhà trúc, nơi này có một giếng tròn, sâu, đường kính một mét, Cao Na dùng một thùng nước lớn cột dây thừng ném vào giếng, sau đó dùng sức trái phải lay động dây thừng, thùng đã chứa đầy nước, sau đó kéo lên. Lãnh Dương và Diệp Hàm chưa từng thấy loại giếng như vậy, cũng không có múc nước trong giếng như vậy, nhìn động tác của Cao Na thuần thục kéo lên một thùng chứa đầy nước, tâm đều kinh hãi, cảm thấy cần lực tay bao nhiêu mới kéo được cái thùng cao 60cm, chiều rộng 30cm như vậy?
"Chuyện hôm qua thực rất xin lỗi, hy vọng hai người tha lỗi, thôn này rất thô sơ, hai người có thể dùng nước này để rửa mặt không?" Cuối cùng Cao Na cũng mở miệng nói chuyện với các nàng, giọng nói cũng không còn kích động, ngược lại có chút ý tứ xin lỗi.
"Không sao, chúng tôi có thể nhập gia tùy tục." Lãnh Dương đùa. Tuy rằng người trước mắt đã từng hạ thuốc mê với các nàng, thế nhưng người ta cũng đã xin lỗi, thêm là bản thân cũng muốn cầu cạnh người ta, cho nên nàng cũng không có ý định để trong lòng, chỉ là trong lòng lúc này có chút đề phòng.
Sau khi hai người rửa mặt, trở lại nhà trúc, cùng bà bà tùy ý dùng ít cơm lam và nước trà xong thì bắt đầu nói đến chính sự.
Lãnh Dương mở miệng trước, hỏi: "Tối hôm qua hình như chúng tôi nghe được tiếng âm binh cưỡi ngựa, hò hét, chuyện này là sao? Mỗi ngày tối đến đều như vậy cả sao? Hay là ...?"
"Ai..." Bà bà thở dài một tiếng, "Hai người cũng nghe thấy rồi chứ? Chuyện này thực ra liên quan đến những khối ngọc kia."
"Có liên quan đến những khối ngọc kia?" Lãnh Dương không minh bạch lắm, nàng chỉ biết lai lịch của Anh Nhi Trủng, biết huyết chú, nhưng lại không biết âm binh và những khối ngọc kia có quan hệ gì.
"Thực ra khối hồng ngọc hình dạng giống đứa trẻ kia tên là Anh Nhi Trủng, bên trong niêm phong 49 linh hồn trẻ em, cũng đã tưới qua máu tươi của 49 đứa trẻ, đó là một tà khí tràn ngập linh tính, cái Anh Nhi Trủng kia là một mắt trận, cũng là thần chú then chốt mở ra trận pháp, chỉ cần Anh Nhi Trủng thay đổi vị trí, trận pháp niêm phong âm binh sẽ bị phá vỡ." Bà bà không biết những lời này của nàng hai người bọn họ có thể tiếp thu hay không, hoặc là sẽ không tin tưởng những điều bà nói, có điều không tin cũng có thể thông cảm được, dù sao nói như vậy quá mức không hợp lẽ thường.
"Tôi biết Anh Nhi Trủng, nhưng không nghĩ tới nó sẽ là mắt trận." Đây là điều làm sao Lãnh Dương cũng không nghĩ tới, xem ra người bày trận và hạ chú là không thể xem thường." Trận pháp niêm phong lại âm binh là người phương nào bày trận? Chung quanh đây tại sao có thể có âm binh? Lẽ nào phụ cận có địa ngục môn?"
Bà bà chậm rãi lắc đầu, "Những âm binh này cũng không phải là từ bên trong Địa phủ đi ra mà là vẫn ẩn sâu trong lòng Ngũ Chỉ Sơn, là một nhóm hộ vệ chôn cùng lăng mộ."
Điều này lại khiến để cho hai người ngạc nhiên không thôi, các nàng thế nào cũng không nghĩ đến bên trong Ngũ Chỉ Sơn vậy mà lại chôn một nhân vật thân phận không tầm thường, nếu không sẽ không có quân đội chôn cùng để thủ lăng, thế nhưng người được chôn đó là ai? Ai mà lại có thể bày trận như vậy?
"Trong ngọn núi này chôn người nào?" Lãnh Dương rất tò mò.
"Một vị quốc sư của Tần quốc." Diệp Hàm đối với lịch sử Trung Quốc hiểu không rõ ràng lắm, nghe bà bà nói xong trong lòng cảm giác không tồi, nhưng lại khiến Lãnh Dương chấn động, bởi vì nàng không nghĩ tới một quốc sư vậy mà sẽ có quân đội chôn cùng, như vậy là cần phải được sủng ái cỡ nào hoàng thượng mới sẽ bắt quân đội chôn cùng để lăng? Có điều trong đầu Lãnh Dương rất nhanh thoáng hiện ra ba chữ "Tần Thủy Hoàng", nghe sư phụ nàng nói, Tần Thủy Hoàng vì chạy theo thuật trường sinh bất lão mà không chừa thủ đoạn nào, Anh Nhi Trủng cũng chính là kết quả của lúc ấy, lúc đó người làm ra một cái Anh Nhi Trủng là một pháp sư Đạo giáo, chính là một tên quốc sư, lẽ nào bên trong Ngũ Chỉ Sơn chính là chôn người quốc sư kia? Cái ý niệm này khiến sắc mặt Lãnh Dương hơi thay đổi, lập tức bật thốt lên hỏi: "Là quốc sư của Tần Thủy Hoàng?" Nàng từ xưa đến nay cũng không nghĩ tới mình sẽ cùng với người quốc sư này dính líu, tuy rằng không có chạm mặt thế nhưng trong cảm giác của nàng, nàng đã tiếp xúc được nhân vật bên trong lời đồn này.
"Không sai, chính là quốc sư của Tần Thủy Hoàng." Bà bà từ từ đem những điều bản thân bà biết nói cho hai người các nàng biết, thì ra người quốc sư kia vì Tần Thủy Hoàng tìm kiếm thuật trường sinh bất lão, đồng thời cũng vì Tần Thủy Hoàng tìm kiếm Long huyệt để làm hầm mộ cho hắn, vì hai nhiệm vụ này, hắn có thể đề ra bất kỳ nhu cầu gì, chỉ cần có thể làm được, Tần Thủy Hoàng tuyệt đối sẽ không bác bỏ, cho nên lúc đó mới sinh ra loại tà khí không nhân đạo như Anh Nhi Trủng này, đương nhiên đây cũng chỉ là một loại trong đó, vì chạy theo thuật trường sinh bất lão mà số người bi thảm chết oan không phải ít.
Cùng lúc đó tên quốc sư còn được sự cho phép của Tần Thủy Hoàng, vì chính hắn mà tìm một chỗ phong thủy tốt để làm lăng mộ, mà trong lòng Ngũ Chỉ Sơn chính là nơi phong thuỷ bảo địa mà hắn tìm được. Vì chứng tỏ địa vị quốc sư cao thượng, Tần Thủy Hoàng hạ chỉ cho phép sau khi quốc sư chết, Tần quốc sẽ phái tám ngàn Thiết kỵ chôn cùng hắn, vì hắn mà lăng, cũng hạ chỉ thôn dân ở tại phụ cận Ngũ Chỉ Sơn chuyển chỗ ở xuống dưới Ngũ Chỉ Sơn, đời đời kiếp kiếp vì lăng mộ đó mà thủ hộ, phòng ngừa người ngoài tiến vào lăng mộ mà quấy rối hắn yên giấc, mà bên trong mấy ngàn thôn dân chuyển chỗ ở để thủ lăng có mười mấy người xuất thân Đạo gia, có một tên là đồ đệ của quốc sư, những người này được Tần Thủy Hoàng ban thưởng rất nhiều, không bao lâu những thôn dân liền hình thành một thôn xóm, vì thủ hộ lăng mộ mà bọn họ hầu như hoàn toàn tách biệt với thế gian, tạo ra một thôn nhỏ, cũng không cho phép người ngoài tiến vào, mà cái thôn thủ lăng đó cũng chính là nơi mà Lãnh Dương các nàng hiện đang đứng.
Vì phòng ngừa hồn phách tám ngàn kỵ binh chôn cùng quấy rầy những người ở tại phụ cận, quấy rối an bình của dương thế, càng sợ kinh động quỷ quan ở Địa phủ, nên sau khi chết, quốc sư bảo đệ tử hạ kết giới ở bốn phía mộ huyệt của mình, đem hồn phách tám ngàn kỵ binh niêm phong lại ở trong mộ huyệt, nhưng vì phòng ngừa trộm mộ tiến vào quấy rầy hắn yên giấc nên liền đem cái Anh Nhi Trủng chôn cùng làm mắt trận để phá giải kết giới, chỉ cần Anh Nhi Trủng bị lệch vị trí kết giới niêm phong hồn phách tám ngàn kỵ binh sẽ bị phá hủy, vì hắn mà giữ gìn hầm mộ. Ngoài ra quốc sư còn bảo đệ tử hạ một đạo huyết chú trên Anh Nhi Trủng, bắt người lấy đi Anh Nhi Trủng, toàn thân mặc áo đỏ từ trên cao nhảy xuống bỏ mình, đại biểu cho việc rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh, cũng bảo linh hồn đã chết đi mang về Anh Nhi Trủng trả về chỗ cũ.
Thế nhưng mấy trăm năm trước, bởi vì có mấy người xông vào, đánh vỡ kết giới, làm cho niêm phong ở trong mộ huyệt bị phá vỡ, hồn phách tám ngàn kỵ binh lao ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn, tấn công tứ phía, làm cho thủ lăng thôn này cũng chịu nguy hiểm. Mà đệ tử đời đời tương truyền của quốc sư ở tại thôn này đều sẽ bồi dưỡng một hai Đạo gia pháp thuật cao thâm, không bao lâu bị người địa phương coi là cấm bà, lúc đó cấm bà Cao Trát Lạp và thủ lĩnh tám ngàn kỵ binh kia thông linh trò chuyện, thủ lĩnh kia nói cho hắn biết, lúc bọn họ chết bị đệ tử chân truyền của quốc sư hạ xuống một đạo quân lệnh, nếu như kết giới bị phá hủy là do người ở thôn này thất trách, nếu như trong vòng một tháng Anh Nhi Trủng không thể trả lại chỗ cũ, không thể thiết lập lại kết giới, bọn họ phải theo quân lệnh gϊếŧ chết toàn bộ người thủ lăng. Bởi vì người hạ quân lệnh trên người bọn họ là hạ âm chú, nếu như bọn họ cãi quân lệnh thì sẽ khiến bọn họ hồn phi phách tán, cũng không còn cách nào vào Luân Hồi chi đạo. Hơn nữa nếu như trong vòng một tháng kết giới không cách nào thiết lập lại, đến lúc đó nếu như kinh động quỷ quan ở Địa phủ thì hồn phách của bọn họ sẽ bị mang về Địa phủ, không cách nào lưu lại ở dương giới thêm nữa, không thể vì quốc sư thủ lăng, điều này cũng có thể cho là bọn họ thất trách, người thất trách cũng sẽ bị hồn phi phách tán. Vì lẽ đó, bọn họ chỉ có thể nghe theo quân lệnh mà làm việc.
Thủ lĩnh kia còn nói cho nàng, nếu muốn thiết lập lại kết giới một lần nữa, phải dựa vào linh lực của Anh Nhi Trủng, mà huyết chú Anh Nhi Trủng nếu như mở ra lại không có kết thúc thì sẽ không có cách nào mượn lại linh lực bố trí kết giới. Mà sau đó Cao Trát Lạp phát hiện ra những kẻ xâm nhập bên trong lăng mộ có một người là tình nhân của nàng, là người yêu sắp thành hôn. Nàng vì bảo vệ tình lang của mình, nàng lén lút trói chặt hắn rồi giấu đi, phòng ngừa đối phương bởi vì sự khống chế của huyết chú mà tự sát. Sau đó nàng một mình tiến vào mộ huyệt tìm kiếm phương pháp giải huyết chú. Cũng bởi vì tư tâm của nàng, trong kỳ hạn một tháng không có cách nào thiết lập kết giới mới, kết quả tám ngàn kỵ binh một đêm tàn sát toàn bộ thôn trang, mà nàng bởi vì tiến vào lăng mộ mà may mắn thoát khỏi tai nạn. Đợi đến khi nàng tìm được phương pháp quay về đã là ngày thứ hai thôn bị diệt. Nhìn vết máu đầy đất, thi thể đầy đất, trong đó có thân nhân của mình, có bạn tốt của mình, có trưởng bối thương yêu, quan tâm mình, có tiểu hài tử vui vẻ quấn quít lấy nàng chơi đùa..., nàng rất hối hận, nàng hối hận bởi vì chuyện riêng của mình mà hại chết mấy ngàn người, nàng cho rằng nàng có thể bảo vệ tính mạng của người cả thôn, cũng có thể bảo vệ tính mạng người mà mình yêu, kết quả một thứ nàng cũng không làm được.
Cuối cùng, nàng lấy máu và mạng của mình, cùng với tà chú vĩnh viễn không được siêu sinh, lại mượn Anh Nhi Trủng và máu của mười đồng nam đồng nữ, hạ một trận pháp thần bí kỳ lạ, đoạt về vong hồn còn chưa xuống tới Địa phủ, để cho tất cả hoàn hồn, cũng niêm phong lại tám ngàn kỵ binh, khiến cho tất cả khôi phục lại như ban đầu. Mà khối ngọc có khắc kinh văn đeo trên cổ nàng là để chứa hồn phách của Cao Trát Lạp, để cho hồn không rời khỏi xác, lấy linh hồn và thân thể của mình để làm pháp khí quan trọng của trận pháp. Một khi hồn rời khỏi xác, trận trong trận sẽ bị phá giải, thôn dân đã chết đi sống lại sẽ lần thứ hai chết đi, tám ngàn kỵ binh sẽ lại ra khỏi lăng mộ, chấp hành chức trách thủ lăng của bọn họ, kỳ hạn vẫn là một tháng. Tuy rằng thôn dân chết đi sống lại chỉ còn sót lại mấy người, số còn lại đã theo vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử, cũng không hề ảnh hưởng, nhưng tính mạng mấy trăm thôn dân hiện tại lại gặp phải uy hϊếp của tám ngàn kỵ binh.