Chương 46: Tính ( kết thúc )

Hứa gia gần đây không được yên ổn, liều mạng giãy giụa ở trong vòng xoáy vô tận của những rắc rối bên trong và bên ngoài.

Trong nội bộ, giá cổ phiếu liên tục giảm đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp nguồn vốn, lỗ hổng bên trong cơ bản không chịu nổi công kích. Hứa gia chỉ có thể chặt đầu cá, vá đầu tôm, dùng mọi biện pháp để tồn tại, nhưng do doanh thu kém, chỉ có thể đi vay nặng lãi mà không quay đầu lại được.

Bên ngoài, vụ bê bối của Hứa thị bị rò rỉ ra ngoài, các chủ nợ của Hứa Lệ Kiệt tập hợp lại để tấn công, những kẻ hàng năm trầm mê trong sòng bạc chính là nhóm liều lĩnh, phương thức đòi nợ ngày càng tàn nhẫn, tòa nhà to lớn Hứa thị bị tấn công liên tiếp, hết hung thần ác sát đòi nợ này rồi lại đến một đám lại một đám, khiến cho Hứa thị long trời lở đất.

Lại nói Hứa Lệ Kiệt nhìn cao lớn chắc nịch nhưng lại thật nhát gan, vừa nghe lệnh truy sát, lập tức không ra khỏi cửa, sợ không cẩn thận chút là cái mạng nhỏ này khó giữ được.

Mẹ Hứa thấy tình hình nghiêm trọng, liếʍ mặt già gọi điện thoại cho Hứa Y Hàm xin giúp đỡ, nhưng đứa con gái luôn ngoan ngoãn nghe lời lần này lại quyết tâm không để ý đến bà, hết cách chỉ có thể gọi điện cho Thẩm Dữ Dương.

Người đàn ông bên kia ngữ điệu thanh đạm, không muốn nói nhiều lời.

“Hứa phu nhân, bà quyết định chưa?”

Mẹ Hứa sụt sịt khóc nức nở, “Dữ Dương, chúng ta là người một nhà, con không thể thấy chết mà không cứu a...”

Hắn mỉm cười nói: “Yêu cầu tôi đã nói rõ ràng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hứa phu nhân muốn chấp mê bất ngộ, tôi cũng thương mà không giúp gì được.”

Mẹ Hứa im lặng vài giây, mở miệng run rẩy.

“Con muốn cái gì, vợ chồng ta sẽ từ bỏ tất cả tận lực thỏa mãn, nhưng Hứa gia chỉ có một đứa con trai, không thể chặt đứt hương khói trong tay, Dữ Dương, con coi như bán cho ta chút mặt mũi là một trưởng bối, buông tha Lệ Kiệt, được không?”

Thẩm thiếu gia không chút khách khí cười nhạo một tiếng, “Nói đi nói lại, bà vẫn là không muốn giao cổ phần của Hứa Lệ Kiệt... Nếu là như thế thì chúng ta cũng không có gì để nói.”

Thanh âm của hắn dần trầm xuống, “Hi vọng mấy người có thể tự giải quyết tốt.”

Điện thoại cắt đứt, ba Hứa ở một bên nghe lén nóng vội hỏi, “Nó nói như thế nào? Chịu ra tay giúp chúng ta sao?”

Bà vội vã đứng dậy, tinh thần hoảng hốt, “Đi, chúng ta chạy trốn ra nước ngoài mấy năm, chờ cho cơn bão qua đi sẽ trở về.”

Ba Hứa nhíu mày, cầm chặt tay vợ, cố gắng trấn an bà, “Bà đừng nổi điên, tổ tiên Hứa gia nhiều đời đều cắm rễ ở chỗ này, sao có thể nói đi là đi được?”

Mẹ Hứa dùng sức hất tay ông ra, lớn tiếng gào rống, “Vậy ông muốn trơ mắt nhìn con trai chịu chết sao?”

“Thẩm Dữ Dương là người như thế nào ông còn không rõ sao? Nếu nó muốn nghiền nát Hứa gia, còn có thể để chúng ta sống sao?”

Ba Hứa không cho là đúng, “Bà gọi cho Y Hàm đi, nó sẽ không thấy chết mà không cứu.”

Bà cười lạnh, “Bây giờ ông mới nhớ ra mình có một đứa con gái sao, giờ nó đã leo lên cành cao của nhà họ Thẩm, còn có thể nhớ tới nhà mẹ đẻ nghèo túng sao?”

“Bà quát cái gì, từ nhỏ đã đối xử bất công, có bao giờ bà thật sự quan tâm nó chưa?”

“Ông còn có mặt mũi nói tôi? Chỉ sợ nó học ở đâu, học chuyên ngành gì cũng đều không biết, ông làm cha hiền từ cũng thật tốt a.”

Ba Hứa bị nói đầy mặt đỏ bừng, “—bà.”

“Ồn ào gì vậy?”

Hứa Lệ Kiệt trên lầu hai chậm rãi đi xuống, trên người mặc áo ngủ, mỡ bụng theo bước chân run rẩy, mỡ khiến người khác buồn nôn.

Mẹ Hứa vội vàng tiến lên, quấn lấy cánh tay anh ta, thanh âm khẩn cầu, “Con trai, chúng ta đi bây giờ được không, nhà ta ra nước ngoài bắt đầu lại...”

“Mẹ muốn đi thì đi, con không đi đâu.”

Hứa Lệ Kiệt cao ngạo ngẩng mặt to lên, “Con sẽ ở nhà đợi, con không tin Thẩm Dữ Dương dám công khai trêu chọc con.”

Vừa dứt lời ngoài phòng liền truyền đến tiến đập phá, bảo vệ ở bên ngoài lớn tiếng kêu gào, một lát sau âm thanh mới dừng lại.

Hứa Lệ Kiệt thấy tình hình không ổn, vẻ mặt hung dữ đẩy mẹ mình ra rồi nhanh chóng chạy lên lầu, mẹ Hứa bị đẩy lảo đảo ngã mạnh xuống đất, lúc ba Hứa nâng vợ mình dậy, một đám người hung hăng xông vào, bọn họ thậm chí không có cơ hội phản kháng, đã bị mấy tên hung dữ đè xuống quỳ trên mặt đất.

Cầm đầu chính là một tên mặt lạnh đầy sẹo, ba Hứa có thể nhận ra được rõ ràng đó chính là kẻ cho vay nặng lãi mà ông đã ký một tuần trước.

Mặt sẹo hơi mỉm cười, khiến người ta sởn tóc gáy.

“Hứa tổng, đừng sợ, chúng ta chỉ là theo quy củ mà tới đòi lãi, ông ngoan ngoãn đưa tiền, thì sẽ không có chuyện gì.”

Ba Hứa chật vật ngẩng đầu, xấu hổ cười, “Cho tôi thêm một chút thời gian, rất nhanh, rất nhanh sẽ có.”

Mặt sẹo thu hồi ý cười, ánh mắt tàn nhẫn, “Tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Hứa thị bây giờ là bộ dạng gì, mọi người đều biết rõ, ông làm sao trả cho tôi?”

Hắn liếc mắt một cái, mẹ Hứa quỳ trên mặt đất bị dọa sợ hồn bay phách tán.

“Nha, nhân vật chính không thấy.”

Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên lầu, khoát tay một cái, thủ hạ liền hiểu ra, không ngừng chạy lên lầu.

Mẹ Hứa mặt mũi trắng bệch, hai tay ôm chân tên mặt sẹo, gắt gao túm chặt.

“Cầu xin cậu, đừng tổn thương con trai tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu...”

Mặt sẹo lạnh nhạt đá bà ta ra, còn thuận thế đá vào ngực bà, mẹ Hứa uể oải ngã trên mặt đất, một tay che miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Hắn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, bước nhanh đuổi theo lên lầu.

Năm phút sau, ba Hứa khó khăn nâng vợ mình dậy, còn chưa đến sô pha đã nghe thấy một tiếng động lớn bên ngoài, bọn họ liền đi qua xem. Trên nền xi măng ngoài cửa, một cái thân hình to lớn im lặng nằm đó, không nhúc nhích.

Mẹ Hứa tâm huyết phun trào, trực tiếp hôn mê, ba Hứa ôm vợ bất tỉnh, sau đó nhìn đứa con trai như cái xác không hồn ngoài cửa, tinh thần hoảng loạn, gào lên một cách đau đớn.

Người trên lầu người chậm rãi đi xuống, em trai bên cạnh mặt sẹo chạy tới nhìn người trên đất, cao giọng hỏi hắn, “Anh, vẫn còn hơi thở, ta lại thêm một nhát?”

“Giữ cho hắn cái mạng.”

Mặt sẹo châm một điếu thuốc, nói: “Theo quy củ làm việc, đã chết thì không dễ làm ăn.”

Hứa Lệ Kiệt mạng lớn, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt mấy ngày, thông báo bệnh tình nguy kịch được đưa ra nhiều lần, mẹ Hứa nước mắt chảy khô, chính là nhất quyết nhặt về một cái mạng chó cho hắn ta.

Nhưng tội chết khó tránh khỏi, tội sống khó tha, người như tắt thở tê liệt mức độ cao, một câu nói cũng không hoàn chỉnh, không khác gì người thực vật.

Nói ngắn gọn, nửa đời sau của anh ta sợ là không rời khỏi giường được.

Sau hôm xảy ra sự việc, Hứa Y Hàm nghe được chút tin tức từ người thân, đêm đó cô ngồi thẫn thờ ở trên sô pha, chờ đến một giờ sáng người đàn ông mới về.

“Còn chưa ngủ?”

Thẩm Dữ Dương thong thả cởi ra áo khoác, bước đi tới, ôm cô gái tay chân lạnh lẽo vào trong ngực, chóp mũi cọ cọ vào cổ cô, tham lam ngửi mùi hương trên người cô.

Y Hàm rụt rụt cổ, thần sắc hoảng hốt, vài lần muốn mở miệng lại nuốt xuống.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, cúi đầu nhìn cô, “Có chuyện muốn nói với anh sao?”

“Thẩm Dữ Dương...”

Thanh âm rất nhỏ, thấp thỏm bất an, “Anh trai đã xảy ra chuyện, anh biết không?”

Thẩm thiếu gia sắc mặt không thay đổi, ánh mắt sắc bén hơn chút, “Em nghi ngờ là anh làm?”

Cô cắn chặt môi, trái tim trong l*иg ngực đập nhanh, “Không phải sao?”

Hắn lui ra sau một chút, nhướng mày, “Nếu đúng thì em định rời khỏi anh sao?”

Ánh mắt Hứa Y Hàm phân tán, hô hấp dồn dập trong cổ họng, đầu óc trống rỗng vài giây.

Cô im lặng không nói gì, hắn lặng lẽ nhìn cô, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.

“Anh ở trong lòng em, không chịu nổi như vậy sao?”

Cô ngước mắt nhìn hắn chậm rãi lắc đầu.

Hắn nhẹ nhàng sờ đầu cô, ngữ điệu dịu xuống, “Đó là con đường anh ta chọn, anh đã cho cơ hội, nhưng anh ta thà đi vào con đường chết chứ không chịu khuất phục, này cũng có thể trách anh sao?”

Cô nghe không hiểu, vẻ mặt ngây thơ chớp mắt.

Hắn thấp giọng nói: “Anh ta tự nhảy xuống.”

Hứa Y Hàm sửng sốt, “Vì sao?”

Người đàn ông khẽ cười, hơi đứng dậy, cầm tài liệu mang về đặt ở trên tay cô.

Cô tùy tiện mở trang đầu tiên ra, nhìn thấy rõ chữ đen trên nền trắng, đôi mắt mở to, giọng nói hơi run, “Cái này...”

Con ngươi mở to hết cỡ, hoàn toàn kinh hãi, “Thẩm Dữ Dương.”

Trong quyển cổ phần của Hứa thị, tên của cô thình lình ở trước mắt, và chỉ duy nhất một mình cô.

Hắn vươn tay, một lần nữa ôm cô vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, “Nếu không phải anh quan tâm đến cảm nhận của em, chút việc nhỏ này anh sẽ không kéo dài tới bây giờ, cũng hơi muộn chút, nhưng ít nhất cũng thực hiện lời hứa với em.”

Đầu óc cô quay cuồng, lượng tin tức thật sự quá nhiều, mới vừa 20 tuổi cơ bản không tiếp thu hết được.

Hắn bế cô đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô vào trong chăn.

Hắn cúi đầu hôn chóp mũi, ánh mắt sủng nịnh.

“Ngủ đi.”

Đợi hắn một đêm, tới lúc này cô cũng thật sự mệt mỏi, hít một hơi, nghe lời nhắm mắt lại.

Đèn đầu giường còn chưa bật, người đàn ông ẩn ở trong tối nhìn chằm chằm cô.

Chân tướng thật sự như thế nào, có quan trọng không?

Hắn chỉ biết, có một số việc, vĩnh viễn cũng sẽ không để cô biết.

Hắn đã lăn lộn trong giới kinh doanh ham lợi nhuận từ lâu, chưa bao giờ thừa nhận mình là một quân tử rộng lượng, nhưng cho dù có mặt tối hắn cũng sẽ không cô phát hiện.

Thẩm Dữ Dương nhìn khuôn mặt ngủ say của cô một lát, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên cằm cô.

Có anh ở đây, bất cứ điều gì em muốn thì sẽ là của em.

Hai tháng trôi qua êm đềm.

Ngày nọ, Thẩm thiếu gia theo thường lệ đón cô vợ nhỏ tan học, chiếc xe thể thao bắt mắt dừng ở ven đường, hắn nhìn chung quanh, vui vẻ ngâm nga giai điệu nhỏ.

Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy bóng người, vừa định gọi điện thoại tìm người thì màn hình sáng lên.

Bên kia nhỏ nhẹ nói: “Anh có thể chạy xe ra xa một chút được không?”

Thẩm thiếu gia hừ một tiếng, “Vì sao?”

Cô thành thật trả lời, “Em không muốn các bạn cùng lớp thấy.”

Người đàn ông lập tức đen mặt, thứ lỗi cho hắn không thể bỏ qua sự ghét bỏ lộ ra giữa hai hàng mi, cảm giác kia còn khó chịu hơn cả dẫm chân lên mặt hắn.

Hắn kìm chế sự tức giận, nửa ngày không nói chuyện.

“Này.”

Giọng nói của cô mềm mại, “Anh vẫn đang nghe chứ?”

Thẩm thiếu gia khẽ nhắm mắt, muốn phát hỏa lại cưỡng lại, nhận mệnh dường như thỏa hiệp, “Muốn anh dừng ở chỗ nào?”

Cô thở phào một hơi, “Phía trước có nhà trẻ, anh ở đó chờ em là được.”

Giọng nam nặng nề, “Đã biết.”

Không khí trong xe lạnh lẽo lạ thường.

Cô trộm nhìn vẻ mặt băng giá của hắn, rùng mình vì hơi lạnh phát ra tư người hắn.

Cô cẩn thận hỏi: “Anh tức giận sao?”

Hàm dưới hắn căng chặt, cũng không quay đầu lại, giả vờ như không nghe thấy, chỉ biết phát tiết ở dưới chân ga, tàn nhẫn dẫm xuống, cô gái nhỏ bị dọa sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt dây an toàn, không hề nói một lời.

Tối nay họ ăn tối tại nhà Tần Mặc.

Sau bữa ăn, lực chú ý của cô hoàn toàn bị hấp dẫn bởi em bé ở trong lòng ngực Lâm Tư Uyển, cả đêm ôm cô bé mềm mại mà cười.

Thẩm thiếu gia buồn bực yên lặng đi đến hoa viên bên ngoài nhà, không bao lâu sau, bên cạnh có một người đàn ông.

“Cả đêm đen mặt.”

Tần Mặc hài hước cười, “Sao hả, dục cầu bất mãn?”

Thẩm Dữ Dương liếc mắt, “Cậu càng ngày càng nói nhiều.”

“Được, cậu không nói, tôi cũng không thèm hỏi, cậu cứ từ từ tiêu hóa đi...”

Nói xong Tần Mặc làm bộ xoay người, vừa bước được một bước, Thẩm thiếu phía sau nặng nề thở dài, bối rối gọi lại.

Tần Mặc đạm nhiên xoay người, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.

Mười phút sau, Tần Mặc nghiêm túc nghe xong toàn bộ làm ra vẻ sờ sờ cằm, cuối cùng đưa ra kết luận, “Việc này không trách Y Hàm.”

Thẩm thiếu cô đơn phẫn nộ rồi, “Cậu có thể nói lý rõ ràng hơn chút không?”

Tần Mặc cười, “Cô ấy mới bao tuổi chứ, tuổi thanh xuân tươi đẹp mới bắt đầu, nếu hiện tại bị gán mác Thẩm phu nhân, đời này đừng nghĩ sẽ được yên ổn, dù đi tới đâu cũng sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, tính tình cô bé khiêm tốn như vậy, nhất định không chịu nổi.”

“Từ lúc cô ấy lựa chọn kết hôn với tôi, thì mọi chuyện sau này đều khó tránh khỏi.”

Thẩm Dữ Dương trầm giọng, “Tần Mặc, từ đầu đến cuối tôi chưa từng ép buộc cô ấy, là cô ấy tự lựa chọn.”

“Vậy cậu muốn như thế nào?”

Tần Mặc hỏi, “Công khai mối quan hệ của hai người mà không nói gì với cô ấy?

“Tôi chỉ biết, tôi không có kiên nhẫn chờ cô ấy chậm rãi thích ứng với thân phận của mình.”

Ánh mắt hắn nhìn về phía cô gái đang hát nhạc thiếu nhi quanh đứa bé đó không xa, hô hấp càng thêm nặng nề, cuối cùng lại nhẹ nhàng thở ra.

“Nói tôi xấu xa hay ích kỷ cũng được, tôi chỉ muốn hoàn toàn có được cô ấy, không để cho cô ấy một con đường lui nào.”

Trên đường về nhà, Hứa Y Hàm nhiều lần lấy hết can đảm muốn giải thích, nhưng sắc mặt hắn lạnh như băng, trong lòng sợ hãi, rối rắm thật lâu cuối cùng lựa chọn im lặng.

Tới rạng sáng, cô một mình cuộn tròn ở trên giường lớn đột nhiên cảm thấy tủi thân, hai chân trần trụi xuống giường ra mở cửa phòng, người đàn ông vẫn đang vùi đầu xử lý công việc trên sô pha.

Nghe thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu, thấy cô gái đứng ở cạnh cửa chân tay luống cuống, sắc mặt hòa hoãn không ít.

“Có chuyện gì sao?”

Cô hỏi: “Anh không ngủ sao?”

Hắn đứng dậy đi tới chỗ cô, bế ngang cô lên mà không nói lời nào.

Hắn nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, muốn rời đi thì cô gái đột nhiên cuốn lấy cổ hắn, hơi siết chặt.

Hắn cười nói, “Không có anh không ngủ được sao?”

Hứa Y Hàm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, chuyển đề tài: “Anh vẫn tức giận sao?”

Hắn dừng lại một giây, phủ nhận nói không có.

Cô nhẹ nhàng giải thích với hắn, “Em không phải cô ý muốn giấu anh đi, chỉ là... còn chưa chuẩn bị tốt, có thể cho em thêm chút thời gian được không?”

Thẩm thiếu gia ánh mắt bình tĩnh, “Nếu anh nói không được thì sao?”

Cô ngẩn người, không biết nên trả lời như thế nào.

Biểu tình hắn có chút cô đơn hỏi: “Y Hàm, anh làm em mất mặt sao?”

Cô nghe vậy liền vội vàng nói, “Không phải...”

Hắn cười khổ, dường như không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hắn hôn môi cô, “Em ngủ trước đi.”

Cô không chịu buông tay, “Vậy còn anh?”

Cô hiếm khi dính người như vậy, ít nhất sẽ không giống như vậy, gần như thẳng thắn biểu đạt khát vọng với hắn.

Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô một lát, cuối cùng không thắng nổi ánh mắt sáng ngời của cô.

Hắn xốc chăn nằm trên đó, ôm cô vào trong ngực, khẽ vuốt lưng cô, như là đang dỗ đứa trẻ ngủ.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi.

Hơi thở hắn trầm trọng, ngực giống như bị thứ gì đó khoét rỗng.

Thật ra hắn cũng không rõ đến tột cùng là tư vị cái gì.

Nghiêm túc mà nói, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, ánh mắt trốn tránh cùng do dự của cô làm hắn không thoải mái.

Bởi vì điều này có nghĩa là cô vẫn còn e ngại hắn, và cũng không hoàn hoàn tin tưởng hắn.

Cảm giác thất bại trước nay chưa từng có khiến Thẩm thiếu gia bất khả chiến bại lại choáng váng.

Có thừa nhận hay không thì cũng là sự thật.

A, hắn bị ghét bỏ.

Chiến tranh lạnh giữa hai người bắt đầu một cách khó hiểu.

Số lần hắn đưa đón cô trở nên càng ngày càng ít, trong lòng cô khổ sở, nhưng lại không biết nên xoa dịu mối quan hệ giữa hai người như thế nào.

Liên tiếp mấy ngày, mỗi đêm hắn đều uống say khướt trở về.

Lương Trạch khó khăn dìu hắn vào nhà, hắn say ngã trên sô pha, đã sớm bất tỉnh nhân sự.

Cô gái ở một bên lễ phép nói cảm ơn với Lương Trạch, Lương Trạch thở mạnh một hơi, đỡ một người đàn ông say rượu lên lầu chắc chắn là kiệt sức.

Anh ta lau mồ hôi bên thái dương, thuận miệng hỏi: “Hai người lại cãi nhau?”

Hứa Y Hàm hạ mặt xuống, uể oải đáp: “Tôi cũng không biết...”

Lương Trạch nhìn người đàn ông đã bất tỉnh, thở dài một tiếng, “Hắn tính tình quái đản, nhưng cũng không phải là người ngang ngược không nói lý, cô dỗ dành hắn một chút, nếu không hắn khó chịu, tôi là người đau khổ nhất.”

Cô gái thiện lương bị nói có chút xấu hổ, liên tục nói xin lỗi.

Lương Trạch xua tay, tỏ vẻ không cần để trong lòng.

Mới vừa quay người lại, cô gái ở phía sau gọi lại.

Cô ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không biết nên hỏi ai, nếu được anh có thể giúp tôi không?”

Vì thế, một cẩu độc thân bị bắt trở thành chuyên gia tình yêu, kiên nhẫn nghe cô kể lại chuyện vừa qua.

Cuối cùng, Lương Trạch không nói nên lời trừng mắt nhìn người đàn ông trên ghế sô pha.

Chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà công ty trên dưới gà bay chó sủa, bản thân cũng phải chịu nhiều thiệt thòi, bị âm tình bất định của hắn thiếu chút nữa rời khỏi công ty.

“Anh Lương.” Cô nhẹ giọng gọi hắn.

Lương Trạch hoàn hồn, cười cười với cô, “Đừng lo lắng, hắn chỉ là... trong lòng bất an.”

Cô sửng sốt, “Bất an?”

“Hơn 30 tuổi lại có cô vợ nhỏ 20 tuổi, cho dù hắn là Thẩm Dữ Dương thì cũng không có cảm giác an toàn, hơn nữa, cô càng che giấu, hắn càng không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.”

Lương Trạch thấy cô gái vẫn ngây thơ mờ mịt, dứt khoát nói rõ ràng.

“Hắn chính là sợ hãi.”

“Sợ cô nhìn thấy thế giới tốt đẹp sẽ hối hận, sau đó rời xa hắn cũng không quay đầu lại.”

Cuối cùng cô cũng hiểu, khẽ lắc đầu kiên quyết trả lời, “Tôi sẽ không.”

Lương Trạch bất đắc dĩ cười, “Tôi tin thì cũng vô dụng, cô phải để hắn hiểu rõ mới được.”

Cô gật gật đầu, ánh mắt chậm rãi chuyển qua người đàn ông đang ngủ ở trên sô pha.

Cô liền biết cái miệng mình đã nói sai, khiến hắn buồn bực khó chịu.

Mấy ngày sau.

Hội trường đại học B, tiếng người ồn ào, không còn chỗ ngồi.

Phòng thí nghiệm của Hứa Y Hàm có bước đột phá lớn trong nghiên cứu phát minh, đã giành được giải thưởng sáng chế quốc gia đồng thời mang lại danh tiếng cho đại học B.

Hiệu trưởng đại học B rất thích khoe khoang, không chỉ tự mình lên kế hoạch cho lễ trao giải long trọng này, còn mời rất nhiều đài truyền hình cùng tạp chí đến phỏng vấn độc quyền.

Tới gần lễ mở màn, Thẩm Dữ Dương sắc mặt âm trầm cùng Lương Trạch khoan thai tới muộn.

Hắn vừa xuất hiện, lập tức khiến cho toàn trường oanh động.

Hắn vốn trời sinh đáng chú ý, đi đến đâu đều có cảnh đẹp, hơn nữa bối cảnh xuất thân giàu có, các phóng viên gió chiều nào theo chiều ấy, đảo lộn ưu tiên, một tổ ong vây tới.

Hắn bình tĩnh tự nhiên, còn Lương Trạch ở một bên choáng váng.

Sau nhiều lần khuyên bảo anh ta mới miễn cưỡng ngăn lại đám phóng viên nhiệt tình như lửa kia, Thẩm thiếu gia mặt không chút biểu tình ngời ở hàng ghế đầu tiên, song song cùng với hiệu trưởng.

Hắn dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu hắn đều tràn ngập đôi mắt to sáng ngời của cô gái.

Sáng nay khi ra cửa, cô nhẹ nhàng kéo hắn từ phía sau, đáy mắt phiếm những ngôi sao lấp lánh.

“Hôm nay trường học có lễ trao giải, em sẽ lên sân khấu lãnh thưởng...”

Cô thăm dò hỏi: “Anh sẽ đến chứ?”

Ánh mắt Thẩm thiếu gia lóe sáng, thấp giọng nói: “Em muốn anh đi với thân phận gì?”

“Gì cũng được.”

Cô nhấp miệng cười: “Dù sao cũng không phải chú.”

Trong lòng hắn rung động, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự kiêu ngạo cần có.

“Hôm nay anh rất bận.”

Hứa Y Hàm nghe thấy liền mất mát cúi đầu.

Hắn hắng giọng, ra vẻ cao ngạo nói: “Nhưng... có thời gian anh sẽ đi.”

Cô như qua cơn mưa trời lại sáng, mắt to cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp, “Được, em chờ anh.”

Lời kia lọt vào tai, Thẩm thiếu gia không khỏi chấn động l*иg ngực.

Em chờ anh, ba chữ này nghe thật quen tai.

Lúc trước cô muốn ly hôn, cố ý bày tiếc lớn chờ hắn, bởi vì một câu này mà hắn cả ngày mơ màng hồ đồ, cả người choáng váng như mát trí.

Hiện tại lặp lại trò cũ, hắn tự giễu cười cười.

Như thế nào, còn có thể bị cô bỏ rơi một lần nữa sao?

Ánh đèn trong hộ trường tối đi, sau một màn âm nhạc khai mạc cuồng nhiệt, người dẫn chương trình lên sân khấu, theo sau là hiệu trưởng thích làm nổi bật, nghe diễn văn đầy cảm hứng mơ màng buồn ngủ.

Lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Ánh sáng chói mắt tập trung ở trên sân khấu, còn dưới khán đài thì tối đen.

Cô gái cuối cùng lên sân khấu nhìn xung quanh, tìm một vòng, cuối cùng thấy người mà mình đang nghĩ đến đang ngồi trên chiếc ghế cách hiệu trưởng không xa.

Cô vẫy tay hắn như thể không có ai, tươi cười không giấu nổi sự vui vẻ.

Tiếp nhận cúp từ trong tay hiệu trưởng, vẻ mặt cô hưng phấn lắc lắc cho hắn xem, rất giống một đứa trẻ khoe khoang trước mặt phụ huynh.

Những người ở đây không biết mối quan hệ của họ, cho nên, chỉ có hắn biết, những ánh sao trong mắt cô đang chiếu rọi hình bóng hắn.

Cuối cùng, đến phân đoạn truyền thông phỏng vấn do hiệu trưởng đặc biệt sắp xếp, khi micro dừng ở trên tay Hứa Y Hàm, phóng viên bên cạnh đặt câu hỏi.

“Xin hỏi cô còn trẻ đã nhận được vinh dự này, cô có điều gì muốn nói với gia đình mình trước màn hình không?”

Hứa Y Hàm im lặng vài giây, ánh mắt thẳng tắp dán chặt trên người hắn.

Cô mỉm cười trả lời: “Thật ra, người nhà của tôi cũng ở đây.”

Cô hít sâu một hơi, đặt chiếc cúp xuống, bước từng bước kiên định xuống dưới.

Ánh đèn rọi theo một đường, vòng tròn xoay trên người cô, thân hình nhỏ bé được bao phủ bởi ánh sáng, tựa như yêu tinh trong truyện cổ tích.

Chờ cô dừng bước đứng ở trước mặt Thẩm Dữ Dương, cô khẩn trương hô hấp dồn dập, tiếng tim nhanh đến mức muốn nổ tung.

Cả hội trường xôn xao, các phóng viên vây quanh lại, nhưng người đàn ông trung tâm của vụ việc lại thản nhiên ngồi đó, bình tĩnh ngước mắt lên, ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt hắn.

Tay nhỏ buông thõng bên người nắm chặt thành nắm, miễn cưỡng ổn định hơi thở, hướng vào micro hỏi hắn, “Thẩm Dữ Dương, lời anh nói còn tính không?”

Giọng nói nhẹ nhàng xuyên qua micro truyền đến mỗi một góc trong hội trường, tất cả đều im lặng.

Người đàn ông dưới sự chú ý của mọi người đứng lên, một bộ âu phục màu đen chỉnh tề, mắt đào hoa cúi xuống nhìn cô.

Hắn cười hỏi cô: “Câu nào?”

Cô nhếch môi cười ngọt ngào, âm điệu mềm mại.

“Chúng ta sinh con gái, ngoan ngoãn như em.”

Lời này vừa nói ra, cả trường ồ lên, tiếng thét chói tai gần như xuyên thủng lỗ tai cô.

Cô mắt điếc tai ngơ, hơi nhón chân, một tay vòng lên cổ hắn, môi nhỏ lạnh run dán lên.

Hắn sững sờ trong giây lát, rồi nhếch môi cười.

Sau đó, dưới sự bao vây của súng dài đại bác, trước cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn dùng sức ôm cô vào trong lòng, triền miên mà nhiệt tình hôn môi cô.

Khi chiếc lưỡi nhỏ trượt vào trong miệng, Thẩm Dữ Dương không khỏi nhớ đến một số ký ức nhỏ vụn.

Cô gái nhỏ lớn mật xâm nhập vào văn phòng hắn, mặc quần yếm như trẻ com, tóc ngắn mắt to trong veo, đứng ở trước mặt hắn, hất cằm lên, miệng lưỡi mang theo chất vấn: “Lời anh đã nói, còn tính không?”

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn trầm xuống, động tình ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ.

Trái tim hắn hoàn toàn mềm yếu.

Tính.

Cả đời đều tính.