Chương 8: Đột Nhiên Có Việc Gấp

Lạc Đồng bận rộn không ngừng nghỉ, kiểm tra bài thi cuối kỳ, xử lý email các học sinh thường xuyên gửi tới, lại làm tổng kết dạy học cuối năm, chớp mắt đã qua ba ngày.

Trong mấy ngày này, cô và Tạ Khác Thiên đều ăn ý không quấy rầy đối phương. Cho đếm sáng sớm ngày đã hẹn, Lạc Đồng đúng tám giờ nhận được wechat của Tạ Khác Thiên. Anh đang trên đường tới, chỉ là có chút kẹt xe, nhưng cô có thể chuẩn bị xuống lầu rồi.

Lạc Đồng thu dọn xong xuôi, kiểm tra các giấy tờ đều mang đủ, mở cửa phòng.

Điện thoại vang lên lúc cô ra khỏi cửa, Lạc Đồng tưởng là của Tạ Khác Thiên, lấy điện thoại di động ra nhìn, người gọi đến là Quan Tắc.

Lạc Đồng dừng vài giây, nhận máy.

"Đồng Đồng, anh về Tây Châu rồi."

"À."

Giọng Quan Tắc nghe có chút mệt mỏi, nhưng khó nén vui sướиɠ: "Anh có buổi hòa nhạc chào mừng năm mới."

Lạc Đồng nói: "Ừm."

Giọng nói đầu dây bên kia rõ ràng giảm xuống vài độ: "Em không vui vì anh trở lại sao? Từ khi biết buổi hòa nhạc năm nay được tổ chức ở Tây Châu, anh đã mong đợi rất lâu."

"Vậy, hoan nghênh trở về."

Đầu kia im lặng một lúc lâu, điện thoại đột nhiên cúp máy.

Lạc Đồng đút điện thoại di động vào túi, tiếp tục đi về phía cửa.

Không biết chỗ Tạ Khác Thiên còn kẹt xe hay không.

Đi chưa được mấy bước, chuông điện thoại lại vang lên, Lạc Đồng nhíu nhíu mày, lần này điện thoại không phải Quan Tắc, mà là trợ lý của hắn.



Cô từng lưu rất nhiều số điện thoại của trợ lý Quan Tắc, mỗi lần hắn đổi một trợ lý, phương thức liên lạc dù sớm hay muộn cũng sẽ lưu vào điện thoại di động của Lạc Đồng. Có khi là cô tự mình lưu, cũng có khi là Quan Tắc không biết lấy điện thoại cô lưu vào lúc nào.

Hắn biết mật khẩu điện thoại cô, thường sử dụng hết đậu hạnh phúc* của mình sẽ dùng tài khoản của cô tiếp tục tạo. Cũng có lúc dùng điện thoại di động của cô tự chụp, căn bản không cân nhắc nếu truyền ra ngoài, có thể bị truyền ra scandal mà đại chúng thích nghe hay không.

(*) "Đậu hạnh phúc" (欢乐豆) là một trong những đạo cụ cơ bản nhất được sử dụng trong trò chơi QQ của Tencent. Nó là đơn vị đo lường điểm tích lũy trong trò chơi QQ "Kế hoạch điểm hạnh phúc". Điểm tích lũy trong Kế hoạch điểm hạnh phúc được gọi chung thành "Đậu hạnh phúc".

Mỗi lần Lạc Đồng nhắc nhở, Quan Tắc đều không thèm để ý nói: "Cái này có là cái gì, chúng ta là bạn bè mà."

Trợ lý hiện tại của ‘người bạn này’ tên là Hạ Vũ, Lạc Đồng đã gặp qua vài lần, dáng người đối phương khôi ngô, làm cho người ta có cảm giác an toàn. Nghe nói lúc trước là một tay đấm quyền anh rất tốt, cho nên có thể xem như trợ lý kiêm luôn vệ sĩ.

Lúc này cậu ta gọi điện thoại tới, không thể nghi ngờ là ý của Quan Tắc, chờ Lạc Đồng nghe máy liền đi thẳng vào vấn đề.

"Chị Đồng, em tới đón chị, đang đứng trước cổng tiểu khu chị rồi."

"Chuyện gì?"

Hạ Vũ bất đắc dĩ nói: "Đừng đùa mà chị Đồng, đương nhiên là anh Quan muốn gặp chị."

"Tôi có việc."

"Hơn ba giờ sáng bọn em mới bay đến Tây Châu, anh ấy mới ngủ bù một chút, sáng sớm vừa tỉnh dậy đã nói muốn gặp chị, lo lắng chị không tiện nên bảo em tự mình tới đón." Hạ Vũ có lẽ coi câu có việc của cô là từ chối, kiên trì tận tình khuyên bảo, "Chị, chị không thể như vậy..."

Tối hôm qua tiếng gió thổi hơn nửa đêm, hôm nay trời vừa sáng, lại là một ngày tốt lành.

Mặt trời vừa ló mặt, nhưng bị tòa nhà cao tầng trong tiểu khu chắn mất, ở chỗ Lạc Đồng đứng chỉ để lại một mảnh sáng lạnh. Ánh sáng lẳng lặng nằm trên mặt đất cách đó không xa, nhưng mỗi lần gặp Quan Tắc, ánh mặt trời kia luôn cách cô rất xa.

Lạc Đồng im lặng vài giây, nói: "Gửi biển số xe cho tôi."

-



Cách tiểu khu của cô còn chưa tới mấy trăm mét, Tạ Khác Thiên nhận được tin nhắn wechat, đến từ Lạc Đồng.

"Xin lỗi, đột nhiên có việc, có thể hẹn hôm khác được không?"

Tạ Khác Thiên lại đi về phía trước một đoạn, dừng lại ven đường, gần như đã đến cổng tiểu khu.

Anh trả lời: "Có thể."

Lạc Đồng rất nhanh trả lời: "Cảm ơn."

Tạ Khác Thiên đổi giao diện, gọi điện thoại: "Nửa tiếng nữa tôi đến công ty."

Trợ lý buồn rầu, rõ ràng sáng nay đã nói hôm nay không đi, sao bỗng nhiên lại đổi ý rồi, nhưng anh ta không hỏi nhiều, một trợ lý ưu tú chính là hoàn thành tốt sứ mệnh của mình!

"Vâng, Tạ tổng."

Vừa dứt lời, đã vang lên tiếng động cơ.

Tạ Khác Thiên một lần nữa đánh tay lái, từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc phập phồng gì.

Ánh mắt lại đột nhiên dừng lại trên thân ảnh phía trước không xa, còn chưa kịp phản ứng, thắng xe đã đạp xuống.

Đó là một chiếc xe thương vụ, cửa hông sau khi người nọ lên xe liền đóng lại, sau đó nhanh chóng rời đi.

Hẳn là cố ý tới đón người.

Người được đón không phải ai khác, mà chính là vị hôn thê đột nhiên có việc của anh.

Buổi hoà nhạc được diễn ra ở sân vân động lớn nhất thành phố, khách sạn của Quan Tắc đương nhiên cũng ở đó.