Chương 58: Nhẫn Kim Cương

Viên kim cương lớn tới chói mắt, Tạ Khác Thiên quỳ một gối xuống đất, cúi đầu đeo nhẫn cho cô.

"Có hỏi em muốn nhẫn như thế nào, em nói tùy ý. Chọn lựa hơi chậm, hi vọng em vẫn thích." Anh giương mắt, trong mắt vẫn là thâm trầm chuyên chú trước sau như một, "Lạc Đồng, chúng ta còn cần tìm hiểu, cần gặp nhau, cần tiếp tục hiểu rõ đối phương là người thế nào. Đây mới chỉ là bắt đầu."

Gần đây bận rộn chuyện trong trường, quả thật ở chỗ này càng thuận tiện. Lạc Đồng tranh thủ cơ hội của mình, cũng đồng thời tiếp nhận đề nghị mỗi ngày đều tới gặp cô của Tạ Khác Thiên.

Tắm rửa xong trở lại trên giường, Lạc Đồng chỉ bật đèn ngủ. Chiếc nhẫn kim cương lẳng lặng nằm trên tủ đầu giường, quá mức bắt mắt.

Cô hỏi Tạ Khác Thiên đến trường học có thể không đeo hay không, không ngờ anh lại đồng ý.

Lạc Đồng ngắm nhìn chiếc nhẫn, viên kim cương được cắt tinh tế, đường nét chế tác tinh xảo có phần đơn giản nhưng không đơn điệu, nhìn chăm chú một lúc lâu có chút hoa mắt. Cô đã đồng ý với Tạ Khác Thiên, vài ngày nữa sẽ cùng anh đi gặp ông nội, mà cô cũng có người muốn gặp.

Bây giờ có lẽ Lạc Tiêu còn chưa nghỉ ngơi, Lạc Đồng gửi tin nhắn wechat qua, quả nhiên nhận được hồi âm của cô ấy.

Cô gọi điện thoại sang, sau khi hàn huyên ngắn ngủi hỏi: "Ba chị gần đây thế nào?"

"Chú Hai vẫn như cũ, ở trong phòng mình ngẩn người nhìn trời bên ngoài, hoặc là ở ban công phơi nắng, chưa từng nói chuyện với chúng ta." Lạc Tiêu hỏi, "Chị, vậy khi nào chị về?"



"Mấy ngày nữa đi, học kỳ kết thúc sẽ trở về."

Lạc Tiêu là em họ cô, con gái nhà bác cả, nhỏ hơn cô bốn tuổi. Ba mẹ cô ly hôn đã nhiều năm như vậy, ba hoàn toàn dựa vào gia đình bác cả chăm sóc. Lúc Lạc Đồng đi học mấy tháng mới trở về một chuyến, hiện tại đi làm, một tháng ít nhất trở về thăm một hai lần. Có lúc Đỗ Huệ cũng đi về cùng, ban đầu còn bị bác cả đóng cửa từ chối, sau dần cũng ngầm đồng ý.

Mấy lần Lạc Đồng đề nghị đón ba đến bên cạnh mình để dễ dàng chăm sóc, lần nào bác cả cũng từ chối. Lần gần đây nhất mới nói cho Lạc Đồng biết, ba cô đã dặn dò qua, đừng để mình trở thành gánh nặng cho hai mẹ con cô.

“Tài sản em tích góp nửa đời, một nửa cho A Huệ và Đồng Đồng, một nửa còn lại cho anh hai, chỉ mong anh hai chăm sóc. Nếu thật sự không được, để cho em tự sinh tự diệt cũng được, kiếp sau em nhất định đến báo đáp phần ân tình này cho anh hai."

Sau đó, cũng không có sau đó.

Lúc Lạc Tề Anh phát hiện ra bị điên cũng không quá muộn, phần lớn thời gian còn có thể duy trì trạng thái bình thường, sau đó thì không được. Trong những lần ít ỏi khi ông ‘bình thường’, ông và Đỗ Huệ đã cãi nhau một trận, lần cãi vã lớn nhất trong những năm gần đây.

Lạc Tề Anh nói muốn ly hôn với bà, Đỗ Huệ không chịu, hai người ầm ĩ suýt nữa động thủ. Trường cấp 3 của Lạc Đồng cho nghỉ cuối tháng, ba mẹ Quan Tắc tiện thể đưa cô về nhà. Chưa vào nhà đã nghe thấy động tĩnh đập phá đồ đạc, xông vào lại thấy ba mẹ ôm nhau khóc. Lạc Đồng cũng khóc theo, bị Quan Tắc đi theo phía sau kéo ra ngoài. Hắn giống như cái gì cũng không thấy, im lặng không lên tiếng lau nước mắt cho cô.

Cuối cùng họ vẫn ly hôn.