Chương 5: Du͙© vọиɠ Chiếm Hữu

Mới vừa đi ra khỏi cửa, không khí vui mừng đã bị không khí lạnh lẽo thổi bay trong nháy mắt. Giống như buổi tiệc khi vừa khai màn thì rất náo nhiệt sau đó liền nhanh chóng kết thúc, gió lạnh thay vào đó chui vào trong từng khớp xương.

Lạnh như vậy, sống cũng không dễ dàng, cho nên vì sao nhiều người lại yêu đương vào mùa đông, kết hôn vào mùa đông như vậy. Nghĩ mãi cũng không ra.

Đoạn đường đến cổng tiểu khu khá ngắn, nhưng Lạc Đồng đi rất nhanh, đổ chút mồ hôi, nhưng mặt vẫn lạnh. Khi cô ngẩng đầu lên từ khăn quàng cô, xa xa đã nhìn thấy một người đứng ở đằng kia, phía sau đậu một chiếc xe.

Lạc Đồng tạm thời không phân biệt được đó là xe gì, chỉ nhận ra chủ xe có lẽ là vị hôn phu của cô.

Hôm nay Tạ Khác Thiên không mặc âu phục, mà mặc một bộ quần áo màu đen, nút áo không cài, hơi mở, so với ngày hôm qua tùy ý lười biếng hơn một chút. Anh đang nói chuyện điện thoại, đại khái vẫn đang xử lý công việc, nhưng tư thái như vậy, khiến cho Lạc Đồng tự dưng liên tưởng đến, nếu như đầu dây bên kia là một cô gái, thì thật có mùi vị của phim Hàn.

Nghĩ xong lại nhận ra, cô đối với anh ngay cả du͙© vọиɠ chiếm hữu cũng không có, đây là một dấu hiệu tốt.

Có lẽ hôn nhân kỳ thật căn bản không cần du͙© vọиɠ chiếm hữu, cũng không cần tình yêu phát sinh.

Cô cho địa chỉ tiểu khu ở gần Tây Đại*, dừng ở khu vực này, cũng bởi vậy mà chờ đợi một lát, Tạ Khác Thiên đã nhìn thấy không ít thanh niên trẻ tuổi dáng dấp sinh viên đại học ra vào.

(*)Tây Đại: trường ĐH mà Lạc Đồng đang giảng dạy

Cô ở trong những người này tuyệt đối không có vẻ không thích hợp. Chờ người đến gần, Tạ Khác Thiên mới phát hiện người tuyết di động này là vợ tương lai mà anh mới quen.

"Cứ vậy đi, có chuyện gì cậu xử lý trước."Tạ Khác Thiên cúp điện thoại với trợ lý, mở cửa ghế lái phụ, nói với Lạc Đồng đi tới trước mặt. "Chào buổi sáng."

Mặt Lạc Đồng còn đang ở trong khăn quàng cổ, rầm rì trả lời một câu chào buổi sáng.

Tạ Khác Thiên đưa tay xuôi theo cửa xe: "Lên xe đi."

Lạc Đồng cúi người xuống đang muốn chui vào, đột nhiên dừng lại, đứng thẳng người, quay lại ngửa mặt nhìn về phía anh.

Làn da cô rất trắng, phối với một thân màu trắng hôm nay rất hợp. Chóp mũi và gò má phiếm hồng, ánh mắt sáng ngời, con ngươi màu đen giống như bị nước thấm qua.



Cô đột nhiên mở miệng nói: "Anh cao bao nhiêu?"

Tạ Khác Thiên ngẩn ra: "Một mét tám chín."

Lạc Đồng: "?"

Ngồi nói chuyện với nhau thì nhìn không ra, hiện giờ hai người đứng cạnh nhau, chiều cao chênh lệch cũng liền lộ ra. Lạc Đồng không tính là thấp, nhưng ở trước mặt Tạ Khác Thiên thì có chút nhỏ nhắn xinh xắn.

Lạc Đồng thất bại mà ngồi vào ghế lái phụ, Tạ Khác Thiên rất nhanh đã ngồi vào phía bên kia.

Anh lưu loát khởi động xe, chạy vào làn xe, trong xe mở điều hòa, dần dần trở nên ấm áp,… nhưng lại mang khăn quàng cổ cũng có chút khó chịu.

Lạc Đồng tháo nó xuống, vòng qua quấn lại chơi đùa trên tay.

Hai người đều không nói gì, Tạ Khác Thiên thoáng nhìn động tác của cô, thuận miệng phá vỡ sự yên tĩnh.

"Cảm thấy nhàm chán sao?"

"Không có."

"Có ý kiến gì về chiều cao của tôi không?"

Lạc Đồng nghiêm túc: "Có, quá cao."

Tạ Khác Thiên buồn cười: "Vậy còn cô, cao bao nhiêu?"

"Một mét sáu lăm."

Tạ Khác Thiên bình luận: "Vậy rất tốt."



Lạc Đồng dựa lưng vào ghế, tìm một tư thế thoải mái hơn: "Đúng vậy, nhưng làm giáo sư cảm thấy còn chưa đủ uy nghiêm."

Tạ Khác Thiên cười nhẹ, lặp lại hai chữ "Uy nghiêm" một lần, nói: "Tôi cảm thấy khí thế của cô vậy là đã đủ rồi."

"Ý của anh, hẳn không phải nói tôi rất hung dữ chứ?"

"Đương nhiên là không." Tạ Khác Thiên nói, "Ý của tôi là, có lẽ cô rất dễ dàng khiến cho người khác nghe lời."

Lạc Đồng ngược lại cảm thấy kinh ngạc: "Làm sao mà anh nhìn ra, chúng ta mới chỉ gặp qua một lần."

"Một lần là đủ rồi."

Tạ Khác Thiên giơ tay lên, một đốm sáng bạc thoáng qua trước mắt.

Đó là cái nhẫn hôm qua cô đeo lên cho anh, lúc thấy anh gọi điện thoại cô đã phát hiện rồi, nhưng Lạc Đồng còn không biết xấu hổ hỏi, sao anh vẫn còn đeo.

Lần đầu tiên gặp mặt đã đeo nhẫn cho người ta, còn là nhà gái chủ động, ly kỳ nhất là anh cũng không từ chối.

Chuyện này càng nghĩ càng thấy không thích hợp, tuy rằng đây là lần đầu tiên Lạc Đồng xem mắt, nhưng cô không cảm thấy xem mắt sẽ là như vậy.

"Quên hỏi." Lạc Đồng nhìn sườn mặt Tạ Khác Thiên nói: "Vì sao anh lại đồng ý?"

"Đồng ý chuyện gì?"

"Kết hôn."

Xe chạy đến giao lộ, đúng lúc gặp đèn đỏ, tốc độ chậm dần, cuối cùng dừng lại.

Tạ Khác Thiên nói: "Bởi vì thích hợp."