Chương 48: Hoa Đào

Lạc Đồng theo bản năng nín thở, Tạ Khác Thiên nói: "Em hình như không có nói trước với tôi, sau khi kết hôn còn có nghiệp vụ giúp em xử lý hoa đào xung quanh em."

"Anh ấy không phải hoa đào..."

Tạ Khác Thiên nhíu mày, đây là trọng điểm sao?

"Vậy anh ta là cái gì?"

Lạc Đồng nghĩ nghĩ nói: "Tôi thích anh ấy."

Nói xong bổ sung thêm hai chữ: "Trước kia."

"Ồ."

Lạc Đồng chọc chọc bả vai anh: "Vậy anh có thể buông tôi ra không..."

Tạ Khác Thiên đột nhiên nói: "Em vừa mới gọi tôi là gì?"

Lạc Đồng nói được một nửa im lặng, nhớ tới xưng hô nào đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lẩm bẩm nói, "Tôi không gọi anh."

"Không chỉ mỗi tôi nghe thấy."

"Còn ai nữa?"

Cả một phòng họp.



Chẳng qua Tạ Khác Thiên đoán trước cô sẽ cảm thấy mình quá mức mất mặt, liền giấu đi đoạn này không nói.

Tạ Khác Thiên nhìn cô chằm chằm vài giây, cười một tiếng, giúp cô cởi dây an toàn ghế phụ, một lần nữa cài dây an toàn của mình.

Lạc Đồng quay đầu lại, nhiệt độ trên mặt còn chưa có lui xuống: "Anh còn muốn đi chỗ nào sao?"

"Về công ty, họp."

Kỳ thật cũng có thể họp ở nhà, nhưng tốt nhất không nên.

Trước kia không cảm thấy, hiện tại...

Phải nhẫn nhịn.

Điều này có chút khó khăn.

-

Lạc Đồng một người ở nhà tự do rất nhiều, tùy tiện làm hai món ăn, sau đó liền mở máy tính.

Mới vừa thi xong cũng đã có sinh viên gửi email cầu cứu, hy vọng có thể tăng thêm vài điểm để thành tích đẹp hơn một chút, còn phải bảo vệ luận án đang nghiên cứu, thấy các email này Lạc Đồng nhất định bỏ qua. Cô sẽ cân nhắc kỹ phương diện này, nhưng không liên quan đến yêu cầu của họ.

Công việc chấm thi cùng ghi điểm phải hoàn thành trong vòng một tuần. Lạc Đồng dự định ngày mai sẽ bắt đầu làm một chút, mau chóng công bố thành tích cho sinh viên.



Buổi chiều, Lạc Đồng đem một chút đồ vật từ nhà cũ sang đây, đồ chơi nhỏ* trộn lẫn vào trong quần áo, cô nhớ lúc trước mình đem chúng nó giấu ở tủ quần áo.

(*) Sεメ toy

Vậy bây giờ để ở đâu?

Phòng ngủ chính khẳng định không được, rất dễ dàng bị Tạ Khác Thiên phát hiện, cuối cùng Lạc Đồng đem nó giấu ở tầng dưới cùng của tủ đầu giường, nơi đó bình thường không ai để ý, coi như bí mật.

-

Màn đêm buông xuống, Tạ Khác Thiên tự nhiên tăng ca một lát, về đến nhà đã qua tám giờ.

Trong phòng không có bật đèn, ánh sáng rất tối, chỉ có đèn cảm ứng nhỏ ở cửa chính sau khi anh vào liền sáng lên một chút, chờ anh đi vào liền tắt.

Trên sô pha gồ lên một cái bao nho nhỏ, đến gần mới phát hiện, cô đang nằm ở trên đó ngủ say, chiếc chăn lông mỏng từ trên người chảy hơn phân nửa xuống mặt đất, cũng hồn nhiên không phát giác. Ghế sô pha rất rộng rãi, cô lại chỉ ngủ ở vị trí rất nhỏ, đưa lưng về phía tựa lưng, co lại thành một cục nho nhỏ.

Tạ Khác Thiên ngồi xổm xuống, quan sát cô một lát.

Không biết sao cô lại ngủ ở đây, ngủ cũng rất sâu, môi hơi chu. Tạ Khác Thiên theo bản năng đưa tay nhéo nhéo, nhéo xong mới chợt phát hiện mình đã làm gì, cười tự giễu, cúi người ôm cô lên, ôm về phòng ngủ.

Lần thứ hai đem cô nhét vào chăn, trải nghiệm có chút bất đồng.

Cô hôm nay hẳn là đã tắm rửa qua, không có mùi rượu giống lần trước, thay vào đó là mùi sữa tắm rất thơm, váy ngủ dán vào da, cả người đều mềm nhũn. Ôm ở trong tay, lòng bàn tay cảm nhận được sự mịn màng nhẵn nhụi.

Tạ Khác Thiên thu xếp ổn thỏa cho cô, xoay người đi ra ngoài.