Chương 46: Chồng Đón

"Được chưa?" Lạc Đồng cúp điện thoại, giọng nói âu yếm nũng nịu cũng khôi phục thành lạnh nhạt.

Quan Tắc không thể tin được sự khác biệt một trời một vực trong khoảng thời gian ngắn này, hắn luôn cảm thấy cô sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Bình tĩnh lại một chút, nói không chừng cô còn đang giận dỗi, tìm một người khiến mình tức giận. Quan Tắc tự nói với mình như vậy, tay nắm chặt quyền ổn định tinh thần.

"Anh chờ anh ta cùng em."

Lạc Đồng muốn nói lại thôi nhìn hắn: "Tùy anh."

Nói xong liền đi vào phòng học.

Thời gian thi đã hết, sinh viên lục đυ.c nộp bài thi. Lạc Đồng thu bài, thấy một bài thi chữ viết ngay ngắn nghiêm chỉnh, lúc này gọi người lại: "Giang Yết, chờ một chút."

Nam sinh quay đầu lại đáp lời, đó là một khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng nghiêm chỉnh.

"Lát nữa em có tiết không, có thể giúp cô đem bài thi đến văn phòng không?"

Lạc Đồng hỏi xong, chỉ thấy cậu do dự một chút, nói: "Em muốn hỏi một chút."

?

Hỏi chuyện gì?

Lạc Đồng đang buồn bực, cậu đã thu hồi di động, trả lời cô: "Vâng, cô Lạc."

Lạc Đồng nói cảm ơn, chờ thu đủ bài thi giao cho cậu, Giang Yết liền đi nhanh ra cửa phòng học.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn Tạ Khác Thiên gửi tới, anh sắp đến cổng trường rồi.



Lạc Đồng xách túi ra cửa, chỉ thấy Giang Yết đã đi tới phía trước, phía sau đi theo một cô gái, giống như là có chút đuổi không kịp cậu. Nam sinh phía trước dường như cũng chú ý tới, không quay đầu lại, nhưng tay đã duỗi về phía sau, cô gái liền tự giác nắm lấy.

Thân ảnh hai người càng lúc càng xa, Lạc Đồng nhớ tới cô cùng Quan Tắc từng học cùng trường cũng luôn như hình với bóng, nhưng lúc đó chưa từng nắm tay nhau, cũng không trong sáng vô tư bằng bọn họ.

Người trong trí nhớ lúc này đang dựa vào tường, để tránh cho người qua đường chú ý, cúi đầu không biết đang nhìn giày hay là mặt đất.

Lạc Đồng không muốn gọi Quan Tắc, nhưng hắn lại giống như cảm ứng được cô, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hắn đến gần: "Xong chưa?"

"Ừm."

Lạc Đồng nói xong đi về phía cầu thang.

"Em sẽ về nhà chứ?"

"Ừm, chồng em tới rồi."

Bước chân Quan Tắc đi theo phía sau tạm dừng, một lúc lâu mới bất đắc dĩ gọi tên cô.

Lạc Đồng đứng ở trên bậc thang quay đầu lại: "Không phải anh muốn biết người đó là ai sao, còn không đi?"

Từ tòa nhà dạy học đến cổng trường phải mất vài phút. Thời gian đi bộ qua, xe Tạ Khác Thiên đã dừng ở đó.

Lạc Đồng nhìn thấy anh xuống xe, liền ở bên cạnh chờ. Tư thế đứng thẳng tắp, dáng người cao lớn, bộ dáng âu phục giày da thu hút rất nhiều người ghé mắt.

Chờ Lạc Đồng đến gần trước mặt mình, anh vừa định mở miệng nói cái gì, Lạc Đồng lập tức dựa vào kéo cánh tay của anh, kêu một tiếng: "Ông xã."