Chương 34: Hút Thuốc

Vào đêm, trong phòng tổng thống chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh. Hôm nay ngay cả tiếng gió cũng rất nhỏ, nên tiếng ai đó rao bán hàng đêm khuya cũng rõ ràng hơn. Muộn hơn một chút, anh mơ hồ nghe thấy tiếng nước, không biết bên ngoài có mưa hay không.

Bởi vì chứng rối loạn giấc ngủ, hôm nay là ngày nào, chính Tạ Khác Thiên cũng không rõ ràng lắm. Sau hơn nửa đêm trằn trọc, anh xoay người rời giường, định đi rót ly nước uống.

Phòng bếp nhỏ ở gần phòng Lạc Đồng, đi tới nơi đó, bước chân lại thành thật đi về phía trước một chút.

Hơn nửa đêm mà uống rượu, người gặp chuyện không may cũng không ít. Để tránh cho cô hơn nửa đêm bị mình nôn mửa sặc chết, Tạ Khác Thiên quyết định đi kiểm tra một chút.

Tạ Khác Thiên nhẹ nhàng mở cửa, chỉ đi vào trong vài bước, sau đó liền dừng lại.

Trong phòng không còn tối đen như lúc anh rời đi, ngoài cửa sổ lộ ra ánh trăng sáng đêm nay.

Cô không cho ánh trăng chiếm quá nhiều chỗ trống, chỉ kéo ra một đoạn rèm cửa sổ ngắn ngủn, đủ để cô nghiêng người tựa ở bên cửa sổ vẫn có một chút dư thừa.

Cô đã thay áo choàng tắm màu trắng, Tạ Khác Thiên thấy rõ sườn mặt của cô, lúc này cô đã tẩy trang, gương mặt mộc sáng trong. Ánh lửa ở giữa ngón tay cô chớp tắt, khiến người ta chú ý một lúc lâu.

Cho đến khi Tạ Khác Thiên từ lúc cảm thấy ấm áp chuyển dần sang hơi lạnh, đến gần mới phát hiện cô đẩy cửa sổ ra một khe hở nhỏ ở phía dưới, gió lạnh chính là từ nơi này uốn cong chui vào.

Lạc Đồng nghe thấy tiếng bước chân của anh, nghe thấy mới không sợ. Cô quay đầu, nhất thời không biết giải thích chuyện mình đang hút thuốc như thế nào.

Đại đa số mọi người đều không thích con gái hút thuốc. Từ nhỏ cô đã nghe mọi người bên cạnh nói, con gái ngoan không dính thuốc lá và rượu, đừng chơi với những người đó. Cô đã tuân theo trong nhiều năm, cho đến sau này cũng trở thành một trong số họ.

Lạc Đồng hiện tại đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, hơi men đã tản đi hơn phân nửa, chỉ còn dư lại chút mềm yếu hư vô hiện lên trong đêm tối. Lực phản ứng cũng chưa hoàn toàn hồi phục, cô quay đầu nhìn Tạ Khác Thiên một lát, nhìn điếu thuốc đã cháy một nửa trong tay, mở miệng nói: "Anh hút không?"

Nói xong, chính Lạc Đồng cũng sửng sốt, nhưng trên mặt cô không hiện ra cảm xúc gì.

Cô lấy hết can đảm không thu hồi lời mời này, đã thấy Tạ Khác Thiên gật gật đầu.



Bây giờ lại trở thành bạn với khói thuốc rồi.

Cho dù anh không thích vợ tương lai hút thuốc, nhưng cũng không thể quá nghiêm khắc với cô.

Lạc Đồng sảng khoái sờ đến tủ đầu giường, mang về một điếu thuốc lá dài nhỏ đưa cho anh, lại phát hiện quên lấy bật lửa. Lạc Đồng bảo Tạ Khác Thiên chờ một chút, mình thì chuẩn bị đi lấy, cánh tay bỗng nhiên xiết chặt.

"Mượn lửa."

Lạc Đồng thấy rõ vẻ mặt của anh, hơn nữa thấy rõ ánh mắt của anh.

Tư thái khi anh làm gì cũng luôn luôn bình tĩnh, động tác cắn khói thuốc lại có vài phần ung dung. Ngón trỏ và ngón giữa của anh nhẹ kẹp điếu thuốc, hơi cúi đầu, nhắm ngay điểm đỏ tươi kia chạm vào.

Thuốc lá thiêu đốt phát ra tiếng nướng rất nhỏ, tim Lạc Đồng ngắn ngủi dừng lại hai giây.

Sau đó cô nghe thấy trái tim đang cháy xém.

Ánh mắt của Tạ Khác Thiên khóa chặt vào cô. Lạc Đồng né tránh, lung tung rít một hơi, thuận miệng hỏi: "Sao anh còn chưa ngủ?"

"Rót chút nước uống." Tạ Khác Thiên nói. "Vậy còn em?"

"Ngủ một giấc rồi, không ngủ được nữa." Cô nói, ý tứ liếc mắt nhìn Tạ Khác Thiên. "Chưa tẩy trang, chưa tắm tôi ngủ không ngon."

Anh không biết cách chăm sóc người khác, chí ít không đủ cẩn thận.

Tạ Khác Thiên hơi dừng lại: "Tạm thời không tiện, nhưng sau này sẽ chú ý."

“...”