Chương 23: Chuyển Phát Nhanh

Trong túi hạt dẻ này, hình như mỗi hạt đều có viết ba chữ Tạ Khác Thiên, vừa nhìn thì lập tức nhớ tới lúc đó anh theo cô xuống xe, lẽ nào lúc đầu là muốn đến làm khách? Nào ngờ cô cứ như thế mà đi...

Lạc Đồng không có khẩu vị, ăn cái gì cũng không thấy ngon, lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc này mà ai còn đến tìm cô nữa?

Lạc Đồng đi mở cửa, người tới lập tức nói: “Xin chào, giao hàng nhanh ạ.”

Lạc Đồng bối rối nói: “Tôi không có đặt.”

“Người nhận là...” Người đàn ông lướt điện thoại đọc lại tin nhắn trên đó: “Cô Tạ, là cô phải không?”

Lạc Đồng vừa định nói không phải, nhưng lời vừa đến miệng thì bị ém xuống.

“Hình như, đúng vậy.”

Người đàn ông lập tức thở phào: “Vậy phiền cô cho tôi xem mã nhận hàng.”

Lạc Đồng quay vào trong lấy điện thoại, thì ra lúc cô đang nấu mỳ thật sự nhận được một tin nhắn đoạn mã, nhưng lúc đó phòng bếp quá ồn nên cô không chú ý.

Đồng thời cũng có tin nhắn wechat từ Tạ Khác Thiên.

“Chứng minh của cô rơi trên xe tôi, tôi đã đưa đơn vị chuyển phát nhanh, cô nhớ để ý nhận.”

Sắc mặt Quan Tắc tối sầm hơn phân nửa, hỏi: “Ai bên ngoài thế?”



Lạc Đồng nói: “Chuyển phát nhanh.”

“Đồ gì, dì gửi cho em à?”

Người mà hắn đang nói đến là Đỗ Huệ, mẹ cô thỉnh thoảng làm một chút đồ gửi đến đây, đôi lúc Quan Tắc cũng tình cờ bắt gặp.

Lạc Đồng mơ hồ nói: “Chắc vậy.”

Cô mang đồ về phòng, tránh mặt Quan Tắc mới mở ra xem, chính là chứng minh thư mà cô bất cẩn bỏ quên, vô lý hơn là nếu Tạ Khác Thiên không gửi qua đây thì đến bây giờ cô vẫn chưa phát hiện ra.

Một cảm giác áy náy khó tả vẫn còn quanh quẩn. Đạo đức giống như một thanh kiếm vô hình treo trên đỉnh đầu cô, có thể chém xuống bất cứ lúc nào mỗi khi cô không chịu tiến về phía trước.

“Chứng minh thư?” Không biết Quan Tắc đi vào từ lúc nào, nhìn thấy cô cầm chứng minh thư ngây ra đó, hắn tò mò nói, “Em làm rơi nó bên ngoài à?”

Lạc Đồng ừm một tiếng: “Làm rơi ở chỗ bạn.”

Sau đó cô đẩy hắn ra ngoài: “Đi ăn mỳ thôi, đói chết rồi.”

Sự chú ý của Quan Tắc nhanh chóng bị chuyển hướng: “Đừng đẩy nữa, giày sắp rơi ra rồi...”

...

Đêm hôm đó Tạ Khác Thiên nhận được bản báo cáo điện tử kiểm tra tiền hôn nhân do Đoàn Vi gửi tới.

Giọng điệu của Đoàn Vi rất khoa trương: “Thật ra là ngày mai, tôi cũng không ngờ là tôi giỏi như thế.”



Tạ Khác Thiên: “Cúp máy đây.”

“Này này đợi chút.” Đoàn Vi nói, “Tôi xem qua rồi, cũng đã hỏi bác sĩ khám cho cách người, sức khỏe của chị dâu rất tốt, nhưng điện tâm đồ của cậu lại có chút vấn đề, hay là chứng rối loạn giấc ngủ?”

Tạ Khác Thiên “ừm” một tiếng.

“Kiểm tra căng thẳng lắm sao?”

“Chắc vậy.”

Đoàn Vi lại bắt đầu đùa cợt: “Cậu căng thẳng thì ai mà khám được, nhưng mà cũng đã có kết quả rồi, bên cạnh tôi lại có thêm một người bạn sắp bước chân vào nấm mồ của hôn nhân rồi.”

Tạ Khác Thiên ngập ngừng một chút rồi nói: “Không còn gì nữa thì cúp đây.”

Đoàn Vi vội vàng nói trước khi Tạ Khác Thiên thật sự cúp máy: “Báo cáo kiểm tra tiền hôn nhân làm vội để cho hai người kết hôn, tôi mặc kệ, tôi phải làm phù rể!”

Bên kia đã bắt đầu vội vã.

Đoàn Vi lẩm bẩm nhìn chằm chằm vào điện thoại đã bị người ta cúp máy một cách vô tình.

Không phải đã nói anh ấy rất khỏe mạnh sao, sao tâm trạng vẫn không tốt thế?

Lòng dạ đàn ông, đúng là như kim đáy biển.