Chương 2: Chiếc Nhẫn

Giọng nói không tệ, tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

Chính xác hơn một chút, trầm thấp có từ tính, giống như kiểu nam phát thanh viên radio thỉnh thoảng cô thường nghe.

Lạc Đồng nói: "Tôi không đến muộn chứ."

Anh nhìn đồng hồ: "Không có, vừa đúng giờ."

Đương nhiên, từ trước đến nay cô rất giỏi khống chế thời gian.

"Anh uống gì không?"

"Cô uống gì không?"

Lạc Đồng vì cái này trăm miệng một lời, động tác trì trệ, chợt nói: "Latte nóng, anh thì sao?"

"Americano."

"Đá nóng?"

Lạc Đồng hỏi xong mới cảm thấy có cái gì không đúng, đã thấy người nọ hơi nhướng mày.

"Cũng được, nóng một chút thì tốt hơn? "Tạ Khác Thiên nói.

“...”

Lạc Đồng tự giễu cười: "Xin lỗi, não bị chập mạch rồi."



Một đường từ phòng thí nghiệm tới đây, cô bị gió lạnh thổi đến chết lặng. Mặt lạnh đến có chút cứng đờ, vào phòng mới từ từ ấm lên.

Sớm biết vậy không bằng lái xe tới đây, tốt hơn là hít "gió lạnh" ở trên mặt đất.

"Còn cần gì nữa không? "Tạ Khác Thiên đứng lên đi ra một bước, nhớ tới cái gì, cúi đầu hỏi.

Lạc Đồng nghênh đón tầm mắt của anh, lúc này mới phát hiện anh rất cao. Mặc âu phục đi giày da, thân hình cao ngất.

Ý anh hẳn là đồ ngọt, Lạc Đồng lắc đầu: "Không cần."

Tạ Khác Thiên gật gật đầu.

"Chờ một chút." Lúc Tạ Khác Thiên đi ngang qua, Lạc Đồng mới nhớ tới cái gì, nhanh chóng ngăn anh lại, "Không cần qua đó, tôi gửi wechat cho ông chủ là được."

Tạ Khác Thiên chỉ dừng lại hai giây liền trở lại như thường.

Đây là tiệm cà phê do sinh viên khởi nghiệp, cô là giáo sư của đại học Tây Châu, có phương thức liên lạc với ông chủ cũng rất bình thường.

Tạ Khác Thiên ngồi xuống chỗ cũ, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nhàn nhạt: "Xem ra tôi không chọn sai chỗ?"

Lạc Đồng trực tiếp gửi wechat cho Cao Nhuỵ, ngẩng đầu đáp: "Cảm ơn anh đã nhân nhượng."

Nhưng không cần thiết.

Có giáo viên nào lại muốn xem mắt trước mặt học sinh?



Tạ Khác Thiên chờ cô gửi wechat xong mới mở miệng: "Lạc tiểu thư là giáo sư khoa vật lý à?"

"Đúng vậy." Cô xoay nhẫn trên ngón áp út tay trái, bổ sung nói, "Gọi tôi Lạc Đồng là được rồi."

Ánh mắt Tạ Khác Thiên đương nhiên bị hấp dẫn vào ngón tay của cô, Lạc Đồng cũng không giấu, chỉ nghe anh hỏi: "Chiếc nhẫn này, tôi có thể hỏi nó có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

"Có."

Tạ Khác Thiên đưa tay phải về phía cô, bộ dạng rửa tai lắng nghe.

Lạc Đồng nói: "Nếu buổi xem mắt hôm nay tôi cảm thấy không phù hợp, thì nó sẽ là nhẫn cưới. Tôi sẽ xin lỗi anh, và nói tôi đã kết hôn, là kết hôn trong bí mật, lần này đến đây do bị gia đình ép buộc."

Tạ Khác Thiên nghe vậy nhướng mày, so với kinh ngạc còn cảm thấy thú vị hơn.

Mũi anh phát ra tiếng cười ngắn ngủi: "Nếu như cảm thấy phù hợp thì sao?"

Lạc Đồng tháo nhẫn xuống đặt ở trong tay thưởng thức: "Vẫn chưa nghĩ tới."

Tạ Khác Thiên trầm ngâm một lát: "Đã hiểu."

Lạc Đồng giương mắt nhìn hắn.

Tạ Khác Thiên lúc này có điện thoại, được sự đồng ý từ Lạc Đồng mới nghe máy. Anh nói chuyện với bên kia một lát, nghe có vẻ là chuyện làm ăn, nhưng anh không tránh đi, có lẽ không ngại những lời này bị nghe thấy.

Nhưng Lạc Đồng vẫn tự giác đeo tai nghe lên, mở điện thoại di động ra, tiện tay bấm máy tiếp tục mở nhạc, đồng thời lướt bảng tin weibo vài vòng.

Ca sĩ nổi tiếng công khai chuyện yêu đương chiếm hết bảng hotsearch, Lạc Đồng chán muốn chết mà ăn hết một lát dưa, lại cảm thấy không có ý nghĩa rồi tắt đi.