Chương 6

Nam tử tóc vàng cảm giác được cỗ lực lượng dao động mà nhanh chóng chạy tới, hắn liếc mắt một cái liền thấy bóng lưng làm cho hắn thất thườngkia, rốt cục cũng tìm được rồi. Vui sướиɠ trên mặt đang muốn hiện lên, lại nghe thấy thanh âm chán ghét của một người nói, "Ta sẽ hảo hảo thương yêu ngươi một phen trên giường."

Tất cả vui sướиɠ đều hoàn toàn biến mất, nảy lên trong lòng chính là lửa giận cùng lệ khí chưa bao giờ có, cái tên ti tiện này làm sao dám, làm sao dám đối người tôn quý phi phàm kia nói lời hèn mọn như thế, lửa giận bốc lên trong tâm, khiến hắn chỉ muốn gϊếŧ đối phương, ngay cả loại ý nghĩ để cho sống chịu tội cũng chưa từng sinh ra, một cái phất tay, liền đưa người đó vào chỗ chết.

Nam tử tóc vàng trong thịnh nộ không phát hiện, sư phẫn nộ của hắn, không chỉ là vì ngôn ngữ làm càn kia làm bẩn người nọ, mà còn có một loại bá đạo độc chiếm, không cho phép người khác có bất cứ suy nghĩ không an phận nào, nếu có, đáng chết.

"Ngươi đáng chết." Đại biểu tất cả lửa giận của nam tử tóc vàng.

Lina ngã xuống, Jorge, người của đội xe sống sót, còn có tội dân còn sống ngơ ngác nhìn nam tử tóc vàng kia.

Bọn họ làm cư dân Eden, cho dù chưa từng thấy vị này, nhưng tóc vàng mắt vàng tượng trưng cho hóa thân của ánh sáng, làm cho bọn họ hiểu rõ được vị trước mắt kia là ai, khϊếp sợ, sợ hãi, vui sướиɠ, kích động, kính sợ đủ loại cảm tình khiến cho bọn họ phát không ra tiếng, ngốc lăng nhìn nam tử bọn họ kính ngưỡng hạ xuống từ bầu trời.

Đế . Lạp Pháp sớm đã cảm giác được có người đến phía sau, thậm chí ngay cả khi đối phương ra tay cũng không ngăn trở, tùy ý đối phương gϊếŧ người mạo phạm mình, sau khi đối phương hạ xuống, Đế . Lạp Pháp xoay người, nhìn đối phương.

Ngũ Mang Tinh giờ phút này đã chạy tới, nhìn nam tử đứng trước mặt Thần Tọa kia, hô hấp cứng lại, bọn họ rốt cục cũng hiểu rõ hàm nghĩa tinh xảo hoàn mỹ trong miệng Thần Tọa, khuôn mặt tuyệt đối tìm không thấy một tia tỳ vết nào, hoàn mỹ không chân thật, như hư ảo, nhưng cảm giác tồn tại mãnh liệt kia không có cách nào khiến cho người ta bỏ qua sự tồn tại của y.

Thần Tọa là hóa thân của ánh sáng, người này chính là sủng nhi của bóng tối, quân vương của đêm.

Nam tử tóc vàng hạ xuống, nhìn thấy đối phương xoay người nhìn mình, đột nhiên có một loại cảm giác khẩn trương, tâm có chút bối rối, không biết nói gì, làm gì, là tới gần chút nữa về phía trước, hay là bảo trì khoảng cách như vậy.

Hai người lẳng lặng đứng, từ bề ngoài nhìn ra ý nghĩ lẫn nhau.

"Ta là Tôn Hoàng," Đối mặt, đầu tiên là tự giới thiệu, Tôn Hoàng nhớ lại những điều cần làm khi lần đầu gặp mặt, "Chủ nhân của thành Eden."

"Ta là Đế . Lạp Pháp, một du khách qua đường." Đế . Lạp Pháp đáp lại đối phương, cũng giới thiệu chính mình.

Đế . Lạp Pháp. Tôn Hoàng mặc niệm tên này, hắn rốt cục cũng đã biết tên người này, chỉ như thế, một cỗ vui sướиɠ liền hiện lên dưới đáy lòng, khóe miệng lộ ra một mạt tươi cười.

Mà cái tươi cười này làm cho Ngũ Mang Tinh phi thường kinh hãi, Thần Tọa cười, không phải cười lạnh, không phải cười nhạo, không phải cười bất cần, mà là tươi cười chính thức, tươi cười đại biểu cho vui sướиɠ.

Sau đó, Tôn Hoàng một lần nữa không biết nên nói gì, lần đầu tiên hắn ảo não vì ngày thường đối người thường xa cách, không có thói quen chủ động trao đổi.

"Quang Hoàng. . . Thần Tọa," Lina thì thào không thể tin được nói nhỏ, làm cho Tôn Hoàng đang tìm không được đề tài đem tầm mắt chếch đi một chút, sau đó tìm được đề tài.

"Phi thường xin lỗi," Ngôn ngữ nói ra miệng là lời xin lỗi. "Ta không nghĩ tới có người như thế tồn tại," Quả thật không biết, bởi vì căn bản hắn mặc kệ, chuyện này nếu như phát sinh trên người những người khác, hắn cũng không quản, nhưng là hết lần này tới lần khác lại phát sinh trên người người này. Phải để Julian cùng Carlisle sửa sang lại khu an toàn một chút. "Cho nên mới phẫn nộ mà ra tay, hy vọng ngươi không lấy làm phiền lòng."

Nam tử trước mắt có được lực lượng cùng hắn sóng vai, đối phương căn bản không có việc gì, đối thủ cũng chỉ là một con kiến không cần biết, mà bản thân vừa rồi không cần suy nghĩ thay mặt y ra tay, đối với người mạnh mà nói, loại này là một loại mạo phạm không thể nghi ngờ. Vừa nghĩ đến người trước mắt sẽ bởi vì hành động của mình mà đối mình có khúc mắc, lưu lại hình ảnh không tốt trong tâm đối phương, tâm Tôn Hoàng một lần nữa bối rối, ngữ khí xin lỗi cùng tư thái hết sức thành khẩn.

Ngũ Mang Tinh rất muốn dụi dụi mắt, nhéo nhéo chính mình, chứng minh bản thân là đang nằm mơ, bọn họ nhìn thấy Thần Tọa xin lỗi, trên mặt là thành khẩn cùng trịnh trọng muốn đối phương tha thứ.

"Không sao." Đế . Lạp Pháp không sao cả nói, "Tại thành thị của ngươi, ngươi có quyền lợi làm như vậy, nhưng nơi đây có thể để cho tự ta động thủ?" Rất có lễ hỏi đối phương.

"Đương nhiên, tùy ý ngươi." Tôn Hoàng lập tức gật đầu, biểu thị rõ ràng. Hai người dễ dàng mà quyết định quyền sở hữu tánh mạng như thế, lãnh khốc làm cho người ta phát lạnh.

Đế . Lạp Pháp gật đầu với Tôn Hoàng, tươi cười trên mặt Tôn Hoàng lại rộng thêm vài phần.

Chỉ có chút nghiêng đầu, nhìn bộ dáng nhóm tội dân khủng hoảng, Đế . Lạp Pháp dùng nét tươi cười thương xót kia, tiếng nói nhàn nhã tĩnh lặng nói ra phán quyết, "Sự tồn tại của các ngươi, ta phủ quyết." Động thủ một chút cũng không, trực tiếp vận dụng Pháp Tắc.

Tiếng nói vừa dứt, mọi người ở đây liền cảm giác được sự bài xích thế giới đối những tội dân này, ngoại trừ Tôn Hoàng, tất cả mọi người đều cảm giác tội dân là địch nhân, hy vọng nhóm tội dân biến mất phát ra từ nội tâm.

Nhóm tội dân ngay cả âm tiết cũng không thể phun ra được một chữ, ngay cả thanh âm cũng bị bài xích, biến mất hoàn toàn tại chỗ, chỉ để lại y phục vẫn duy trì bộ dáng khi mặc nằm trên mặt đất. Khủng bố khiến linh hồn người ta run rẩy.

"Người khống chế." Ngũ Mang Tinh đều gian nan nuốt nước bọt, kêu lên sợ hãi. Phương thức biến mất như vậy, bọn họ đã thấy qua, Thần Tọa cũng từng làm qua chuyện như vậy, bọn họ biết, đó là quyền lợi chỉ có nắm giữ được Pháp Tắc mới có thể có được.

Người khống chế, người có năng lực mạnh nhất thế giới, nắm giữ trụ cột cấu thành thế giới — Pháp Tắc, có được quyền lợi hiệu lệnh Pháp Tắc, Pháp Tắc là chư thần trung thành nhất của người khống chế, vô điều kiện mà hoàn thành ý nguyện của người khống chế.

Thế giới này chỉ có một người khống chế, chính là Quang Hoàng Thần Tọa, mà bây giờ lại không chỉ là một người, tại trước mắt bọn họ, vừa lại xuất hiện thêm một người khống chế. Ngũ Mang Tinh rốt cục hiểu rõ được sự thất thố của Thần Tọa, làm người khống chế duy nhất, Thần Tọa cô đơn, giờ phát hiện đồng loại, biết mình không hề cô đơn một mình, sự thất thường cùng kích động của Thần Tọa là có thể hiểu được.

Trong lòng Ngũ Mang Tinh vì hành vi của Tôn Hoàng mà tạo ra một cách giải thích, nhưng lại quên trong lòng Tôn Hoàng đối thế giới, thậm chí bản thân cũng không thèm để ý như thế nào lại quan tâm một cái đồng loại.

"Thật cao hứng khi gặp ngươi, Tôn Hoàng," Lời nói lễ tiết, không có bất cứ hàm nghĩa gì, nhưng Tôn Hoàng lại thật sự cao hứng, "Như vậy, cáo từ." Mỉm cười, gật đầu, xoay người, dứt khoát lưu loát không có nửa điểm lưu luyến, biết tính danh thì như thế nào, vẫn chỉ là người qua đường gặp thoáng qua. Nhất thời gặp nhau, không có nghĩa là vĩnh viễn.

Động tác xoay người rời đi, làm cho nét tươi cười của Tôn Hoàng biến mất.

"Chờ một chút." Tôn Hoàng khi đối phương xoay người lập tức nói, không muốn y rời đi, không thể để y chạy mất, khi người kia xoay người, trong đầu Tôn Hoàng chỉ có phản ứng này, không hề nghĩ ngợi, đã nói ra câu nói giữ lại, lúc đối phương xoay người, lại không biết nói gì, nên giữ lại như thế nào.

Lúc này đây Tôn Hoàng phản ứng rất nhanh, "Đế . Lạp Pháp,"

"Bảo ta Đế là được." Đế . Lạp Pháp nói.

"Đế," chỉ là một cái tên đơn giản, nhưng lại làm cho tâm tình Tôn Hoàng tốt hơn, "Đế có thể nguyện ý tiếp nhận lời mời của ta hay không, làm khách tại thành Eden, ta tin tưởng Đế sẽ thích nơi này." Tôn Hoàng nhiệt tình mời.

Đế . Lạp Pháp nhìn Tôn Hoàng không nói gì, trong tâm Tôn Hoàng rốt cục cũng cảm nhận được cái gì là bất ổn, đối phương có đáp ứng không? Nếu như không đáp ứng thì làm sao bây giờ? Không, hắn không muốn người này rời đi. Như vậy thì cùng đối phương rời đi, ân, chủ ý này cũng không tồi. (Hự, quả là "mê zai" phát cuồng òi! =.=!)

Làm chủ nhân của thành Eden, trong lòng Tôn Hoàng bắt đầu suy nghĩ xem lấy cớ gì cùng đối phương rời đi hết thảy, cùng đường mà đi. Eden, căn bản là chuyện không cần lo lắng. Không biết nếu Ngũ Mang Tinh biết được ý nghĩ của Tôn Hoàng sẽ có phản ứng thế nào, là đã sớm được bổ nhiệm, hay là kịch liệt phản đối, hoặc là chịu mệt nhọc, trông coi Eden, chờ ngày Tôn Hoàng trở về.

"Ta rất vinh hạnh." Đế . Lạp Pháp làm ra quyết định, làm cho Tôn Hoàng lộ ra tươi cười rực rỡ chưa bao giờ có.

Y đáp ứng rồi, y đáp ứng rồi. Tôn Hoàng tung tăng nhảy nhót trong lòng. (=.=!)

"Mời." Tôn Hoàng không để cho đối phương chờ quá lâu, làm ra một cái thủ thế thỉnh.

Đế . Lạp Pháp đi tới bên cạnh Tôn Hoàng. Không hiểu, lúc đối phương tới gần Tôn Hoàng, Tôn Hoàng biết trống ngực mình gia tốc nhanh chóng, trong tâm là sự phong phú chưa bao giờ dùng qua, mặc dù vẫn chưa được lấp đầy hoàn toàn, nhưng vẫn hơn tĩnh mịch trước kia, loại cảm giác này rất tốt, thật sự rất tốt.

Tôn Hoàng cùng Đế . Lạp Pháp cùng nhau bay về phía bầu trời, Ngũ Mang Tinh đi theo sau.

Lina cùng Jorge, còn có người của đội xe sống sót, ngơ ngác nhìn, không chỉ là Thần Tọa cùng Ngũ Mang Tinh, lúc này đây bọn họ lại còn gặp được một người khống chế, cư nhiên lại là hành khách của bọn họ, bọn họ đều có chút choáng váng, bọn họ có phải đang nằm mơ hay không a.

Mà Lina, hạt giống mới bắt đầu động đậy chưa kịp nảy mầm đã tiệt để tử vong, người khống chế cùng người bình thường, khoảng cách kia quá xa xôi, kỳ tích là không sẽ phát sinh.

Tôn Hoàng giới thiệu Eden với Đế . Lạp Pháp, trên bầu trời rất tiện chỉ ra nơi đó là cái gì. Tôn Hoàng phát hiện một vấn đề, hắn đối thành thị của chính mình hiểu biết không quá sâu, mà Julian Rentsa đi theo phía sau Tôn Hoàng cùng Đế . Lạp Pháp hợp thời xen vào, không đến mức làm cho Tôn Hoàng mất mặt trước mặt Đế . Lạp Pháp. Tôn Hoàng quyết định muốn hoàn toàn hiểu rõ thành thị của chính mình. (Động cơ hay nhỉ!? -.-!)

Đế . Lạp Pháp đã biết Tôn Hoàng đối Eden không hiểu biết nhiều, kỳ thật không kỳ quái, mặc dù không biết đối phương vì loại nguyên nhân nào mà biểu hiện rất thất thường trước mặt mình, nhưng đáy mắt lại có sự bất cần, bản thân nhìn rất rõ ràng, người mà ngay cả bản thân cũng không cần, như thế nào lại quan tâm một tòa thành thị sẽ như thế nào.

Carlisle Wick tiếp tục cười tủm tỉm, chỉ là đôi mắt híp thành khe hở thỉnh thoảng nhìn Đế . Lạp Pháp, rất có chừng mực không làm cho đối phương phản cảm.

Sofia Heiwei lại lo lắng phải an trí vị này như thế nào, an bài hầu hạ dạng gì, đây là khách nhân đầu tiên Thần Tọa mời đến, hơn nữa lại là người khống chế cường đại. Sofia Heiwei dùng đồng hồ thông tin đối nhân viên bên trong chủ thành an bài.

Dio phi thường bình tĩnh, chỉ là thêm một người khống chế mà thôi, đứng bên cạnh thê tử, nghe thê tử an bài, thuận tiện trợ giúp thê tử, đưa ra chút ý kiến.

Hill Faith nhìn Tôn Hoàng toát ra biểu tình chưa bao giờ thấy qua, trong tâm cay đắng, nếu như Thần Tọa vô tình thì tốt rồi, vì sao phải để cho nàng nhìn thấy Thần Tọa kỳ thật cũng không vô tình, chỉ là trước kia không ai có thể làm cho hắn có cảm tình mà thôi. Nàng so với bất luận kẻ nào sớm đã dự cảm được hướng đi cảm tình của Tôn Hoàng, nhưng nàng lấy cái gì so sánh cùng người kia, dung mạo, lực lượng, chênh lệch cùng y quá lớn. Thứ duy nhất chiếm ưu thế chính là giới tính, nhưng tại tận thế, thứ này trọng yếu sao? Đối với Thần Tọa mà nói. Trọng yếu sao? Bản thân tranh không được, thắng không được. Không cam tâm, thì tính sao. Là nên từ bỏ, cho dù đau đớn không muốn buông không cam chịu cũng phải từ bỏ, bởi vì đã không còn hi vọng rồi.