Chương 36

Thời gian lại trôi qua một năm, thế giới cũng thuận lợi vượt qua một năm mới, bầu không khí ngày lễ còn đang bập bềnh, xung quanh đều thấy sắc thái vui mừng, trên mặt mọi người là kỳ vọng với một năm mới, ai cũng nghĩ không ra năm nay sẽ phát sinh điều gì, lúc này đều đang cầu nguyện cho một năm mới tốt đẹp.

Lịch năm mới lật qua, thế giới cũng bắt đầu tiến vào mùa xuân, độ ấm bắt đầu tăng trở lại, mặt trời ấm áp dào dạt soi sáng mặt đất, không keo kiệt tản ra sự ấm áp của mình.

Độ ấm dễ chịu làm cho người ta không nhịn được mà ra bên ngoài hưởng thụ phần khoan khoái này, việc làm ăn trên quảng trường ngoài trời cũng vì vậy mà sôi động lên, mọi người ngồi trên ghế ngoài trời, trên bàn bày trà, cà phê, đồ uống, bánh ngọt, điểm tâm, hoặc là thực phẩm khác, cùng bằng hữu tốp năm tốp ba trò chuyện, hoặc là từng người ngồi xem báo giấy tạp chí, đây là phong cảnh tùy ý có thể thấy được, phong cảnh bình thản an hòa.

Thế nhưng nơi đây có chút không giống, mọi người không chuyên chú nói chuyện phiếm với bằng hữu, mà tầm mắt luôn thỉnh thoảng liếc đến một chỗ khác, ngây người một chút, sau đó quay đầu nói vài câu với bằng hữu cũng đồng dạng ngốc lăng, không lâu sau tầm mắt lại lần nữa bay tới phương vị kia. Trong mắt nam nhân là hâm mộ, trong mắt nữ nhân xuất hiện lại là bộ dáng hình trái tim, tựa hồ có thể thấy được đóa hoa cùng bong bóng màu phấn hồng bay bay trong không khí.

Ánh mặt trời rực rỡ đến thế nào so ra cũng kém hơn mái tóc dài màu vàng kim kia, mặt trời chói mắt cũng không cách nào che khuất màu đen thâm trầm kia, hai mỹ nam tuyệt thế mỗi người một phong cách ngồi đối diện nhau trên quảng trường ngoài trời, hấp dẫn tầm mắt mọi người, ngay cả người qua đường cũng không nhịn được mà dừng lại cước bộ, tình huống có người ngốc lăng một chút, nhưng lại có việc trong người, không thể không rời đi, lại không nhìn đường phía trước, không cẩn thận đυ.ng vào cái gì gì đó không ngừng phát sinh. Có người thì rảnh rỗi, không nhịn được mà ngồi lại ở quảng trường, thưởng thức hai vị nam tử tuấn mỹ tuyệt thế vô song.

Ông chủ quảng trường đối với việc làm ăn trở nên thịnh vượng đương nhiên rất vui vẻ, bất quá rất sáng suốt nhắc nhở những nhân viên phục vụ không nên mang khách nhân tới quá gần, không cần nhiều lời, nhóm nhân viên phục vụ cũng làm theo, mà những khách nhân cũng rất tự giác, cho dù kiến thức không nhiều, cũng biết hai nam nhân này không đơn giản, hai loại phong phạm đế vương, tạo ra môi trường không người nào có thể tới gần xung quanh hai người, chỉ có thể ở xa xa ngóng xem phong tư tuyệt thế kia.

Nam tử không có đố kị, bởi vì chênh lệch quá xa đến mức ngay cả tư cách đố kị cũng không có, nữ nhân nghĩ muốn, thế nhưng nữ tử phóng đãng đến mức nào cũng không dám bước vào khu vực kia.

Các thiếu nữ không nhịn được lấy ra điện thoại di động trên tay chụp ảnh, chụp hình xa xa, để có thể khoe khoang với đám bạn, hoặc là làm vật cất giấu sau này, mỹ nam tuyệt thế như vậy quá hiếm thấy, nào là ngôi sao, nào là người mẫu, sau khi gặp qua nhân vật như vậy, toàn bộ đều là rác rưởi, ngay cả một sợi tóc so ra cũng kém đối phương, huống chi hai người này còn có khí thế có cảm giác áp bách như vậy.

Bất quá, loại mỹ nam tuyệt thế này, tại xã hội hiện đại tin tức phát triển này lại vì sao chưa bao giờ nghe nói qua, cũng không thấy bất cứ bản tin nào nhỉ? Các thiếu nữ nghi hoặc nho nhỏ, loay hoay điện thoại di động trên tay.

Kỳ quái, điện thoại di động như thế nào bị đen màn hình rồi, cái này là mới mua nha.

Da, như thế nào lại hết pin, ta mua phải đồ giả hả.

A, bàn phím di động thế nào lại không phản ứng.

Đủ loại tình huống phát sinh, không người nào có thể lưu lại được ảnh chụp của hai người.

Nghe tiếng hô của các thiếu nữ, Đế bưng lên tách cà phê, ưu nhã nhấp một ngụm, sau đó buông xuống, nói với Tôn Hoàng, "Anh cũng thật nhỏ mọn." Nhiều tình huống phát sinh như vậy, cũng chỉ có Tôn Hoàng có thể làm được.

"Chỉ cần bọn chúng nhìn em, anh đã muốn khoét mắt của bọn chúng ra." Tôn Hoàng tàn nhẫn lãnh khốc nói, hẳn là nên may mắn khi những người bình thường kia không nghe thấy được. "Đế, anh thật muốn đem em giấu đi, không cho bất cứ người nào nhìn thấy em." Ngữ khí tàn nhẫn biến mất, chuyển thành ôn hòa, biểu tình trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn, làm cho nữ nhân nhìn thấy càng thêm si mê. "Thế nhưng anh biết điều đó là không có khả năng." Thấy Đế nhếch mi, Tôn Hoàng tiếp tục nói.

Nếu như có thể, hắn thật sự muốn làm như vậy, thế nhưng Đế của hắn là Ám Dạ Quân Vương tùy ý trương cuồng, thế nào có thể bị trói buộc, hắn bẻ không được đôi cánh của Đế, cắt không được kiêu ngạo của Đế, những điều này hắn biết, cũng hiểu rất rõ nếu như mình làm, sẽ không thể có được Đế nữa, điều Đế cần không phải trói buộc, mà là người có thể cùng y phóng túng đi tới. Đế sẽ không yếu đuối, hắn muốn trở thành người mà Đế có thể dựa vào, vào lúc Đế muốn nghỉ ngơi, có thể cho Đế dừng lại nghỉ ngơi ở trong lòng mình, hắn không muốn trở thành người thương tổn Đế.

Giơ tay lên, Tôn Hoàng xoa nhẹ gương mặt Đế, "Thế nhưng lòng dạ anh rất hẹp hòi, không thể đem em giấu đi, để cho nhiều người như vậy nhìn em, những ánh mắt ái mộ em kia, anh một chút cũng không thích, càng không cần phải nói để cho bọn họ lưu lại hình ảnh của em, có ý tưởng đối với em." Tôn Hoàng bá đạo nói. Hắn có cảm tình điên cuồng, bất quá vẫn luôn có lý trí áp chế, thế nhưng phần tình cảm còn chưa nhận được sự đáp lại này, khiến cho trái tim hắn tuyệt không yên ổn, con thú gào rống trong tâm chỉ là bị trói buộc, sự bất an khi không nhận được đáp lại làm cho nó xao động, không cẩn thận một chút sẽ chạy ra, mà như vậy lại không thể được.

Đế không ngăn cản hành động vuốt ve trên mặt mình của Tôn Hoàng, Tôn Hoàng cũng không dừng lại lâu trên gương mặt Đế, lực tự chủ của hắn không phải quá mạnh mẽ, xúc cảm mềm nhẵn kia làm cho hắn run rẩy, khát vọng tham lam trỗi dậy, sau đó bị lý trí hung hăng áp chế. Cùng Đế dựa vào gần như vậy, là hạnh phúc hay là thống khổ đây. Tôn Hoàng vào rất nhiều thời điểm vẫn luôn mâu thuẫn, rồi lại luyến tiếc cách Đế quá xa, chính là tự tìm tội chịu, nhưng cũng là vui vẻ chịu đựng.

Bầu không khí vừa rồi giữa hai người, không phải sự thân thiết giữa người thân, cũng không phải sự vui đùa giữa bạn bè, sự mờ ám lưu chuyển kia làm cho người ta liếc mắt một cái đã có thể biết được cảm tình giữa hai người là loại nào. Mặc dù hai người đều là nam tử, loại cảm tình không được đại chúng chấp nhận này tuyệt không khiến cho người ta phản cảm, trái lại là đương nhiên như thế, trên đời này có nữ nhân nào có thể xứng với hai người này. Một người là hóa thân của ánh sáng, một người là quân vương của đêm tối, trên đời này, có thể để cho bọn họ đặt vào mắt cũng sẽ chỉ là đôi bên.

Mà các thiếu nữ vào mấy năm gần đây đã bị một số thứ gì đó hun đúc, dùng một loại ánh mắt khác càng nóng bỏng hơn nhìn chằm chằm hai người, sau đó đủ loại hình ảnh hiện lên trong đầu, có một số thì chảy máu mũi, có một số thì hạnh phúc té xỉu, thế giới này quá tốt đẹp rồi.

Lớn mật, không thức thời, người như thế trên thế giới không phải ít, lúc này có một nam tử trung niên đi tới bàn của Đế cùng Tôn Hoàng, không nhìn đến ánh mắt gϊếŧ người của các thiếu nữ ném ra đối với hành động phá hư hình ảnh xinh đẹp của hắn, bình tĩnh đi đến trước mặt Đế cùng Tôn Hoàng.

"Hai vị, tôi có thể ngồi được không?" Tướng mạo của nam tử trung niên không tồi, khí chất cũng rất tốt, ăn mặc cũng rất có phong cách, nụ cười trên mặt cũng không làm cho người ta phản cảm, thậm chí vừa thấy đã có hảo cảm.

Thế nhưng hai người trước mặt hắn lại không nhìn hắn lấy một cái, tiếp tục hưởng thụ ánh mặt trời, uống cà phê, Tôn Hoàng dùng nĩa xắt một miếng bánh ngọt, đưa cho Đế, nói. "Điểm tâm của nơi này rất có danh, Đế em nếm thử." Từ khi cùng Đế đi tới thế giới này, tại Eden đã biết thái độ của Đế đối với thức ăn, Tôn Hoàng liền bày ra chuyến du lịch toàn cầu cùng Đế ăn hết tất cả các mĩ thực.

Mà hai người làm người biết về kế hoạch chiếc thuyền cứu nạn, bên cạnh đương nhiên không thiếu nhân viên giám thị, không cho hai người đem chuyện tiết lộ ra ngoài, đối với kế hoạch vòng quanh trái đất của hai người, chỉ bị cho là thưởng thức sự xinh đẹp cuối cùng của thế giới, loại hành vi này rất nhiều người biết chuyện cũng đang làm, không có gì kỳ quái.

Hai năm qua không ít người đã gặp Tôn Hoàng cùng Đế, thế nhưng bởi vì lòng dạ hẹp hòi của Tôn Hoàng, ảnh chụp của hai người không bị lộ ra ngoài một tấm, không, phải nói là, hai người ngay cả ảnh chụp cũng không có.

Nụ cười của nam tử trung niên trở nên có chút gượng gạo, bất quá vẫn thẳng đến chủ đề, xuất ra danh thϊếp, "Tôi là người tìm sao của công ty ***, không biết hai vị có hứng thú gia nhập giới giải trí hay không?"

Tôn Hoàng cùng Đế vẫn như trước không để ý đến hắn.

Nam tử trung niên không vì bại mà lui, vẫn như trước bất khuất không từ bỏ nói, "Hình tượng của hai vị tốt như vậy mà không được thế nhân nhìn thấy, thật sự là một loại lãng phí, thực khó cho hai vị khi phải sống yên lặng vô danh, sau đó bị thế nhân quên lãng, ngay cả một dấu vết tồn tại cũng không có?" Nam tử trung niên nói rất có tính chất cổ động, nhưng lại đả động không được hai trái tim tàn nhẫn lãnh khốc.

Vẫn không có phản ứng, nam tử trung niên không nổi giận, chuẩn bị tiếp tục du thuyết, nhưng vào lúc này, thanh âm ầm ầm vang lên, bàn, ghế, thậm chí có thể nhìn thấy phòng ở bắt đầu nảy lên nảy xuống, không tới hai giây liền bắt đầu lay động trái phải, ghế, bàn, chén, bàn ăn, bộ đồ ăn, loảng xoảng ngả xuống, rơi xuống, vỡ tan, lầu cao lắc lư tựa như sắp bị bẻ cong.

"Động đất." Rốt cục có người phản ứng lại, đoàn người bắt đầu rối loạn, không còn có tâm tình thưởng thức mỹ nam, thét chói tai, hoảng loạn chạy trốn.

Trong đám người bốn phía đều là ẩn núp hoảng loạn, trên mặt đất lay động, hai người Đế cùng Tôn Hoàng bình tĩnh ngồi, những thứ trên mặt bàn không hề loạn mảy may, hờ hững nhìn hỗn loạn xung quanh.

"Bắt đầu rồi." Đế đạm đạm nói.

"Đúng vậy." Tôn Hoàng đồng ý.

"Đã quá lâu, tôi không muốn tiếp tục chờ đợi, làm cho nó nhanh hơn một chút đi." Đế tùy ý nói.

"Được." Đối với ý kiến của Đế Tôn Hoàng không có bất kỳ phản đối nào, "Ba ngày, thế nào?" Tôn Hoàng hỏi.

"Một ngày dùng để xác nhận tình hình, một ngày bắt đầu hành động, ngày thứ ba thì bắt đầu, ba ngày được." Đế đồng ý quyết định của Tôn Hoàng.

Không người nào biết, vào lúc này, thời gian đếm ngược thế giới kết thúc chỉ còn lại ba ngày.

Động đất ngừng lại, tuy rằng kịch liệt, thế nhưng kiến trúc tòa thành thị này đều rất vững chắc, ngoại trừ có một số vách tường xuất hiện vết nứt, không có phòng ở bị sụp, xem như may mắn, bất quá đoàn người kinh hoảng chạy trốn hỗn loạn, phần lớn cũng vì vậy mà bị thương.

Trên đường không còn bầu không khí tường hòa như vừa rồi, khẩn trương cùng hoảng loạn vẫn còn, không có việc gì thì bắt đầu thấy may mắn, rốt cục cũng rảnh rỗi chú ý tình huống quanh mình, khi nhìn thấy khe nứt dài trăm mét trên mặt đường, không khỏi hít vào một hơi, may mắn may mắn, không có té xuống.

"Nhân loại." Đế đạm đạm châm chọc, đứng lên.

Tôn Hoàng cũng đứng lên, cầm lấy áo khoác của Đế trên ghế, phủ lên cho Đế. "Không biết vào ngày đó, bọn họ sẽ để cho ta thưởng thức thái độ như thế nào, mỹ đức hy sinh, hay là xấu xa điên cuồng." Đế vừa đi vừa nói, áo khoác màu đen phất phới gợn sóng, tựa như cánh chim màu đen, khủng bố thâm trầm. "Đi địa phương khởi nguồn đầu tiên, vở kịch đã bắt đầu."

"Như vậy thì cứ thưởng thức đi." Hàn ý lãnh khốc vô cùng lại nói ra ôn nhu như thế.

Hai người rời đi, nam nhân trung niên vẫn luôn đứng ở bên cạnh hai người cũng không giữ lại Đế cùng Tôn Hoàng, hắn lăng lăng nhìn hai người rời đi, hết thảy những điều phát sinh vừa rồi đủ để cho hắn kinh hoảng, sự rung chuyển kịch liệt kia, hắn vừa rồi cư nhiên không hề có cảm giác, điều này quá quỷ dị.

Thẳng đến ba ngày sau, lúc hết thảy phát sinh, hắn nhớ lại những lời ngày đó nghe thấy, rốt cục cũng biết phải đánh giá bóng lưng của hai người khi đó như thế nào, đó là bóng lưng của thần, chí cao mà lãnh khốc, cũng đã hiểu rõ cuộc đối thoại của hai người là tuyên phán sau cùng đối với thế giới. thế nhưng hắn đã không còn cách nào nói cho bất cứ ai khác nữa.

Thần a, vì sao không thương xót chúng ta? Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn chết.