Chương 30

Một đêm này Eden vẫn đèn đuốc sáng trưng, đầy sao trên mặt đất, đầy sao trên bầu trời tôn nhau lên sinh huy.

Đêm nay có vũ hội long trọng, là vì chúc mừng thế giới mới sinh ra, chúc mừng tương lai hòa bình an ninh của loài người, mà những người chết đi, tại tận thế lãnh bạc này, tận thế thời thời khắc khắc đều có người tử vong, mọi người sớm đã học được cách quên bi thương, kiên cường đối mặt như thế nào, nếu như học không được, tại tận thế này sớm đã bị bi ai giày vò đến phát điên.

Thái độ của Ngũ Mang Tinh so với dĩ vãng càng thêm sùng kính khi đối mặt Đế cùng Tôn Hoàng, sau khi hiểu biết lực lượng phá vỡ thế giới kia, không cách nào không kính sợ, đó đã là sự tồn tại hoàn toàn không cùng trình độ với mình.

Đối với vũ hội mà Ngũ Mang Tinh thông báo, Đế cùng Tôn Hoàng lựa chọn cự tuyệt, một người vì không có hứng thú tham gia, một người vì muốn hưởng thụ thời gian hai người cùng một chỗ.

Theo màn đêm khuya dần, đoàn người xôn xao vẫn không có dấu hiệu đình chỉ, mà ở tầng đỉnh cao nhất của chủ thành, lại không có sự huyên náo của ngoại giới, gian phòng không ai, chỉ có tiếng nước truyền ra từ trong hai căn phòng tắm bất đồng phương hướng.

Tôn Hoàng từ trong phòng tắm đi ra, phất tóc mái qua, nhìn phiến cửa còn chưa mở ra của một căn phòng tắm khác kia, tiếng nước nơi đó đã dừng lại, Đế đã tắm xong. Tôn Hoàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, không cần phải trải qua cái loại tưởng tượng mà thanh âm này mang đến, vì thế sinh ra sự giày vò khi du͙© vọиɠ không được thư giải.

Tôn Hoàng đi tới bên cạnh bàn cạnh bên cửa sổ sát đất, lúc này, cửa phòng tắm bị mở ra, Tôn Hoàng nhìn Đế, mỉm cười lắc lắc ly thủy tinh chân dài trên tay, "Muốn uống một chén không?"

Đế không cự tuyệt, đi tới bên cửa sổ sát đất, ngồi xuống.

Tôn Hoàng đem ly trên tay để qua bên cạnh, cầm lấy chai rượu, chất lỏng màu vàng kim rót vào ly thủy tinh, đường văn lay động quanh co khúc khuỷu, dần yên tĩnh trở lại.

Tôn Hoàng rót rượu cho Đế, ngồi ở một bên khác, lấy ra ly thủy tinh cũng rót cho bản thân, nâng chén, "Vì anh và em gặp nhau." Hôm nay mọi người chúc mừng nhắc nhở hắn, hắn còn chưa từng cùng Đế chúc mừng qua. Bất quá, cũng không tính là chậm.

Ly rượu của Tôn Hoàng cùng ly rượu còn ở trên mặt bàn của Đế chạm vào nhau, vang một tiếng thanh thúy.

Đế cầm lấy ly rượu, nhấp một hơi, "Tôi không cảm thấy cùng anh gặp nhau đáng giá chúc mừng." Trong miệng lại nói lời nói đả thương người.

"Sau này, em sẽ cảm thấy." Tôn Hoàng không tức giận, không thương tâm, tự tin mà nói. (Mặt anh càng lúc càng chai nha!)

"Chúc mừng anh trở thành đồng bạn của em." Tôn Hoàng uống xong một hơi, lần thứ hai đem ly rượu hướng tới Đế.

Lúc này đây Đế cầm ly rượu cùng Tôn Hoàng chạm nhau, thanh âm thanh thúy lần thứ hai vang lên.

"Phản bội tôi sẽ gϊếŧ anh." (Axxx!) Vẫn là lời nói không thuộc về chúc mừng xuất từ miệng Đế, Đế uống một ngụm.

"Tuyệt đối không có ngày đó." Tôn Hoàng nói khẳng định, uống một ngụm.

"Cầu chúc đạt được trái tim cùng tình yêu của em." Tôn Hoàng cười rực rỡ nâng ly.

Đế không lập tức cử động, nhìn Tôn Hoàng, sau đó mới cùng Tôn Hoàng chạm ly.

"Xem bản lãnh của anh." Mang theo ý vị khiêu chiến.

"Anh sẽ thành công." Có quyết tâm tất thắng.

Hai người đồng thời uống một ngụm.

Tôn Hoàng còn muốn tiếp tục, Linh một lần nữa không hiểu phong tình xuất hiện.

"Chủ nhân, Khắc Lạc Duy đại nhân truyền thông tin nói, để cho cái tên thích giúp người trở nên mạnh mẽ kia đi làm việc." Linh thuật lại nguyên văn. (Mất mặt! XD~)

Đế cười, Khắc Lạc Duy vẫn là giỏi về vận dụng tư nguyên như vậy a, bất quá, Khắc Lạc Duy, cậu cũng đã thừa nhận đối tinh của cậu a.

Sắc mặt của Tôn Hoàng trở nên khó coi, cái gì gọi là thích giúp người trở nên mạnh mẽ, nếu như không phải bởi vì thực lực của những đối tinh đó nhỏ yếu như vậy, không xứng với Vô Xá, tình hình như vậy, đối tinh tuyệt đối không có năng lực đạt được cảm tình của Vô Xá, lực lượng không cân đối mang đến cảm giác chênh lệch sẽ làm người ta mất đi lòng tin, nếu như không phải như thế, ai mà muốn xen vào việc của người khác.

Bất quá, rốt cục cũng đến người cuối cùng.

Màn ánh sáng hiện lên, Tôn Hoàng nhìn quý công tử hoa mỹ không thua Đế kia, mặc dù không còn địch ý nữa, cũng hiểu rõ sự ràng buộc giữa Đế cùng bọn họ, nhưng vẫn sẽ không thoải mái a, bất quá, Đế cùng đối tinh kia đối mặt quá lâu rồi, hừ, dù sao không phải đồng bạn, có thể bất mãn nho nhỏ một chút. (Em lạy anh! m(_ _)m! Nhỏ nhen thế ko bít!)

"Đế." Tôn Hoàng vẫn là nhịn không được bất mãn lên tiếng, sau đó nhìn Khắc Lạc Duy mang theo ngữ khí không tốt chút nào mà nói, quấy rầy thời gian hạnh phúc của hai người hắn cùng Đế một chỗ, Tôn Hoàng có chút tức giận, thế nhưng cơ bản vẫn bảo trì được hòa nhã, "Khắc Lạc Duy. Byron. Heinrich, ngươi có chuyện gì?" Nhìn đối tinh kia ném qua ánh mắt bất thiện với mình, Tôn Hoàng cũng trừng lại, trừng cái gì, ta còn chưa nói ngươi nhìn chằm chằm vào Đế lâu như vậy đây, Khắc Lạc Duy của nhà ngươi ở nơi đó, không được chú ý đến Đế của nhà ta. Đương nhiên những lời này, hắn không nói ra. (Ha ha..., cảnh 2 anh trừng nhau vui thật! XD~~~)

"Tôn Hoàng," Nói chuyện chính là Đế, "Hắn giao cho anh." Chỉ vào đối tinh của Khắc Lạc Duy, Đế bàn giao với Tôn Hoàng.

Vẻ mặt của Tôn Hoàng mềm xuống một chút, lời nói của Đế, hắn không thể không nghe. Bất quá vẫn trừng mắt nhìn Khắc Lạc Duy mang vẻ mặt tươi cười đường hoàng một cái.

Phất tay, mang theo đối tinh biến mất, dựa theo yêu cầu của Khắc Lạc Duy hoàn thành không gian hư cấu, bàn giao xong chuyện, "Ngươi nhanh lên một chút đạt được tâm của Khắc Lạc Duy, sau đó để cho hắn không nên tiếp tục làm phiền Đế của ta." Lời nói của Tôn Hoàng có vài phần cảm giác ra lệnh lại có vài phần nghiến răng nghiến lợi, sau khi nói xong liền rời khỏi cái không gian này.

Người cuối cùng rốt cục cũng xuất hiện, những đồng bạn của Đế đó để cho những đối tinh đó quan tâm, lo lắng đi. Không nên tiếp tục xuất hiện trước mặt Đế. tâm tình của Tôn Hoàng bỗng chốc không tệ, bất luận là đối tinh của Mộc Cảnh, Thượng Quan Khiêm, Khắc Lạc Duy, đều đối với người mình yêu có loại du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt, tuyệt đối không hy vọng người mình yêu quan tâm người khác, bọn họ không có cách nào với đồng bạn, thế nhưng bọn họ có thể dời đi lực chú ý lẫn nhau của bọn họ, loại ý nghĩ này mấy người bọn họ đều nhất trí.

Tôn Hoàng di động vị trí một chút, ngồi ở bên cạnh Đế, nhìn đối tinh của Khắc Lạc Duy được thừa nhận, những người khác của Vô Xá cùng đối tinh của bọn họ xuất hiện, cuộc sống chung giữa Mộc Cảnh cùng Mộc Linh Hạo, Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt, làm cho Tôn Hoàng rất hâm mộ, thuận tiện tham khảo một chút, thủ đoạn của Mộc Linh Hạo, làm bộ của Quân Hành Tuyệt.

Sau khi màn ánh sáng biến mất, Tôn Hoàng nhìn Đế cầm lấy ly rượu, đem rượu uống hết, ánh mắt xa xăm nhìn bầu trời, Tôn Hoàng biết đó là Đế đang chúc phúc đồng bạn của y.

"Đối tinh là tuyệt đối." Tôn Hoàng cường điệu, hắn hy vọng Đế không nghi hoặc nữa.

"Không có gì là tuyệt đối, không phản bội bất quá chỉ bởi vì lợi thế không đủ, thế nhưng một lần này, tôi đánh cược, chỉ cần bọn họ có thể hạnh phúc." Đế hờ hững mà nói, không quan tâm để cho Tôn Hoàng biết sự không tín nhiệm của y.

Đối với sự không tín nhiệm của Đế, Tôn Hoàng vẫn luôn biết, thế nhưng đối với biểu hiện như thế của Đế vẫn là khó tránh khỏi có chút thương tâm, bất quá sớm đã có chuẩn bị, không bởi vì như thế mà nhụt chí, lời nói của Đế, lại làm Tôn Hoàng cảm thấy đau lòng, bọn họ hạnh phúc thì tốt rồi, nhưng Đế, vậy chính ngươi thì không quan trọng sao? Rõ ràng là ích kỷ như vậy, vì sao khi gặp phải đồng bạn lại quên mình như thế chứ?

Tôn Hoàng đứng lên, ôm Đế từ phía sau, "Bọn họ sẽ hạnh phúc, những đối tinh đó sẽ cho bọn họ hạnh phúc, không phải em đã tán thành bọn họ rồi sao? Đối với ánh mắt của mình, Đế em hẳn phải rất tự tin a. Nếu như bọn họ có dũng khí phụ kỳ vọng của em, Đế, anh sẽ gϊếŧ bọn họ." Trong mắt Tôn Hoàng toát ra sát ý thâm trầm, trong mấy đối tinh kia chỉ cần có một người làm ra hành vi không thỏa đáng, tiêu trừ toàn bộ cố gắng của mình, không còn có khả năng đạt được tâm của Đế, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép loại tình huống này sảy ra.

"Không cần," Đế cự tuyệt, "Là tôi đồng ý cho bọn họ gia nhập, là tôi để cho đồng bạn tiếp cận bọn họ, nếu như bọn họ thương tổn đồng bạn của tôi, cũng nên do tôi tự mình giải quyết, anh cũng như vậy." Đế nói không lưu tình chút nào.

"Đế, anh yêu em, anh sẽ cho em hạnh phúc." Đối với ngôn ngữ của Đế, Tôn Hoàng đáp lại bằng ái ngữ ôn nhu triền miên, cộng thêm thệ ước chân thành.

"Hạnh phúc a, không biết là cảm giác gì." Đế cười khẽ, tránh khỏi cái ôm của Tôn Hoàng.

"Anh sẽ làm cho em biết, sẽ làm cho em cảm nhận được." Tôn Hoàng khẳng định giống như biết trước được tương lai.

Đế không quay đầu lại mà trở lại trên giường của mình, nằm xuống.

Tôn Hoàng cũng trở lại trên giường của mình nằm xuống, tắt đèn, nghiêng thân thể trong bóng đêm nhìn chăm chú vào gương mặt đang nhắm mắt lại của Đế, không muốn dời đi.

Thời gian lưu động từng phút từng giây, Tôn Hoàng vẫn nhìn chăm chú, không hề chớp mắt.

Khi mới bắt đầu, Đế còn chưa ngủ, nửa giờ sau, sẽ tưởng bởi vì mình nhìn mà khiến cho Đế không cách nào ngủ, thế nhưng hiện tại, Đế vẫn chưa ngủ, hô hấp nhợt nhạt êm ái kia, không phải giấc ngủ sâu ổn định lâu dài.

"Đế," Tôn Hoàng nhẹ nhàng kêu.

Đế mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Tôn Hoàng vẫn đang nhìn chăm chú vào mình.

"Ngủ không được sao?" Tôn Hoàng quan tâm mà hỏi.

"Ừm." Đế nhẹ giọng trả lời.

Tôn Hoàng ngồi dậy, "Mất ngủ sao?" Tôn Hoàng muốn gọi Dio xem xem, xem có cần thuốc gì hay không, hoàn toàn quên mất chuyện lực lượng của bản thân, cùng chuyện dược vật bình thường đối với cấp độ này của bọn họ không hề có hiệu quả.

"Không phải," Đế trả lời, "Chỉ là không cách nào ngủ mà thôi."

"Làm sao vậy?" Tôn Hoàng lập tức hỏi, sau đó tỉnh ngộ. "Là bởi vì anh sao, là bởi vì có anh ở bên cạnh em, em không có cách nào ngủ sao?" Vì ý nghĩ này, thanh âm của Tôn Hoàng có chút không yên cùng ngắt đoạn. Nếu như là bởi vì điều này, như vậy hắn sẽ lập tức rời đi, đến khi Đế tín nhiệm mới cùng Đế sống chung một phòng.

"Không chỉ bởi vì anh." Đối với kiến giải của Tôn Hoàng, Đế không hoàn toàn phủ định.

Quả nhiên vẫn có nguyên nhân vì mình, Tôn Hoàng lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng.

"Hoàn cảnh như vậy, tôi ngủ không được, người xung quanh quá nhiều." Đế tiếp tục nói.

Động tác của Tôn Hoàng dừng lại, sau đó hiểu rõ, tiếp theo là đau lòng không cách nào áp chế, những quá khứ đó làm cho Đế phòng bị như thế, sau khi Đế tới Eden, hẳn là chưa từng ngủ.

Vọt tới bên giường Đế, nửa người trên úp trên người Đế, tay đặt trên đầu Đế, làm cho đầu của Đế tựa vào trước ngực mình, Tôn Hoàng nói. "Có anh ở đây, em không cần phòng bị." Ngữ khí khẩn cầu.

"Làm không được, đã là bản năng rồi." Đế nói như vậy.

Trong mắt Tôn Hoàng hiện lên lãnh quang, bởi vì những từng trải biến Đế thành như vậy kia, một lần nữa thầm hận năm đó vì sao không phải xuất hiện cùng một chỗ với Đế.

Một kết giới cường lực xuất hiện, Tôn Hoàng nói, "Cái kết giới này, là kết giới đặc biệt của bộ tộc bọn anh, không người nào có thể mở ra, Đế như vậy có phải có thể an tâm một chút hay không?"

Đế không trả lời. Tôn Hoàng hiểu rõ, bởi vì còn có mình ở đây, một kết giới ngăn cách ngoại giới, lại không ngăn cách được hắn.