Chương 29

Tơ đen đông đảo quấn quanh trên người thú biến dị, chỉ có một sợi cắm trong thổ địa trước mặt Đế.

Tay giơ lên ưu nhã, dưới ánh mặt trời, nhan sắc trắng nõn kia thậm chí có cảm giác trong suốt, tinh tế suy nhược như thế, phủ lên dây tơ màu đen, động tác mềm nhẹ, khoan thai cao nhã, thong dong thoải mái tựa như lướt qua cánh hoa, dây tơ cũng lay động một chút như nụ hoa bị chạm đến, nhưng bất đồng chính là, nó rung động tạo ra thanh âm.

Thanh âm "ông" nặng nề đầu tiên vang lên kéo theo sự cổ động của những dây tơ khác, từng âm tiết bất đồng vang lên, hợp thành giai điệu, thanh âm kỳ ảo thanh lệ vang lên trên thế giới, thế nhưng làm nhạc đệm cho đoạn giai điệu này lại là tiếng gầm rú sau cùng của thú biến dị, là tiếng vang trầm của thân hình bị cắt xén, là thanh âm của máu tươi bắn tung tóe.

Mọi người tại chủ thành, sởn tóc gáy mà nhìn màn ánh sáng hiển hiện góc độ nhìn xuống từ bầu trời, trên mặt đất, từng đóa hoa huyết hồng rực rỡ nở ra, sau đó nhanh chóng héo tàn rơi xuống, huyết sắc ngay trong nháy mắt này nhuộm đỏ mặt đất.

Không vì thú biến dị hoàn toàn biến mất mà vui sướиɠ, mọi người lúc này chỉ có tràn đầy sợ hãi. Bọn họ lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được Người khống chế là cường đại như thế nào, đó là tuyệt vọng khi chỉ cần phất tay là có thể hủy diệt thế giới, đã từng nghĩ tới dùng nhân số để chiến thắng Người khống chế, nhưng giờ khắc này rốt cục hiểu rõ, ở trước mặt lực lượng cường đại, số lượng không có bất cứ ý nghĩa gì, số lượng có nhiều thế nào cũng bất quá chỉ là một bộ phận đã định trước phải hy sinh, là đá nền dùng để trải lên con đường truyền thuyết cường đại của Người khống chế.

Trên mặt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, bị tuyệt diệt chính là thú biến dị, thừa nhận phần kinh khủng này lại là nhân loại.

Hết thảy những thứ này phát sinh rất nhanh, kết thúc cũng rất nhanh, Đế vừa mới thu hồi tay kí©h thí©ɧ dây tơ của mình, hết thảy liền kết thúc, dây tơ màu đen tràn ngập thế giới, như đem thế giới cắt xén cũng biến mất vô tung, nếu như không phải thi cốt thành lũy của thú biến dị, huyết hồng xâm nhiễm mặt đất, thậm chí sẽ tưởng rằng đó bất quá chỉ là nhất thời hoa mắt mà thôi.

Tôn Hoàng đầy mắt nhu tình nhìn Đế chế tạo tràng máu tanh kinh khủng này, màu đen đứng thẳng trước bối cảnh máu tươi bắn tung tóe kia, là kiên quyết tàn khốc, cao ngạo tôn quý, bễ nghễ phàm trần như thế, đẹp tuyệt diễm như thế, làm cho hắn trầm luân, làm cho hắn không cách nào dời tầm mắt của mình đi, chỉ nhìn một người, đây là người hắn yêu, Ám Dạ Quân Vương Đế . Lạp Pháp, vương giả mang đến sợ hãi cho thế giới. Ngoại trừ người này, trên thế giới này còn có thể có ai làm cho mình yêu cuồng liệt như thế.

"Đế," Tôn Hoàng tiền lên đem thân ảnh cao ngạo kia ôm vào trong lòng, chân thành mà nói bên tai Đế, "Anh yêu em." Đáng tiếc, lời nói chân thành như thế vẫn không được đáp lại.

Mà hình ảnh này, Linh tuyệt không để cho người của chủ thành nhìn thấy, bởi vì điều này không phù hợp ý nghĩ muốn làm cho nam tử trương cuồng sợ hãi của chủ nhân, sẽ làm tiêu trừ một bộ phận sự sợ hãi của hắn đối với chủ nhân, không phù hợp mệnh lệnh.

Tôn Hoàng cũng không nổi giận, tạm thời buông Đế ra, nắm tay Đế, sau đó mắt nhìn tình hình máu tanh bừa bãi xung quanh, cau mày, Ngũ Mang Tinh bọn họ cần thu thập loại thảm trạng này, hơn nữa nhân thủ bị giảm bớt lượng lớn, phải tốn rất nhiều thời gian a, hắn thưởng thức tràng máu tanh Đế chế tạo, thế nhưng phải cho Đế ở trong hoàn cảnh như vậy, tuyệt đối không cho phép.

"Linh, đem bản quy hoạch hoàn thành mở ra." Tôn Hoàng gọi trí năng hiện tại vẫn cảm thấy chướng mắt như trước, không để cho hắn xuất hiện, chỉ là để cho Linh mở ra bản thiết kế.

"Vâng, Tôn Hoàng đại nhân." Linh ở chủ thành nghe thấy lời nói của Tôn Hoàng, phục tùng đáp lại, sau đó một cái màn ánh sáng mở ra ngay trước mặt Tôn Hoàng, đó là kết quả mấy ngày gần đây các đại thành chủ cùng Ngũ Mang Tinh thảo luận ra, hơn nữa chính mình hoàn thiện, trên cơ bản là hoàn thành.

Trong bản quy hoạch này có rất nhiều địa phương đều là Linh tăng thêm, Ngũ Mang Tinh cùng các đại thành chủ tán thành, thế nhưng cũng không cho rằng sẽ lập tức thực hiện, đó là mục tiêu phát triển tương lai của bọn họ. Mà Linh cái gì cũng không nói, lấy thực lực của Linh, hắn rất rõ ràng, những sông ngòi, thực vật, núi non, địa hình đó, chỉ cần chủ nhân cùng Tôn Hoàng đại nhân nguyện ý, lập tức có thể thay đổi, mà bọn kiến hôi ngu xuẩn, biết ý nghĩa của Người khống chế, nhưng lại không dám hoàn toàn tin tưởng loại uy năng đáng sợ này. Nhận thức nhỏ bé, khiến cho bọn họ càng thêm ngu xuẩn mà thôi.

Tôn Hoàng nhìn bản thiết kế, rất hài lòng, vô luận là công trình kiến trúc, hay những đồi núi sông biển, đất đai đồng bằng, phong cảnh tự nhiên, phối hợp tương xứng hoàn mỹ, thậm chí ở đâu cần phải có thực vật gì, thuận theo quy tắc gì đều có đánh dấu, làm cho Tôn Hoàng mất rất ít tời gian một lần nữa suy nghĩ quy luật. Tôn Hoàng biết trong cái kế hoạch này, địa phương làm cho mình hài lòng tuyệt đối không phải Ngũ Mang Tinh làm ra, tại nơi tận thế này, mặc dù có giải thích về Người khống chế, thế nhưng chưa người nào gặp qua uy năng chính thức của Người khống chế, loại lực lượng tuyệt đối chưa bao giờ biểu diễn qua này.

Trước kia, muốn làm hết bản quy hoạch này, hắn sẽ tốn hao chút thời gian, không nhiều lắm, đại khái một tháng là được, mà hiện tại, đối với hắn mà nói bất quá chỉ là chốc lát mà thôi.

Đem bản quy hoạch thả bằng, song song với mặt đất, rơi trên mặt đất, rơi xuống dưới chân Tôn Hoàng cùng Đế, mở rộng, kéo dài đến vị trí tương ứng của thế giới.

"Lấy tên của ta, xây dựng lại." Thanh âm ngạo nghễ uy áp của Tôn Hoàng vang vọng tại thế giới.

Tiếng nói vừa dứt, màu vàng, màu lục, màu lam, màu đỏ, màu tím, màu trắng, màu đen, điểm điểm tinh quang trong bản thiết kế bắt đầu kéo dài ra từ trên mặt đất bốc lên từng đám, trôi nổi, tung bay hướng bầu trời.

Khi toàn bộ thế giới đều là quang điểm các màu, quang điểm đình chỉ động tác tiếp tục hướng lên trên, dừng tại trên vị trí của mỗi cái, sau đó ánh sáng bắt đầu lấp lánh nhu hòa, dường như hao hết tất cả khí lực, từng đám quang điểm biến mất, ánh sáng nhu hòa kia kết hợp cùng một chỗ, bịt kín thế giới bởi một tầng quang vụ (sương mù ánh sáng).

Quang vụ mỏng đi, mặt đất bắt đầu hơi hơi lay động, thanh âm ầm ầm vang không ngừng, mọi người bắt đầu không thể đứng thẳng được, theo sự nhấp nhô của mặt đất mà lắc lư trái phải.

Có lẽ bởi vì mới trải qua một hồi kinh khủng, làm cho bọn họ có thể lãnh tĩnh như thế, có lẽ là do tuyên cáo vang vọng thế giới kia, cũng có lẽ là do nhìn thấy núi non đang dâng lên tại địa phương xa xa của Eden đang trong lay động kia, khiến cho bọn họ biết thế giới mới bắt đầu sinh ra, có lẽ là do quang điểm nhu hòa trôi nổi vừa rồi có tác dụng trấn an lòng người, mọi người lặng im mà chờ, chứng kiến kỳ tích đang phát sinh.

Mặt đất lay động biến mất, từng mạt mầm xanh chui ra từ trên mặt đất, ra sức sinh trưởng, xòe ra thân thể của mình, hoa tươi nở rộ, nhành cây đong đưa, gió thổi qua, lay động thân thể. Một khe suối cong chảy xuôi, dưới ánh mặt trời gợn sóng lăn tăn, bảy dải màu lộng lẫy bắc ngang.

Sa mạc gò núi màu xám phương xa, biến thành dãy núi nguy nga, sắc xanh biếc tầng tầng phủ lên, trong tầng mây cao vυ"t, bối cảnh bầu trời là màu lam, trong vắt bao la, mênh mông vô bờ như thế, từng đám mây màu trắng chậm rãi lay động, thay đổi các loại hình dạng.

Hết thảy những thứ này so với bầu trời sao lấp lánh gặp qua ngày đó làm cho người ta càng thêm cảm động, sao trời là thần bí thâm thúy, quang huy lấp lánh kia làm cho người ta say mê nhưng lại xa không thể tiếp cận, mà cảnh sắc hiện tại, mỹ lệ so ra kém sao trời, thế nhưng cảm giác linh động, đầy sức sống, màu sắc tươi đẹp kia, càng thêm cảm nhiễm lòng người, mỹ lệ như thế, rồi lại gần kề tâm linh như thế.

Nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống, là sự cảm động do rốt cục đã được cứu chuộc, là mừng như điên khi đột nhiên có được hạnh phúc, là sự bắt đầu của hy vọng, nước mắt này ẩn chứa quá nhiều.

Một khắc này, thế giới cũng đang rơi lệ, mưa tí tách hạ xuống, ôn nhu rơi xuống trên loài người, thực vật, núi non, song ngòi, trận mưa này đã không còn bất cứ tính chất ăn mòn gì, rơi vào trong miệng có hương vị ngọt ngào.

Đây là thế giới mới, đây là lực lượng của Người khống chế.

Mọi người bên trong chủ thành, từ trong màn ánh sáng thấy được đầy đủ sự biến hóa của thế giới, bề ngoài tinh cầu màu vàng xám đã biến thành xanh thẳm, từng mạt màu trắng điểm xuyến lên đó, mặt đất màu lục rõ ràng có thể thấy được, đường cong của sông ngòi như ẩn như hiện, biển rộng xanh thẳm cùng màu với bầu trời, ôn nhu vây quanh lục địa, hết thảy đột nhiên như thế, dường như đang nằm mơ, cường hãn như bọn họ cũng khống chế không được nước mắt chảy xuống.

Đây là lực lượng chính thức của Người khống chế, nguyên lai thế giới muốn thay đổi lại dễ dàng như thế.

"Đế, trở về thôi." Tôn Hoàng hài lòng nhìn sự thành công của mình, quả nhiên, thoạt nhìn, thế giới thuận mắt hơn rất nhiều.

Đế gật đầu.

Hai người biến mất tại chỗ.

Bất quá, Tôn Hoàng lại không quên, "Ngươi có thể biến mất." Không còn là sự ôn nhu khi đối với Đế, thanh âm uy áp tàn khốc xuất hiện trong phòng hội nghị của chủ thành.

Sau đó nam tử trương cuồng đã nhìn thấy hết thảy đang hoàn toàn bị đả kích kia nhìn thân thể của chính mình biến thành trong suốt.

"Không, không, không, ta không muốn," Trên mặt, trong mắt, toàn bộ đều là sợ hãi, hắn không muốn biến mất a, sau khi thấy được thế giới mỹ lệ như vậy, hắn không muốn biến mất a, "Tha thứ ta, cầu ngài, Thần Tọa, tha thứ ta, ta biết sai rồi, không muốn, ta không muốn biến mất a." Cầu khẩn bối rối sợ hãi, kêu hét tê tâm liệt phế.

Đáng tiếc, không cách nào dao động hai nhân loại kinh khủng kia, mọi người cứ như vậy nhìn nam tử trương cuồng kia mang theo thần sắc hoảng sợ cùng hối hận dần dần trong suốt cuối cùng biến mất.

Tân sinh cùng hủy diệt, hai loại lực lượng này đều bắt nguồn bởi một người, một Người khống chế có thể làm được đến mức như thế, như vậy hai Người khống chế thì sao, mọi người đã không muốn nghĩ đến sự kinh khủng khi hai người cùng một chỗ nữa. Như vậy nếu hai người là địch thì sao, rất nhanh, mọi người liền đem ý niệm này vứt ra khỏi đầu, hoàn hảo, hoàn hảo, hiện tại xem ra quan hệ của hai Người khống chế này không tồi.

Ngũ Mang Tinh lại càng vui mừng, quan hệ giữa Thần Tọa cùng Ám Thần Tọa, Thần Tọa tuyệt đối sẽ không đối địch cùng Ám Thần Tọa, thế nhưng nếu như một ngày nào đó Ám Thần Tọa có ý định hủy diệt thế giới, như vậy Thần Tọa tuyệt đối sẽ đứng về phía Ám Thần Tọa, điều này so với hai người trở thành địch lại càng đáng sợ hơn. Ngũ Mang Tinh không thể tự kiềm chế mà run lên, sau đó nhất tề nhìn về phía Linh, muốn cùng Linh trao đổi nhiều chút, muốn lý giải Ám Thần Tọa nhiều hơn chút, sau đó nghĩ biện pháp tiêu trừ thẩm mỹ quan đáng sợ đó của Ám Thần Tọa. (Cầu phước cho "sự nghiệp vĩ đại" của các vị! XD~~~)

Ngày này, thế giới tận thế nghênh đón tân sinh, thế giới bắt đầu sống lại, thú biến dị biến mất, thế giới cực đại, trong đêm nay là an bình như thế, chỉ có một chỗ đang huyên náo, đó chính là Eden, bọn họ đang chúc mừng, bọn họ đang hoan hô, bởi vì bọn họ rốt cục cũng đợi được thế giới mới đến, từ nay về sau cực khổ sẽ rời xa, hết thảy đều tốt lên.

Mà địa phương khác, đã không còn nhân loại, chỉ có thanh âm của gió phất qua lá cây, chỉ có tiếng vang của nước róc rách, ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng không có, cô tịch như thế, thế nhưng hết thảy đều sẽ đổi, đều sẽ chậm rãi thay đổi.